Cổ đại trạch đấu 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghe được thanh âm, Lâm Mộc nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng lần này bị đánh thật, cũng may, đến rất đúng lúc.

Người tới dung mạo tuấn mỹ, một thân bạch y, trước kia khuôn mặt luôn mang theo ý cười nhưng nay lại có chút âm trầm. Phía sau hắn là một vị thiếu niên khuôn mặt trẻ con.

Thiếu niên vừa vào đã ngồi quỳ trên mặt đất, nhìn toàn thân Lâm Mộc có chút chật vật, liền vội vội vàng chạy tới, khắp khuôn mặt là lo lắng cùng phẫn nộ: "Tiểu tỷ tỷ, ngươi không sao chứ? Bọn hắn lại dám khi dễ ngươi! Ta đi giúp ngươi báo thù!"

"Không có việc gì, đừng lo lắng." Lâm Mộc nhẹ nhàng nói, bất quá bộ dạng hiện tại của y có nhìn như thế nào cũng không giống dáng vẻ như là không có việc gì. Một đầu tóc đen có chút chút lộn xộn, sắc mặt tái nhợt, trên trán cùng trên mặt còn có vết máu chưa khô, quần áo trên người dính đầy nước trà ướt nhẹp, mu bàn tay trắng nõn bóng loáng trải rộng các vết thương to to nhỏ nhỏ, còn có chút tơ máu rịn ra...... Xem đi xem lại cũng giống như vừa bị ngược.

Cảnh Uyên trầm mặt: "Trần đại nhân, có thể cho bản vương biết đây là có chuyện gì?"

Trong phòng ba người lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng quỳ gối hành lễ. Trần Húc có chút sợ hãi nói: "Tiểu nữ làm sai chuyện, hạ quan chỉ định giáo huấn một phen thôi."

"Không biết Vũ Thanh tiểu thư làm sai chuyện gì, mà cần trừng trị như thế?" Cảnh Uyên nhìn mấy người trong phòng, lúc đảo qua Trần Vũ Đình, ánh mắt mang theo thất vọng rõ ràng. Người khác có khả năng không nhìn ra, nhưng từ góc độ của hắn lúc đi tới đã thấy rõ ràng ý cười trên gương mặt của Trần Vũ Đình. Cảnh Uyên rất thất vọng về nàng, nàng đã không còn là nữ tử trong sáng thuần khiết khi còn bé kia nữa. Trong lúc vô tình nhìn thấy Lâm Mộc đang được Cảnh Lan đỡ dậy, Lâm Mộc mỉm cười trấn an Cảnh Lan, ánh mắt như một hồ nước ấm, lại nghĩ tới hôm qua tại tửu lâu mới quen mà đã thân, một ý nghĩ chậm rãi sinh sôi: Nàng sẽ không là ...... Nhận lầm người đi?

Trần Húc không biết suy nghĩ trong lòng Cảnh Uyên, đang cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ: "Khởi bẩm vương gia, tiểu nữ hôm qua mạo phạm vương gia, vương gia khoan dung độ lượng không trách tội, hạ quan trong lòng cảm kích, liền thay vương gia trừng phạt một phen."

"Thay bản vương trừng phạt?" Cảnh Uyên có chút nguy hiểm nheo cặp mắt lại: "Bản vương như thế nào lại không biết nàng đã mạo phạm ta?"

"Cái này ......" Trần Húc trên trán ứa ra mồ hôi lạnh: "Hạ quan nghe nói tiểu nữ nàng câu dẫn vương gia. Nhất thời tức giận, liền ......"

"Bản vương cùng Vũ Thanh tiểu thư mới quen đã thân, nàng là hảo hữu tri giao của bản vương, sao liền biến thành câu dẫn bản vương?" Cảnh Uyên ngữ khí hòa hoãn, lại ý vị thâm trường vỗ vỗ bả vai Trần Húc: "Trần đại nhân, thân là mệnh quan triều đình, nhưng ngàn vạn lần không thể nghe lời đồn bậy bạ nha."

"Vâng, vâng, hạ quan biết, đa tạ vương gia nhắc nhở." Trần Húc vội vàng gật đầu trả lời, trong lòng không khỏi dấy lên chút nghi hoặc, Tề vương không thể nào lừa hắn, chẳng lẽ thật sự là do hắn nghe nhầm? Hắn ngẩng đầu nhìn qua phu nhân của mình cùng tiểu nữ nhi luôn luôn được sủng ái. Phu nhân sắc mặt có chút không tốt lắm, dường như đang kinh hãi. Mà tiểu nữ nhi của hắn ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn đại nữ nhi, hoàn toàn không có bộ dáng nhu thuận đáng thương như vừa rồi.

Trần Húc trong lòng lộp bộp một tiếng, lại nhìn về phía đại nữ nhi, rõ ràng quanh thân chật vật, nhưng như cũ không giảm chút phong thái nào. Nàng hình như nhận ra tầm mắt của hắn liền ngẩng đầu, đối với hắn mỉm cười, đáy mắt thanh tịnh tràn đầy quấn quýt cùng kính trọng. Trần Húc chỉ cảm thấy bị nàng nhìn có chút nóng mặt, chật vật quay đầu đi. Trong lòng dù đã có đáp án, nhưng nhiều năm sủng ái cùng thành kiến đều không phải giả, đành phải lừa mình dối người an ủi bản thân không làm gì sai, lại không có cách nào nhìn thẳng đôi mắt tinh khiết kia.

"Được rồi, chuyện hôm nay, chắc hẳn Trần đại nhân đã có phán đoán. Bản vương cũng chỉ là tới thăm bằng hữu mới một phen, bỗng nhiên lại gặp phải sự tình này, bây giờ hiểu lầm giải quyết, bản vương cũng nên trở về." Cảnh Uyên ngừng lại một chút, nói thêm: "Vũ Thanh tiểu thư tựa hồ bị thương không nhẹ, Trần đại nhân vẫn nên tìm đại phu tốt khám cho nàng một chút."

Đám người nhao nhao hành lễ, Trần Húc vội vàng gật đầu đáp ứng, Lâm Mộc ngay lúc Cảnh Uyên đi tới liền cho hắn một ánh mắt cảm kích, Cảnh Uyên khẽ gật đầu, kéo Cảnh Lan đang không chịu đi ra ngoài phòng. Cảnh Lan còn không ngừng quay đầu la hét: "Các ngươi về sau ai còn dám khi dễ tiểu tỷ tỷ, ta không tha cho các ngươi!" Lâm Mộc nhịn không được cười, trong lòng có chút ấm áp.

Lâm Mộc được đưa về tiểu viện, Từ thị đang đứng tại cửa ra vào nhìn quanh, vừa thấy Lâm Mộc được trở về, lập tức chạy qua, lại thấy bộ dạng chật vật của y, đỏ ngầu cả mắt, vội vàng đem y dìu vào phòng.

Trần Húc cũng nghe lời Cảnh Uyên, mời đại phu nổi danh trong kinh thành tới. Đại phu sau khi bắt mạch chỉ nói do thân thể hư nhược, kê vài thang thuốc, lại thay Lâm Mộc băng bó vết thương liền cáo lui, trước khi đi nhịn không được lắc đầu thở dài, chỉ cảm thấy làm tiểu thư nhà quyền quý cũng không dễ dàng.

Từ thị một bên mắt đỏ bừng một bên thay Lâm Mộc thoa thuốc trên tay, lại nghĩ tới dáng vẻ khi trở về tựa hồ đi đứng không đúng lắm, vội vàng kéo ống quần của y lên, chỉ thấy trên đầu gối sưng đỏ một mảnh, đã bắt đầu phát xanh, trên đùi còn bắt đầu mọc lên vài bong bóng bỏng. Từ thị là người tôn ti rõ ràng cũng phải cảm thán lão gia bất công, đều là hài tử của chính mình, vì sao tâm lại lệch không còn giới hạn như vậy? Nhịn không được liền rơi lệ.

Lâm Mộc nắm chặt tay Từ thị, nhẹ giọng an ủi, nói mình không có việc gì, để nàng đừng lo lắng.

Từ thị ngừng khóc, tâm tư dồn hết vào việc bôi thuốc, lại đem ra một y phục sạch sẽ cho y thay, sau đó liền để cho Lâm Mộc nghỉ ngơi thật tốt, chính mình đem quần áo bẩn ra ngoài, sau khi rời khỏi lại nhịn không được tìm nơi hẻo lánh mà khóc lớn.

Lâm Mộc sáng sớm đã bị đánh thức, lại bị giày vò lâu như vậy, xác thực cảm thấy có vài phần mỏi mệt, nằm xuống không lâu sau liền chậm rãi thiếp đi ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro