Cổ đại trạch đấu 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm hôm sau, trong lúc Lâm Mộc còn đang say giấc mộng liền bị âm thanh đối thoại ngoài phòng đánh thức. Đôi mắt mông lung mở ra, liền nghe thấy tiếng lão gia cùng phu nhân muốn gặp hắn. Che miệng đánh ngáp một cái, chậm rì rì xuống giường, một bên mặc quần áo một bên oán giận bọn bọ sao lại vội vàng như vậy, đến cả một giấc ngủ cũng không cho người khác ngủ yên ổn.

Sau khi vệ sinh qua loa, y liền đi theo nha hoàn truyền lời đi thẳng hướng về phía viện tử. Lâm Mộc đi ở phía sau mắt rũ xuống, trong lòng suy nghĩ: Người cha tiện nghi của nguyên chủ vội vã gọi y tới, nhất định là đã nghe hai thị vệ đi theo Lục Tuyết Vân kể về chuyện hôm qua, biết được y hôm qua gặp hai vị vương gia, còn cùng bọn họ nói chuyện hồi lâu. Lục Tuyết Vân sợ y trước mặt Tề Vương nói ra điều gì đó, liền thêm mắm thêm muối để người cha tiện nghi kia dạy dỗ y một phen, đoán chừng lần này phải chịu khổ rồi.

Một đường đi đến sảnh nhà chính, liền gặp Thượng Thư đại nhân Trần Húc đang ngồi ngay ngắn ở chủ vị đen mặt uống trà, Lục Tuyết Vân ở một bên ôn nhu an ủi, mà muội muội của hắn Trần Vũ Đình ngồi ở một bên cười trên nỗi đau của người khác.

Lâm Mộc cúi đầu đi vào, đang chuẩn bị hành lễ, đối diện liền bay tới một chén trà, nghiêng đầu né tránh, chén trà sắc bén xẹt qua thái dương, rơi xuống vỡ vụn sau lưng. Trên trán Lâm Mộc bị vạch ra một miệng vết thương nhỏ dài, máu tươi chậm rãi trào ra, chảy dọc theo bên sườn mặt chảy xuống.

Phía trên truyền đến tiếng nộ khí: "Quỳ xuống cho ta!"

Lâm Mộc im lặng quỳ xuống, cúi đầu không lộ rõ biểu cảm.

"Nghiệp chướng! Ngươi có biết chỗ sai!?" Trần Húc dường như rất tức giận, vỗ mạnh xuống bàn.

"Phụ thân, ta không biết đã làm sai chỗ nào?" Lâm Mộc khẽ ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

"Còn dám mạnh miệng! Ta hỏi ngươi, ngươi hôm qua đi đâu?" Trần Húc tức giận đến sắc mặt đỏ lên, một bên Lục Tuyết Vân lại rót chén trà tỏ vẻ bận bịu nhẹ giọng an ủi.

Lâm Mộc sắc mặt có chút phiếm hồng, lúng túng nói: "Chỉ là, ra ngoài đi dạo một chút."

"Giỏi lắm, còn dám nói láo với ta!" Lại một chén trà bay tới, Lâm Mộc né tránh không kịp, nước trà nóng hổi văng tung tóe, chút nước vụn vẩy lên trên người dính lên mu bàn tay làm nổi lên vài vết đỏ. Bên ngoài Lục Tuyết Vân cùng Trần Vũ Đình hai mẹ con tỏ vẻ không dám nhìn bộ dạng thê thảm của Lâm Mộc, bên trong vụng trộm cười lớn.

"Phụ thân, ta vẫn chưa hiểu đến cùng ta đã làm sai điều gì, khiến ngài phải nóng giận như vậy?" Lâm Mộc sắc mặt trắng bệch, hốc mắt ửng đỏ.

"Hừ, ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta đã làm sai điều gì! Được! ta cho ngươi biết. Sinh ra là khuê tú, lộ đầu lộ mặt ra bên ngoài coi như xong, ngươi thế mà còn câu dẫn muội phu tương lai của mình! Đến bây giờ còn không biết hối cải! Không ngờ ta lại có một đứa con gái không biết liêm sỉ như ngươi!"

Trần Húc trong giọng nói tràn đầy mỉa mai cùng phẫn hận, ánh mắt nhìn Lâm Mộc như đang nhìn một tiện nữ.

Lâm Mộc trong lòng cười lạnh, trên mặt lại là bộ dáng không thể tin nổi. Chỉ thấy hắn sắc mặt trắng bệch, thân hình lảo đảo muốn ngã: "Ta ...... Không có. Phụ thân, ta làm sao lại có thể đi câu dẫn muội phu. Ta hôm qua bất quá chỉ là được Tề Vương giúp đỡ, vì báo đáp hắn mà mời hắn ăn cơm, sau đó lại bởi vì nói chuyện hợp ý mà hàn huyên thêm một hồi, cũng không có bất luận sự tình gì khác quá giới hạn. Phụ thân, người không thể nào nói oan cho ta ......"

"Ngươi oan uổng? Nếu không có gì thì tại sao mới gặp đã ôm ấp yêu thương, còn dám ở đây giảo biện!" Trần Húc tức giận không thôi, lồng ngực kịch liệt phập phồng.

Lục Tuyết Vân vội vã đi lên giúp hắn vỗ ngực, ôn thanh nói: "Được rồi, lão gia cẩn thận đừng tức giận hại thân thể. Vũ Thanh cũng chỉ là nhất thời nghĩ quẩn, tiểu cô nương mà, đều thích Tề vương anh tuấn như vậy. Nếu không phải Vũ Đình đã cùng Tề vương định ra hôn nhân, Vũ Thanh tuyệt sắc như vậy, cũng rất xứng với Tề vương."

Trần Húc nghe xong hỏa khí lại nổi lên, nghiêm nghị quát: "Người đâu, mang gia pháp lại đây! Ỷ vào mình có mấy phần tư sắc, cũng dám đoạn hôn phu của muội muội, ta không có nữ nhi như vậy"

Trần Vũ Đình còn ngại sự tình chưa không đủ lớn, hai mắt rưng rưng khuyên can nói: "Phụ thân, ngài tha tỷ tỷ đi, ta không trách nàng. Đều là Vũ Đình không tốt, không quan tâm nhiều đến tỷ tỷ, nếu không tỷ tỷ cũng sẽ không bởi vì ghen ghét mà làm ra loại sự tình này. Ngài muốn trách ...... thì trách ta đi ......"

Nói xong lời cuối cùng đã cúi đầu khóc không ra tiếng. Nhưng mà bên miệng lại mang theo ý cười trên nỗi đau của người khác.

Trần Húc tức giận đến tay đều phát run: "Ngươi nghe xem, muội muội của ngươi đều tại thay ngươi cầu tình, thế nhưng ngươi thì sao? Ngươi đã làm cái gì? Hôm nay không hảo hảo giáo huấn ngươi, thật đúng là có lỗi với liệt tổ liệt tông!" Nói xong liền giơ lên cây gậy hướng đến lưng Lâm Mộc mà ra tay.

Lúc này, một đạo thanh âm uy nghiêm từ cổng truyền đến: "Dừng tay!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro