Cổ đại trạch đấu 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cảnh Uyên nhìn thiếu nữ xinh đẹp động lòng người trước mắt, đôi mắt song suốt kia để lại để cho hắn cảm xúc quen thuộc không nói nên lời. Thanh âm không giống nữ tử thanh thúy, có chút chút khàn khàn, lại cào vào lòng người ngứa ngáy khó nhịn. Xoa ngón tay, tựa hồ trong tay còn lưu lại xúc cảm mềm mại tinh tế kia.

Lấy lại tinh thần, đang chờ mở miệng, lại bắt gặp người mẹ của hài tử đụng trúng Lâm Mộc, nói xin lỗi liên tục.

Lâm Mộc xoa nhẹ đầu hài tử, ôn thanh nói: "Không có việc gì, lần sau chú ý một chút. Cầu thang cao như vậy, coi như không có đụng vào người, mình cũng sẽ không cẩn thận té ngã. Về sau nên chú ý cẩn thận hơn."

Phụ nhân lôi kéo tiểu hài không ngừng nói lời cảm tạ, trước khi đi tiểu hài quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Mộc, hướng hắn trừng mắt nhìn, Lâm Mộc hiểu ý cười một tiếng.

Quay đầu, ngữ khí phá lệ chân thành hướng Cảnh Uyên nói lời cảm tạ: "Công tử, thật lòng cảm tạ ngươi, nếu không nhờ ngươi, ta ngã như vậy, rơi xuống là cái chắc."

"Không cần khách khí, tiện tay mà thôi thôi. Cô nương nếu thật muốn cảm tạ tại hạ, có thể mời tại hạ dùng cơm được chứ?" Cảnh Uyên thấy gương mặt trắng nõn của thiếu nữ lần nữa nổi lên vệt đỏ ửng, nhịn không được liền muốn cùng nàng ở lâu một chút.

"Đương nhiên có thể, chỉ cần công tử không chê là được." Lâm Mộc đỏ mặt đem Cảnh Uyên mời đến chỗ ngồi ban nãy, lại chào hỏi Cảnh Lan, "Vị công tử đằng sau này cũng mời ngồi."

Cảnh Lan vẫn đứng ngay sau lưng huynh trưởng nhìn chằm chằm Lâm Mộc, gặp Lâm Mộc cùng hắn nói chuyện, vui sướng nhảy đến trước mắt hắn, cầm ống tay áo của hắn: "Vị tiểu thư này dáng dấp thật là đẹp. Vị cái gì ' Kinh thành đệ nhất mỹ nhân ' sợ là cũng không bằng được được tỷ tỷ phần. Ta rất thích tỷ tỷ, tỷ tỷ có thể cùng ta làm bằng hữu chứ?"

Lâm Mộc nhìn ánh mắt ướt sũng như động vật nhỏ của Cảnh Lan, nhịn không được trong lòng bật cười, vị tiểu Vương gia này ngược lại có chút đáng yêu.

"Tiểu Lan! Nam nữ thụ thụ bất thân, mau buông tay!" Cảnh Uyên mình cũng không biết vì sao, nhìn thấy đệ đệ cùng thiếu nữ thân cận như vậy, liền có chút không khống chế nổi cảm xúc.

"A." Cảnh Lan chán nản buông tay ra, vụng trộm hướng Cảnh Uyên làm cái mặt quỷ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chính ngươi vừa rồi còn ôm tiểu tỷ tỷ, còn nói ta."

"Tiểu! Lan!" thanh âm Cảnh Uyên lần nữa đề cao lên hơn, bên trong mang theo một chút nguy hiểm.

"Được rồi được rồi, ta không nói là được chứ gì. Quỷ hẹp hòi!"

Nhìn thấy Cảnh Lan còn đang tức giận bất bình, Lâm Mộc nhịn không được phốc một tiếng bật cười. Gặp ánh mắt nghi hoặc của hai người nhìn qua, vội vàng lắc đầu, "Không có việc gì, chẳng qua cảm thấy quan hệ hai vị công tử thật tốt."

"Để cô nương chê cười." Cảnh Uyên lại khôi phục bộ dáng ôn hòa như xưa.

" Nhìn hai vị công tử như vậy, hẳn là huynh đệ ruột đi?" Lâm Mộc giống như tùy ý hỏi một câu.

"Đúng vậy. Ta cùng tiểu Lan là một mẫu thân sinh ra. Hắn từ nhỏ đã sủng ái, liền dưỡng thành tính cách này."

Nói đến đây, Cảnh Uyên nhìn Cảnh Lan trong mắt còn mang theo cưng chiều.

"Thật ghen tị với các ngươi, đáng tiếc ......" Lâm Mộc có chút cô đơn cúi đầu.

Gặp Lâm Mộc cảm xúc không tốt, Cảnh Lan liền cố gắng thay đổi bầu không khí:" Tỷ tỷ, còn quên chưa hỏi ngươi tên là gì?"

"Ta gọi Trần Vũ Thanh. Không biết hai vị công tử xưng hô như thế nào?" Lâm Mộc chỉnh đốn xuống cảm xúc, ôn nhu nói.

"Trần Vũ Thanh ...... Danh tự này giống như ở đâu nghe qua ......" Cảnh Lan như có điều suy nghĩ đánh giá Lâm Mộc, "A! Nhớ rồi. Ngươi chính là đại tiểu thư Binh bộ Thượng thư phủ!"

" Ca, ngươi không phải cùng Nhị tiểu thư Thượng thư phủ định ra hôn sự sao? Về sau huynh chẳng là muội phu của tiểu tỷ tỷ sao?" Cảnh Lan có chút kích động lôi kéo tay áo Cảnh Uyên, "Vậy ta cũng không cần sợ ngươi đem tiểu thư tỷ của ta cướp đi."

Cảnh Uyên sắc mặt có chút đen, cái gì gọi là cướp đi tiểu thư tỷ của hắn, cùng quá gặp mặt lần đầu, vị cô nương kia làm sao có thể là của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro