Hiện đại tổng tài 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tiểu Mộ, cậu không sao chứ?" Thanh âm hơi lỗ mãng đánh gãy Tề Mộ Ngọc hoa si. Vành tai Tề Mộ Ngọc nóng lên, có chút lúng túng cúi đầu nhìn xuống, ở trong lòng thầm mắng chính mình cũng không phải chưa từng thấy nam nhân, không phải thấy dáng dấp đẹp trai một chút, liền phát hoa si gì đâu!

Lại len lút liếc mắt nhìn nam nhân kia, nhìn thấy trong mắt của hắn là trêu trọc, đầu óc co lại, mắt nhắm lại, ngã oặt vào trong ngực hắn.

Tần Diêm có chút buồn cười mà nhìn thiếu niên giả vờ ngất trong ngực hắn. Hắn vốn là tới chỗ này để thăm một vị đồng bạn trên phương diện hợp tác làm ăn, kết quả đi qua phòng bệnh này lại bị kẻ tự xưng là Triệu Kình ngăn lại. Cái gã Triệu Kình kia một mặt kính sợ cùng hắn nói chuyện, đơn giản chính là biểu đạt kính nể hắn lại âm thầm muốn cùng hắn kéo quan hệ tìm kiếm che chở.

Ngay lúc Tần Diêm cảm thấy nhàm chán chuẩn bị rời đi liền nghe được trong phòng bệnh truyền đến động tĩnh, lại nghe Triệu Kình nói bên trong chính là bằng hữu của hắn, trước đó xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn hôm nay mới tỉnh, hắn đến đây là thăm người bằng hữu này. Ngay tại lúc Triệu Kình mở cửa đi vào, vừa vặn nhìn thấy cảnh thiếu niên yếu đuối ngã xuống, còn chưa tới kịp suy nghĩ nhiều, không tự chủ được liền đem người ta đỡ lấy.

Lúc sau, khi thiếu niên nhìn thấy hắn trong mắt lóe lên kinh ngạc cùng bộ dạng ngu ngơ khiến hắn cảm giác giống như là một con tiểu Hamster đần độn. Tiếp đó lại được cậu thiếu niên nhu nhu nhược nhược cùng hắn nói lời cảm tạ, còn cười đến khó coi như vậy, không khỏi cảm thấy vẫn là dáng vẻ đần độn tương đối đáng yêu. Đang chuẩn bị buông hắn ra, không nghĩ tới thiếu niên vậy mà nhìn hắn phát hoa si, khi bị người khác đánh gãy còn lúng túng đến lỗ tai đều đỏ. Hắn nguyên bản là chán ghét nhất người khác nhìn chằm chằm mặt hắn, lần này thiếu niên này cho hắn một sự tương phản để hắn khó được có tâm tình hào hứng đùa giỡn. Ngay lúc liếc trộm nhìn hắn, giây tiếp theo liền thấy thiếu niêu đần độn lại giả vờ ngất. Ngẫm lại thật đúng là đủ ngốc, muốn giả bộ ngất cũng không giả bộ giống hơn một chút, rõ ràng lỗ tai còn đỏ lên kìa.

Tần Diêm trong mắt mang ý cười, đem người nào đó giả vờ ngất ôm ngang lên, cảm giác được thân thể cứng ngắc trong ngực chỉ chớp mắt sau lại trầm tĩnh lại, mắt ý cười trong càng sâu hơn. Đem người thả lại trên giường, còn tỉ mỉ thay thiếu niên đắp chăn mền, mới xoay người khôi phục lại dáng vẻ người sống chớ gần thường ngày.

Triệu Kình thấy thế, thận trọng nói: "Thật sự là đa tạ Tần gia."

Triệu Kình xưng như vậy khiến Tề Mộ Ngọc cùng Bạch Nguyên đều giật mình. Bạch Nguyên là nghe được cái tên này nhiều liền nghe đến thuộc, đại biểu cho xưng hô uy quyền, mà Tề Mộ Ngọc là từ tư liệu hệ thống bên trong tìm được thân phận của người đàn ông này.

Tần Diêm, mọi người phải xưng một tiếng Tần gia, gia chủ đương nhiệm Tần gia. Tần gia trước kia là gia tộc nhất lưu Hoa quốc, mười năm trước, người cẩm quyền của Tần gia ngoài ý muốn qua đời, Tần gia lâm vào nội loạn. Dòng chính, chi thứ nhao nhao tranh quyền, đem gia tộc nhất lưu nguyên bản chia năm xẻ bảy, mắt thấy Tần gia sắp suy tàn, Tần Diêm xuất hiện.

Tần Diêm là nhi tử của đại ca gia chủ Tần gia đời trước, gia chủ đời trước sau khi đoạt được quyền gia chủ liền đem Tần Diêm đưa đi nước ngoài. Ai ngờ Tần Diêm ở nước ngoài tạo nên một thế lực không nhỏ, ngay lúc Tần gia nội loạn, lấy thế sét đánh lôi đình trở lại Tần gia, lúc ấy bất quá mới hai mươi tuổi nhưng đã đoạt được vị trí gia chủ, cũng chỉnh đốn không ít người an phận trở lại. Về sau, trong vòng mười năm ngắn ngủi, Tần gia trở thành gia tộc cao cấp, Tần Diêm cũng thành người trong giới xã hội thượng lưu được người người kính sợ tồn tại.

Ở trong thế giới nguyên bản, Triệu Kình về sau nhận được thưởng thức từ Tần Diêm, sự nghiệp phát triển thuận buồm xuôi gió, cuối cùng trở thành kẻ có được nhiều nhận sinh mối tốt.

Tề Mộ Ngọc vụng trộm mở mắt ra nhìn xuống chằm chằm người tạo nên nhân sinh cho Triệu Kình – Tần Diêm. Theo lý mà nói, loại người như Tần Diêm, lạnh tâm lạnh tình, dù cho có nhìn thấy người chết ngay trước mặt cũng sẽ không biểu lộ một chút thay đổi, như thế nào lại tốt bụng đỡ hắn như vậy? Chẳng lẽ là do gương mặt này thật sự là quá đẹp đi? Tề Mộ Ngọc không biết tại sao chính là không muốn thừa nhận là nguyên nhân này.

Hai người chấn kinh cùng suy nghĩ bất quá một cái chớp mắt, mà Tần Diêm chỉ là nhàn nhạt nhẹ gật đầu, âm thanh lạnh lùng nói: "Không biết Tần mỗ có thể tìm hiểu một chút tình huống ở đây chứ?"

"Cái này.....". Triệu Kình có chút chần chờ, sau đó nhìn về phía Bạch Nguyên nói: "A Nguyên, cùng Tần gia nói một chút mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra."

Bạch Nguyên từ lúc hai người đi vào vẫn chưa thoát khỏi trạng thái lo âu, hiện tại nghe câu nói này của Triệu Kình, chớp mắt sắc mặt có chút tái nhợt, liếc về phía Tề Mộ Ngọc trên giường, rất nhanh khôi phục lại bộ dáng bình thường. Tề Mộ Ngọc hiện tại đang hôn mê bất tỉnh, hai người kia lại không biết tình huống cụ thể, nghĩ như vậy, trên mặt lại mang theo chút sầu khổ cùng áy náy: "Đều là em không tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro