Cổ đại trạch đấu 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Muội phu? Ngươi là.... Tề vương?" Lâm Mộc khẽ nhếch khóe miệng chấn kinh. Lập tức đứng dậy hướng hai người hành lễ "Vũ Thanh gặp qua hai vị vương gia. Nếu có chỗ mạo phạm, mong hai vị vương gia rộng lòng tha thứ."

" Ài, tỷ tỷ, không sao, ngươi mau đứng dậy." Cảnh Lan vội vàng đỡ lấy Lâm Mộc. Cảnh Uyên cũng một bên nói: "Tiểu thư mau đứng lên, không cần đa lễ."

" Đa tạ vương gia". Lâm Mộc đứng dậy, ngồi trở về một cách tự nhiên.

Trong mắt Cảnh Uyên hiện lên một tia thưởng thức. "Bản vương hôm nay gặp mặt Trần tiểu thư, liền cảm thấy rất là quen mặt, nguyên lai tiểu thư cùng Vũ Đình là tỷ muội, vậy không có gì lạ."

Lâm Mộc khẽ cười nói: " Nói đến cũng thật kỳ lạ, ta hôm nay gặp vương gia, cũng có một cảm giác quen thuộc, như đã gặp qua ở đâu."

"A? Không biết là lúc nào?" Cảnh Uyên có chút hiếu kì.

Lâm Mộc lắc đầu "Ta đã lâu chưa ra cửa. Nếu có gặp qua cũng sợ là khi còn bé, trí nhớ không rõ ràng."

"Vậy còn ta? Tiểu thư tỷ có cảm thấy ta nhìn cũng rất quen mắt?" Cảnh Lan vội vàng tiến đến trước mặt Lâm Mộc.

"Có. Ngươi giống người đệ đệ sớm mất của ta."

Lâm Mộc kiếp trước có một người đệ đệ, tính cách tương tự như Cảnh Lan hiện tại, thế nhưng mới tám chín tuổi đã qua đời ngoài ý muốn, cũng vì nguyên nhân này về sau cha mẹ đối với hắn vô cùng yêu thương. Lại một lần nữa nhớ về kiếp trước, Lâm Mộc cảm giác như đã qua một khoảng thời gian rất dài. Cũng không phải không đúng, vốn đã cách nhau tận một cái thế giới.

Lại nhìn Cảnh Lan không ngừng lôi kéo hắn hỏi nhìn có quen mắt hay không. Lâm Mộc cưng chiều khẽ mỉm cười, xoa nhẹ đầu hắn, xoa đến Cảnh Lan mặt đỏ lên. Bên kia Cảnh Uyên mặt đen lại ......

Buổi chiều hôm đó, Lâm Mộc cùng hai vị vương gia trò chuyện với nhau cho đến lúc chạng vạng tối, Cảnh Uyên mới kéo Cảnh Lan hướng Lâm Mộc cáo từ. Cảnh Lan chưa muốn từ biệt, nhao nhao muốn ngày mai đi thăm hỏi tiểu thư tỷ, Cảnh Uyên bất đắc dĩ đáp ứng, hắn mới lưu luyến không rời mà đi.

Nhìn bóng lưng hai người hài hòa, Lâm Mộc trong lòng nghi hoặc: Giữa hai người này thật sự đơn thuần chỉ là tình huynh đệ sao?

.............

Tướng quân phủ.

Sở Kiêu nhìn mật thư trong tay do ám vệ đưa tới, bình tĩnh trong mắt hiện lên một tia gợn sóng: "Đại tiểu thư của Binh Bộ thượng thư phủ...... Trần Vũ Thanh ......"

..............

Lâm Mộc vừa trở về viện nhỏ của mình, liền thấy Từ thị một mặt lo lắng đi ra, nhìn thấy hắn, con mắt liền sáng lên,: "Vũ Thanh, con đã trở về. Sao lại ra ngoài lâu vậy? Làm nhũ mẫu (vú nuôi) lo lắng chết mất."

Lâm Mộc trong lòng có chút áy náy, tiến lên ôm lấy nàng: "Nhũ mẫu, ta đã lâu chưa từng ra ngoài, hôm nay bất cẩn không để ý canh giờ liền về trễ, về sau sẽ không có chuyện này nữa. Là ta không đúng, để nhũ mẫu phải lo lắng."

Từ thị được Lâm Mộc ôm, thoáng có chút kinh ngạc, đến khi chạm vào quần áo của hắn lạnh lẽo một mảng lại hóa thành lo lắng, "Trên người sao lại lạnh như vậy? Nhanh vào phòng cho ấm, nhũ mẫu đi nấu nước để người tắm rửa."

Lâm Mộc thoát y đem mình ngâm trong thùng nước ấm, dòng nước ấm áp xẹt qua, y nhịn không được phát ra tiếng rên nhỏ. Cỗ thân thể này thật quá yếu, ra ngoài bất quá nửa ngày đã mệt đến mức toàn thân không còn chút sức lực nào. Đem đầu dựa vào vách thùng, liền có chút mơ màng buồn ngủ.

Bên trong thùng nước một đầu tóc đen được quấn lên, chỉ còn mấy sợi tóc tinh nghịch dán cạnh gò má, cần cổ trắng nõn hơi ngửa ra sau, liền lộ ra hầu kết tinh xảo. Từ bả vai mượt mà trở xuống toàn bộ đều thoáng ẩn thoáng hiện, xuyên thấu qua sương mù lượn lờ có thể nhìn thấy hình bóng thướt tha với bộ ngực phẳng lỳ cùng hai hạt anh đào mê người ......

Vị quân tử nào đó trên xà nhà không rảnh chú ý đến nghi hoặc trong lòng, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, muốn đem người phía dưới hung hăng dày vò dưới cơ thể mình, muốn hôn, liếm một lượt từ đầu đến chân, nghĩ đến thôi đã thấy mỹ vị, thật sự mong ước ......

Lâm Mộc ngay trong lúc nửa tỉnh nửa mê cảm thấy một cỗ ánh mắt nóng bỏng, lật tức bừng tỉnh, nhìn quanh bốn phía lại không phát hiện có điểm khả nghi, lông mày cau lại thầm nghĩ: Chẳng lẽ là ảo giác?

Từ trong thùng nước đứng lên, vội vàng chà xát hạ thân, khoác lên y phục, kiểm tra bốn phía một chút vẫn không phát hiện ra cái gì, Lâm Mộc buông xuống tâm đề phòng. Cơn buồn ngủ ập tới, liền nằm lên giường mà nặng nề ngủ.

Lại không phát hiện trong bóng tối ánh mắt một mực mực nhìn y chăm chú......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro