Cổ đại trạch đấu 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày sau, Trấn Quốc đại tướng quân khải hoàn trở về.

Hai bên đường phố đã sớm chật ních bách tính vây xem. Lâm Mộc chốn trong đám người, mắt nhìn về phía đoàn người đang đi trên đường. Đội ngũ đều nhịp, khôi giáp tỏa ra hàn quang lạnh thấu xương, còn chưa tới gần một cỗ mùi máu tanh liền xông vào mũi, vừa nhìn là biết thân kinh bách chiến hổ lang chi sư (dạy dặn kinh nghiệm trải qua nhiều trận chiến).

Có điều, những binh lính này so về khí thế còn kém xa người dẫn đầu kia. Người kia ngồi ngay ngắn trên lưng chiến mã uy vũ, thân cao chừng tám thước (1m8), một bộ khôi giáp màu đen dường như được ngưng kết bởi vô số huyết khí mà thành. Bên hông treo một thanh bảo kiếm, còn chưa ra khỏi vỏ vẫn có thể cảm nhận được oán khí ngập trời, người chết dưới kiếm này nhất định nhiều vô số kể.

Nhìn lên trên chút nữa, đó là một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, con mắt màu đen sâu không thấy đáy, phảng phất thế gian không có bất kỳ vật gì có thể vào mắt của hắn. Rõ ràng là ngũ quan tuấn tú, vậy mà lại có vết sẹo dài từ trán bên trái dài vắt ngang đến tai phải, thoạt nhìn cả người như là ác ma mới đi ra từ Địa Ngục.

Hiển nhiên, người kia chính là Trấn Quốc đại tướng quân Sở Kiêu. Lâm Mộc nghĩ đến kịch bản Sở Kiêu hắn ra sức vì nước, một lòng thu phục Hung Nô, lại bị Thiên Khải đế kiêng kị, cuối cùng bị gán tội thông đồng với địch phản bội triều đình. Bị xét nhà, diệt phủ. Lại nhìn lại khuôn mặt lạnh lùng, thần sắc làm người ta sợ hãi. Lâm Mộc chỉ cảm thấy trong lòng có chút xót xa: Một lòng trung quân ái quốc lại bị quân vương kiêng kị, bị bách tính e ngại. Thật sự cảm thấy không cam lòng thay cho hắn.

Sở Kiêu ngồi trên ngựa, nhìn hai bên bách tính thần sắc sợ hãi, nội tâm một mảnh yên tĩnh. Trước kia sẽ còn cảm thấy lòng chua xót, bây giờ lại sớm thành thói quen ......

Lúc này, từ trong đám người truyền đến một đạo ánh mắt nóng bỏng. Sở Kiêu giương mắt nhìn lên, liền thấy được trong đám người có một thiếu nữ mặc váy xanh. Ánh mắt của thiếu nữ nhìn hắn không giống những người kia tràn đầy e ngại, mà ánh mắt thanh tịnh trong suốt thấy đáy, bên trong mang theo một tia đau lòng cùng phẫn hận. Sở Kiêu chỉ cảm thấy một dòng nước ấm từ lồng ngực trào lên. Đã sớm rèn luyện để tâm không có chút rung động nào, vậy mà giờ tâm lại nổi lên từng trận gợn sóng ......

Quay lại nhìn thì thiếu nữ đã không còn thấy bóng dáng.

Vũ Lâu Thính hẳn chính là nơi này. Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn tấm biển, đi vào kinh thành lớn nhất tửu lâu. Bên trong người không nhiều, tất cả đều đang tụ tập trên đường xem náo nhiệt. Lâm Mộc đi lên lầu hai ngồi xuống cái bàn gần cửa sổ. Hai gia đinh đi theo ngồi ở một bàn bên cạnh. Gọi tiểu nhị tới tùy ý chọn vài món, liền nhìn đám người ngoài cửa sổ ngẩn người.

"Lần này Sở Kiêu thế nhưng lập đại công a, không chỉ lấy được đầu của thủ lĩnh Hung Nô, còn khiến bọn chúng đồng ý quy thuận triều đình ta. Phụ hoàng trong lòng cực kỳ vui mừng a." Âm thanh thanh thúy của thiếu niên từ cầu thang truyền đến.

Tiếp đó là một giọng nói trầm thấp nói: "Cũng không phải. Sở Kiêu như vậy, phụ hoàng chỉ sợ sẽ nhanh trừ khử hắn."

"Làm sao có......."

"Im lặng... Nơi này nhiều người nhiều miệng, chuyện này để sau hẵng bàn".

Lập tức, hai thân ảnh một trước một sau đi tới. Lâm Mộc giương mắt nhìn lên, không thể không cảm thán: Quả nhiên là công tử phong độ nhẹ nhàng!

Người phía trước, dung mạo tuấn mỹ, khoác một kiện trường bào màu lam hoa văn kim sắc, trên mặt mang nụ cười ôn nhu. Mà người đi đằng sau lại là một người hoạt bát đáng yêu, khuôn mặt lộ rõ vẻ thiếu niên, mặc tử sắc hoa phục. Hai người này hẳn là nam chính Cảnh Uyên cùng bào đệ hắn Cảnh Lan.

Lâm Mộc mỉm cười, thả đôi đũa trong tay xuống , đứng dậy hướng cầu thang đi đến. Ngay lúc muốn đi qua Cảnh Uyên, không biết từ chỗ nào lao ra một đứa bé, thẳng tắp đâm sầm vào Lâm Mộc khiến hắn ngã xuống. Sau một trận trời đất quay cuồng, Lâm Mộc chỉ cảm thấy có một cái tay ôm eo của hắn, bên mặt là lồng ngực rắn chắc, trên đỉnh đầu truyền tới một thanh âm ôn nhu: "Cô nương, không sao chứ?"

Lâm Mộc vội đẩy đẩy hắn ra, sắc mặt đỏ lên, con ngươi màu hổ phách sạch sẽ không có một tia tạp chất nhìn qua Cảnh Uyên ánh mắt tràn đầy cảm kích: "Ta không sao, đa tạ công tử."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro