Hiện đại tổng tài 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: Tiểu Kun Kun

"A nguyên, cậu có trách tôi không?" Tề Mộ Ngọc dựa vào vai Triệu Kình, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Nguyên đang đứng, áy náy nói: "Tôi như vậy không tính là đang xen vào giữa hai người đúng chứ?"

Bạch Nguyên cố nén xúc động muốn bóp chết Tề Mộ Ngọc, cố gắng khôi phục biểu cảm , chán nản nói: "Sao có thể, tôi còn đang sợ cậu sẽ trách tôi trước đó ở cùng một chỗ với anh ấy. Mặc dù tôi biết anh ấy qua cậu, nhưng quen biết lâu như vậy lại thật sự nảy sinh tình cảm, dù sao anh ấy cũng là một người ôn nhu. Bất quá, Triệu Kình vốn là người yêu của cậu, tôi cũng chỉ là người thứ ba. Xém chút thì tôi đã chia rẽ hai người rồi, Tiểu Mộ, xin lỗi cậu."

Nói rồi cậu ta xoay người đi về phía cửa: "Không quấy rầy hai người nữa, tôi đi trước."

Tề Mộ Ngọc nhìn cánh cửa đóng lại, quay sang nhìn Triệu Kình, bắt gặp ánh mắt phức tạp của hắn đang nhìn cánh của. Trong lòng không khỏi bội phục chiêu lấy lùi làm tiến cùng châm ngòi ly gián của người kia, Triệu Kình bây giờ hẳn là cảm thấy áy náy với Bạch Nguyên, nhưng cũng chẳng vấn đề gì, bởi vì nhờ chuyện này lại làm cho tình cảm của hai người sâu thêm ,càng về sau nó lại càng mãnh liệt hơn. Nghĩ như vậy,Tề Mộ Ngọc nhẹ nhàng đẩy Triệu Kình đang ôm mình ra , lo lắng nói: "A Nguyên tâm trạng không tốt lắm, anh đi xem cậu ấy một chút đi."

"Tiểu Mộ, em ...... Một mình em ở đây có sao không?" Triệu Kình muốn ở lại cùng Tề Mộc Ngọc, nhưng nghĩ đến những gì Bạch Nguyên nói vừa rồi lại hơi dao động.

"Không sao nếu có việc gì em có thể gọi y tá. Anh mau đi đi." Tề Mộ Ngọc thúc giục nói.

Triệu Kình cảm khái sự hiểu chuyện của Tề Mộ Ngọc, càng thêm yêu thương Tề Mộ Ngọc, cúi đầu hôn lên trán cậu : "Anh đi xem A Nguyên một chút, em nghỉ ngơi đi."

"Ân."

Tề Mộ Ngọc gật đầu, Triệu Kình hài lòng quay người đi ra ngoài.

Khi cánh cửa vừa khép lại, Tề Mộ Ngọc liền một mặt ghét bỏ dùng tay lau trán, quả nhiên là cặn bã công, còn muốn một chân đạp hai thuyền. Thẳng đến khi cảm thấy lau sạch sẽ Tề Mộ Ngọc mới nhắm mắt lại đi ngủ. Diễn bạch liên hoa yêu đuối lâu như vậy thật mệt mỏi. Còn về phần Triệu Kình đuổi theo Bạch Nguyên hai người nói những gì, suy cho cùng cũng là một kẻ giả bộ đáng thương hiền lành, một kẻ nói mấy lời hứa hẹn mà thôi. Dù sao cái Tề Mộ Ngọc muốn chính là hai người kia vẫn như cũ ở cùng nhau, điều quan trọng nhất bây giờ với cậu là điều dưỡng thân thể thật tốt.

Nói rồi Tề Mộ Ngọc dần dần thiếp đi. Cùng lúc đó, Triệu Kình cũng đã tìm thấy Bạch Nguyên. Lúc này, Bạch Nguyên đã đi tới đại sảnh của bệnh viện, chuẩn bị bước ra ngoài. Trong đám đông nhộn nhịp, bóng lưng của hắn trông thật cô đơn. Trong lòng Triệu Kình đầy áy náy , hắn vừa rồi bởi vì bị Tiểu Mộ phát hiện nhất thời kích động nên đã làm tổn thương đến A Nguyên, mà trước đây chính hắn là người theo đuổi A Nguyên trước, rõ ràng là người tổn thương vậy mà A Nguyên vẫn bảo vệ hắn, xem ra A Nguyên đối với hắn thật sự là thâm tình. Nhưng mà, Tiểu Mộ cũng thích hắn, càng nghĩ trong lòng hắn lại càng không dễ chịu. Đã vậy A Nguyên cùng Tiểu Mộ còn là bạn tốt, nếu ba người bọn họ ở cùng một chỗ nhất định sẽ rất hòa thuận vui vẻ ...... Nghĩ như vậy, Triệu Kình tựa hồ thấy được cảnh ba người sống chung mà hắn lại trái ôm phải ấp mỹ nhân trong ngực, càng nghĩ lại càng thấy hài lòng.

Bạch Nguyên lúc này cố ý thả chậm bước chân khi nhìn thấy thân ảnh Triệu Kình trên cánh cửa thủy tinh tại đại sảnh, trong lòng vui mừng, nhưng lại thấy Triệu Kình dừng lại cũng không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau mới thấy hắn lại đi về phía trước. Bạch Nguyên thu tầm mắt lại,để lộ ra vẻ cô đơn trên mặt. Mà bên kia mấy tiểu hộ sĩ vừa vụng trộm nhìn Bạch Nguyên, đau lòng mà phỏng đoán chẳng lẽ Bạch tiên sinh cùng Triệu tiên sinh cãi nhau?

Sau đó,các nàng liền thấy Triệu tiên sinh bước nhanh đến phía trước,nắm lấy cổ tay Bạch tiên sinh, một đám tiểu hộ sĩ nhẹ giọng kinh hô, liên tục nháy mắt ra hiệu, đây là đuổi theo nói xin lỗi.

Bạch Nguyên cảm nhận được trên cổ tay có sức kéo, giả bộ như nghi hoặc quay đầu, kinh ngạc nhìn người tới là ai, bất đắc dĩ nói: "Sao anh lại ra đây?"

Triệu Kình thấy bộ dáng của Bạch Nguyên như vậy áy náy trong lòng càng lớn.

A Nguyên đây là không tin hắn sẽ đuổi theo nên khi thấy hắn mới kinh ngạc như vậy. Bàn tay đang nắm cổ tay Bạch Nguyên chuyển thành nắm tay, ôn nhu nói: "Anh đưa em về."

Bạch Nguyên đem tay mình rút ra, miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Không cần, em có thể tự về được, anh nhanh đi bồi Tiểu Mộ đi. Còn có về sau đừng làm những hành động thân mật như vậy nữa, miễn cho Tiểu Mộ hiểu lầm."

"A Nguyên, em nghe anh nói, những lời nói kia chỉ là nói cho Tiểu Mộ nghe, không phải thật tâm. Em biết Tiểu Mộ hiện tại thân thể còn chưa tốt, không thể lại kích thích cậu ấy, anh chỉ là muốn trấn an cậu ấy." Triệu Kình lại tiến lên giữ chặt Bạch Nguyên, một mặt lại bày tỏ chân thành tha thiết.

Bạch Nguyên tỏ vẻ không hài lòng nhìn Triệu Kình.

"Anh không thể nói như vậy, nếu anh đã cùng Tiểu Mộ ở một chỗ, quan hệ của chúng ta cũng nên chấm dứt tại đây. Em biết anh đối với em là hữu tình, Tiểu Mộ cậu ấy chen vào chỉ là sự việc ngoài ý muốn, nhưng em không thể lại nhìn anh cô phụ cậu ấy. Hãy chăm sóc cậu ấy thật tốt, chúng ta về sau vẫn là bằng hữu". Nói xong, không để ý tới Triệu Kình, trực tiếp ra khỏi bệnh viện. Chỉ lưu Triệu Kình một người đứng trong đại sảnh đối mặt đám người lén lút dò xét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro