Cổ đại trạch đấu 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu thư,người tỉnh rồi?" Từ thị vừa vào nhà liền thấy Lâm Mộc đứng ở một bên không biết suy nghĩ cái gì. Lại thấy hắn ăn mặc đơn bạc, liền vội vàng lấy áo khoác khoác lên người hắn.

"Không phải nhũ mẫu mắng người,nhưng người mặc như vậy không cẩn thận phong hàn thì làm sao bây giờ?"

Lâm Mộc trên mặt hiện lên tươi cười, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: "Nhũ mẫu, ngươi xem ta cũng không phải tiểu hài tử, ta có chừng mực a."

Đối với người nhũ mẫu này, Lâm Mộc đối nàng vẫn rất có hảo cảm.

"Còn có, nhũ mẫu đừng gọi ta tiểu thư, gọi Vũ Thanh là được." Mặc nữ trang cũng được nhưng hắn không muốn gọi là tiểu thư.

"Cái này không hợp ......được rồi". Từ thị nhìn ánh mắt của Lâm Mộc, không thể phản bác liền đáp ứng. Kéo Lâm Mộc ngồi lên trên ghế. "Được rồi, nhũ mẫu đi làm bữa trưa, tiểu ...... Vũ Thanh người ngồi đây chờ ta.".

Nhìn bóng lưng Từ thị đi xa, Lâm Mộc trong lòng dâng lên một tia ấm áp.

Từ thị là người duy nhất chân chính quan tâm Trần Vũ Thanh. Thượng thư phủ mỗi tháng cấp hai người bọn họ phần tiền cũng không sánh nổi một hạ nhân bình thường. Vì sinh kế, Từ thị thường xuyên nhận may vá một chút quần áo để mua sắm đồ đạc. Nguyên chủ đã từng nhiều lần muốn giúp đỡ kiếm tiền, nhưng bị Từ thị ngăn cản, nói hắn là chủ tử, là người được hầu hạ. Bởi vậy, coi như sinh hoạt gian khổ, nguyên chủ một đôi tay vẫn bạch bạch nộn nộn không một vết chai.

Lâm Mộc trong lòng hạ quyết tâm. Ngày sau, Từ thị chính là thân nhân của hắn trên thế gian này. Hắn nhất định sẽ bảo hộ nàng, để nàng nửa đời sau cơm no áo ấm, an hưởng tuổi già.

"Vũ Thanh, ăn cơm." Từ thị bưng vài món thức ăn vào nhà, đặt từng món lên cái bàn rồi gọi Lâm Mộc.

Trên bàn chỉ có ba món ăn một món canh đơn giản, thanh đạm không có một chút chất béo. Lâm Mộc bình tĩnh cầm lấy đũa. Học dáng vẻ nhai kỹ nuốt chậm của nguyên chủ. Từ thị nhìn hắn như vậy, luôn có cảm giác tiểu thư có chỗ nào đó khác trước kia. Động tác vẫn giống như trước kia, lại lộ ra một cỗ ưu nhã không nói nên lời. Giống như là ...... Biến thành người khác. Từ thị lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ ra khỏi đầu, tiểu thư vẫn là tiểu thư, làm sao lại đột nhiên biến thành người khác được.

Ăn trưa xong, Từ thị đi ra ngoài, Lâm Mộc tự hỏi phương pháp để hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ lần này hoàn toàn mấu chốt ở chỗ Tề vương Cảnh Uyên. Phải làm cho hắn biết Trần Vũ Thanh mới là người hắn muốn tìm. Cái này cần để cho Tề vương nhìn thấy Trần Vũ Thanh, mà thời cơ tốt nhất chính là ba ngày sau. Bất quá trước hết, phải nghĩ biện pháp để Thượng thư phu nhân thả hắn ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Mộc thu thập một chút, ra tiểu viện. Tiểu viện hắn ở là nơi hẻo lánh nhất Thượng thư phủ . Lâm Mộc đi hồi lâu mới tới nhà chính. Vừa mới đi vào, đưa mắt nhìn, đều là đình đài lầu các, ao quán thủy tạ, giả sơn kỳ thạch, không chỗ nào không lộ ra lấy tinh xảo xa hoa.

Hắn đi vào nhà chính,nói với nha hoàn ý đồ đến đây. Nha hoàn đi vào thông báo một tiếng, liền dẫn hắn đi vào, từ đầu tới đuôi đều là một bộ dáng cao cao tại thượng, phảng phất như nàng mới là chủ tử. Lâm Mộc đi ở phía sau, trong lòng cười lạnh.

Đợi tiến vào nội đường, liền gặp một người đoan trang ngồi trên chủ vị. Trên mặt son phấn tinh xảo, mặc một bộ áo bào phu nhân đỏ chói, chính là Thượng thư phu nhân bây giờ Lục Tuyết Vân. Lâm Mộc cúi đầu, giả vờ có chút sợ sệt, run rẩy nói: "Vũ Thanh đến thỉnh an phu nhân."

"Vũ Thanh, hôm nay có việc gì lại tới đây tìm ta?" Giọng nói bén nhọn của nữ nhân vang lên. "Còn đứng đấy làm gì, mau ngồi!"

"Đa tạ phu nhân." Lâm Mộc đi đến một bên, cẩn thận ngồi xuống mép ghế.

"Vũ Thanh, ngươi sao còn gọi ta là phu nhân? Gọi vậy thật lạnh nhạt a." Lục Tuyết Vân trên mặt mang theo nụ cười thân thiết, trong mắt lóe lên vẻ khinh bỉ.

"Vậy nên xưng hô là gì ạ? Mẫu thân? Hay là tiểu cô ạ?" Lâm Mộc dáng vẻ ngây thơ chớp mắt nhìn về phía người ngồi trên chủ vị.

Lục Tuyết Vân tiếu dung lập tức cứng ngắc lại. Tay vịn trên ghế dùng sức nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Nhìn về phía Lâm Mộc ánh mắt cũng có chút u ám. Tiểu nha đầu chết tiệt! Nếu không phải vì danh tiếng hiền lương thục đức kia, thật muốn vĩnh viễn diệt trừ nàng!

Miễn cưỡng bảo trì mỉm cười, trong mắt mang theo chút ưu sầu.

"Vũ Thanh, ngươi đây là trách ta sao? Trách ta thay thế vị trí của mẫu thân ngươi? Thế nhưng ta cũng là vì ngươi mới làm như vậy. Người bên ngoài có thể hiểu lầm ta, ngươi làm sao cũng trách tiểu cô?" Nói đến đây, còn cầm lấy khăn lau khóe mắt.

Không phải chỉ là diễn kịch thôi sao, ai sợ ai. Lâm Mộc tiếp tục dùng ánh mắt ngây thơ nhìn Lục Tuyết Vân.

"Vũ Thanh làm sao lại có thể nghi ngờ tiểu cô. Tiểu cô gả tới đây vì nghĩ cho sức khỏe Vũ Thanh, đặc biệt chuẩn bị cho Vũ Thanh một tiểu viện riêng, ngày bình thường cũng không có hạ nhân quấy rầy, con cùng nhũ mẫu hai người sinh hoạt rất thanh tịnh. Người xem hiện tại thân thể Vũ Thanh tốt hơn nhiều, thật rất cảm tạ tiểu cô."

Được lắm, đây là cố tình nói ta khắt khe với ngươi đây! Lục Tuyết Vân cắn chặt hàm răng. Nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Trần Vũ Thanh, lại có chút hoài nghi, Trần Vũ Thanh đứa ngu này có thể nói ra được những lời này sao? Nhìn bộ dáng của nàng, chẳng lẽ là thật cảm tạ ta, chỉ là không biết biểu đạt? Mặc kệ nàng có phải là giả vờ hay không cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ta.

Lục Tuyết Vân thả lỏng trong lòng, hỏi thăm về ý đồ đến của Trần Vũ Thanh.

Lâm Mộc cúi đầu, hai ngón tay vân vê vạt áo, gương mặt hiện lên hai đoàn đỏ ửng quả là một bộ dáng thẹn thùng.

"Chính là ...... Vũ Thanh nghe nói ...... Hai ngày sau Trấn Quốc đại tướng quân hồi triều, muốn đi xem một chút ......" Nói xong lời cuối cùng thanh âm đã nhỏ như muỗi kêu, đầu cũng cúi càng ngày càng thấp, chỉ lưu một đầu tóc đen nhánh. Kì thực,hắn còn bị chính bộ dáng này của mình làm buồn nôn. Nội tâm nghĩ, tài diễn xuất của mình càng ngày càng tốt, đến vẻ động tâm e thẹn của nữ tử cũng có thể diễn được.

Lục Tuyết Vân thấy biểu hiện này của hắn, nội tâm giật mình, đây là đối với đại tướng quân động tâm a. Cũng là, đại tướng quân thanh danh lừng lẫy, cao lớn uy vũ, bây giờ lại khải hoàn mà về, mấy tiểu cô nương đều thích mấy đại anh hùng như vậy sao.

Bất quá ...... Vị Đại tướng quân này cũng không phải anh hùng, mà là quỷ lệ đến từ Địa Ngục! Lục Tuyết Vân nhớ tới mấy lời đồn trong kinh thành về vị đại tướng quân này. Lại nghĩ đến bộ dáng dữ tợn cùng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ. Nhịn không được rùng mình một cái. Nữ tử trong kinh thành cũng chỉ có Trần Vũ Thanh nhiều năm không ra khỏi cửa lớn mới có ý nghĩ này đi.

Tiểu tiện nhân này thích đại tướng quân, vậy liền để nàng đi xem một chút, tốt nhất có thể bị kinh sợ, sau khi trở về bệnh không dậy nổi mới tốt.

"Ta còn tưởng là chuyện gì chứ. Nguyên lai là Vũ Thanh nhà ta coi trọng đại tướng quân a." Lục Tuyết Vân cười đến hòa ái. "Ngươi có lẽ đã lâu chưa đi ra ngoài đi, vậy nên đi ra xem một chút. Đến lúc đó, tiểu cô cho thêm hai gia đinh đi bảo vệ ngươi."'

"Đa tạ tiểu cô. Vậy Vũ Thanh xin phép cáo lui trước."

Sau khi Lục Tuyết Vân gật đầu, Lâm Mộc quay người ra ngoài, trong lòng cười lạnh, nói cái gì bảo hộ, bất quá là giám thị hắn thì có. Vậy cứ để cho nữ nhân này càn rỡ vài ngày, ngày sau sẽ để cho nàng trả giá thật lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro