Hiện đại tổng tài 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Nguyên ánh mắt hơi trầm xuống, vị Tần gia này đến cùng có thân phận gì, lấy thân phận của Triệu Kình ở trước mặt hắn cũng phải cung kính? Còn có hắn nói như vậy tức là hiện tại đang che chở Tề Mộ Ngọc sao?

"A Nguyên, vì cái gì cùng Tần gia nói quan hệ của chúng ta?"

Bạch Nguyên quay đầu liền bắt gặp Triệu Kình có chút bất mãn nhìn cậu ta.

Bạch Nguyên thần tình trì trệ, sau đó mí mắt buông xuống, có chút ủy khuất nói: "Không thể nói sao? Thật xin lỗi, em không biết."

Bộ dáng vừa ủy khuất vừa biết nghe lời này là để Triệu Kình sinh lòng thương tiếc, tiến lên ôm lấy cậu ta nhẹ giọng an ủi: "A Nguyên, anh không phải có ý này. Chỉ là anh sợ Tần gia chán ghét đồng tính luyến ái, sẽ đối với anh ấn tượng trở nên kém. Không phải thật sự trách em, em xem chúng ta đều ở cùng một chỗ, bị người ta biết cũng là chuyện sớm hay muộn."

Bạch Nguyên đầu tựa vào trong ngực Triệu Kình, trên mặt đâu còn có phần ủy khuất ban nãy. Ôn thanh nói: "Thật xin lỗi, là em trách oan anh." Sau đó lại có chút không đành lòng hỏi: "Hiện tại Tiểu Mộ tỉnh, chúng ta còn có thể cùng một chỗ sao? Em không thể đoạt bạn trai của cậu ấy".

Triệu Kình khẽ vuốt lưng cậu ta: "Không có việc gì, chờ thân thể Tiểu Mộ tốt chúng ta liền cùng em ấy thẳng thắn, em ấy thiện lương như vậy, nhất định sẽ đồng ý chuyện của chúng ta."

"Ân."

Bạch Nguyên ngẩng đầu: "Chỉ mong......"

Tiếng nói đột nhiên im bặt, Bạch Nguyên nhìn xuyên qua bả vai Triệu Kình vừa hay thấy Tề Mộ Ngọc trên giường chính mắt mở to đang nhìn bọn họ, kinh ngạc nói: "Tiểu, Tiểu Mộ!"

Triệu Kình nghe được tiếng kêu của Bạch Nguyên, nghi hoặc quay đầu, đối diện đôi mắt đen lánh mà trong suốt phủ đầy hơi nước, phản xạ có điều kiện đem Bạch Nguyên đẩy ra, Bạch Nguyên dưới tình huống ứng phó không kịp bị đẩy đến lập tức ngã ngồi xuống đất, không thể tin ngẩng đầu nhìn Triệu Kình. Đáng tiếc ánh mắt Triệu Kình hiện tại đã hoàn toàn dừng trên người thiếu niên ở trên giường.

"Tiểu Mộ, em tỉnh từ khi nào?" Trước kia dù có bị phát hiện gian tình cùng đồng nghiệp gã cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác gì, nhưng lần này Triệu Kình lại có cảm giác hoảng hốt.

Thiếu niên chỉ dùng con ngươi ánh nước chăm chú nhìn gã, răng cắn môi dưới, chính là một lời cũng không nói.

Triệu Kình trong lòng càng thêm bối rối, tiến lên phía trước nghĩ nắm tay của cậu lại bị cậu nhẹ nhàng tránh đi. Thiếu niên cuối cùng cũng chịu mở miệng, cậu lại giả bộ điềm nhiên như không có việc gì nghĩ nghĩ một vòng rồi lộ ra tiếu dung đồng dạng với trước kia, lại chỉ giật xuống khóe miệng cứng đờ, "Kình, em vừa tỉnh, liền thấy A Nguyên không cẩn thận ngã xuống, nhanh đi đỡ cậu ấy lên, trên mặt đất rất lạnh."

Triệu Kình lúc này mới nhớ tới Bạch Nguyên, quay đầu liền bắt gặp cậu ta vẫn ngồi trên mặt đất, muốn lại đỡ cậu ta, lại nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng ho khan tê tâm phế liệt, cũng không thèm đoái hoài gì tới Bạch Nguyên, quay người lại nhìn, chỉ thấy thiếu niên nửa nằm ở trên giường, lấy tay che miệng ho khan kịch liệt, khóe mắt cũng nhịn không được chảy xuống nước mắt sinh lý.

"Tiểu Mộ, thế nào? Chỗ đó khó chịu?" Triệu Kình thay Tề Mộ Ngọc vỗ lưng, lo âu hỏi cậu.

"Không có việc gì...... Khụ khụ...... Chỉ là không...... Khục...... Cẩn thận...... Khụ khụ...... Bị sặc...... Khụ khụ khụ......"

Tề Mộ Ngọc trấn an hướng gã cười cười, chỉ là nước mắt làm sao cũng ngăn không được, làm Triệu Kình có chút luống cuống tay chân, dùng tay lau nước mắt, nhưng rất nhanh lại nước mắt chảy xuống, cậu một bên ho, một bên nói: "Làm sao...... Khục...... Chuyện, nhất định là...... Khụ khụ...... Khục quá...... Dùng sức...... Khụ khụ...... Mới có thể dạng này...... Khục......"

Triệu Kình nguyên lai tưởng rằng cùng Bạch Nguyên một chỗ thì sẽ có thể đem cậu quên đi, không nghĩ tới khi nhìn thấy bộ dạng này của cậu vẫn như cũ đau lòng một cách lợi hại, lập tức đem người ôm vào trong ngực, không ngừng trấn an, "Không có việc gì, không khóc, là anh không tốt, đều là lỗi của anh. Anh em sẽ không tỉnh lại nên mới nghĩ đến tìm một người có quan hệ thân mật với em nhất cùng một chỗ, khi nghĩ đến em có người ở bên cạnh anh, anh liền sẽ không cô đơn. Là anh không tốt, không khóc a......"

"Thật, thật sao?" Tề Mộ Ngọc từ trong ngực gã ngẩng đầu, khoa trương mặt hoa khóc nhìn gã, đôi mắt màu mực trải qua tẩy lễ của nước mắt lộ ra càng thêm sạch sẽ thấu triệt, trong mắt mang theo hoàn toàn tín nhiệm cùng ỷ lại. Triệu Kình giờ phút này chỉ cảm thấy cả trái tim đều mền nhũn, liên tục không ngừng thề thốt: "Thật, đương nhiên là thật, anh làm sao lại gạt em chứ? A Nguyên cũng sẽ nhất định không để ý."

"Kình, anh thật tốt." Tề Mộ Ngọc đem đầu tựa vào đầu vai của gã, âm thầm liếc mắt, làm động tác nôn mửa. Không được, bị xưng hô này buồn nôn đến chết mất, mình phải cố gắng thích nghi mới được.

Chẳng biết lúc nào Bạch Nguyên đã đứng lên nhìn thân ảnh hai người bên kia ôm nhau hài hòa, trong mắt nồng đậm ghen ghét cùng phẫn hận như hóa hình. Tề Mộ Ngọc! Dựa vào cái gì mày vừa tỉnh liền muốn cướp đi người của tao?! Dựa vào cái gì người anh ấy để ý nhất vẫn là mày?! Tao không phục! Còn nhiều thời gian, chúng ta hảo hảo đọ sức, tao là sẽ không thua mày!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro