Hiện đại tổng tài 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề Mộ Ngọc lúc này mới chú ý tới người đang nói , hơi chút sững sờ , có chút xấu hổ nói: "Cũng chưa xem lâu, mới lật ra có vài trang, A Nguyên cậu đến rồi." Lại có chút phàn nàn: "Cậu đáng ra phải tới muộn một chút, chờ tôi xem hết quyển sách này đã."

"Xem hết quyển sách? Cậu định xem đến bao giờ, còn muốn ra ngoài hay không vậy?"

"A, đúng rồi, hôm nay còn muốn ra ngoài ......" Tề Mộ Nguyên lập tức tinh thần sa sú. "Chúng ta bây giờ liền đi đi, đã lâu như vậy, bọn họ nhất định sốt ruột chờ" ......

"Tôi đã cùng Bác sĩ Trần nói qua, chỉ cần trở về trước buổi tối liền có thể ra ngoài." Bạch Nguyên đem Tề Mộ Ngọc đỡ đến bên xe lăn, đẩy hắn đi ra ngoài.

"Ân, phiền phức A Nguyên." Tề Mộ Ngọc đối với hắn cảm kích nhưng giọng nói lại nhàn nhạt.

"Lúc đầu muốn bảo Kình cùng tôi đi. Nhưng anh ấy mấy ngày nay có vẻ bận rộn, nên tôi không muốn quấy rầy anh ấy, nghĩ tới nghĩ lui đành phải làm phiền cậu."

"Không sao, chúng ta là bạn bè, không cần khách khí như thế." Giọng nói của Bạch Nguyên nhẹ nhàng lại như vô tình cố ý nói: " Kình mấy ngày nay có bận rộn như vậy sao, thời gian cùng cậu đi tảo mộ cũng không rảnh? Tôi rõ ràng thường xuyên nhìn thấy anh ấy, chẳng lẽ mỗi lần nhìn thấy Kình đều đúng lúc là thời điểm anh ấy nhàn rỗi? Kình cũng không bớt chút thời gian tới chăm sóc cậu một chút?"

Bạch Nguyên nói xong liền thấy cơ thể người phía trước cứng nhắc, chỉ qua loa nói mấy tiếng liền không nói thêm gì nữa mỉm cười, trong mắt hiện lên chút trào phúng cùng đả kích khiến Bạch Nguyên rất thoải mái.

Sau đó,cả hai người đều trầm mặc cho đến khi tới vùng nghĩa trang ở ngoại ô.

Tề Mộ Ngọc ngồi trên xe lăn, nhìn trên bia mộ một nam một nữ, thần sắc có chút ngưng trọng. Đây là cha mẹ của thân thể này, nhưng mà con trai chân chính của họ lại không thể đến thăm hai người, về sau thậm chí người tảo mộ cũng không có. Hắn hiện tại chiếm thân phận của thân thể này, cũng coi là con của bọn họ. Mặc dù đối hai người cũng không tình cảm, nhưng đã là con cái, đối với cah mẹ đời này luôn có chút tôn kính. Tề Mộ Nguyên dùng sức đẩy bánh xe phụ đứng lên, quỳ gối trước mộ bia, dập đầu mấy cái, trong lòng khẽ nói: "Tôi sẽ thay con trai hai người báo thù, hai người hãy an nghỉ."

Trên đường trở về, Tề Mộ Nguyên trầm mặc như trước, hắn nhớ tới cha mẹ mình, cũng không biết bọn họ ở trên trời như thế nào? Chờ hắn thu hoạch đầy đủ điểm tích lũy trở lại thế giới thật, nhất định phải làm cho hai tên cặn bã kia trả giá thật đắt. Hiện tại trước tiên đem hai tên trước mắt giải quyết.

Lái xe trở về bệnh viện, Bạch Nguyên đẩy Tề Mộ Ngọc về khu nội trú cao cấp của bện viện.Con đường trong bệnh viện có độ dốc nhất định, bởi vậy đi không nhanh. Đi một đoạn, Bạch Nguyên nghe thấy người trước đó luôn trầm mặc lên tiếng, chỉ là thanh âm lạnh nhạt lại mang theo chút khinh thường khác hằn với ngày trước. Bạch Nguyên hơi có chút kinh ngạc, liền nghe Tề Mộ Ngọc nói nói: "A Nguyên, trước cậu một mực là cùng Triệu Kình ở chung đi?"

Bạch Nguyên ra vẻ kinh ngạc nói: "Cậu saocó thể nói vậy? Tôi đã cùng anh ấy tách ra, chỉ là trùng hợp gặp mấy lần thôi."

Tề Mộ Ngọc điều khiển xe lắn tới trước mặt Bạch Nguyên đối hắn cười lạnh: "Ở đây cũng không có người khác, không cần giả bộ nữa. Từ khi quen biết tôi đến hiện tại, lúc nào cũng phải cùng cậu đóng mấy tiết mục thân thiết, cậu không mệt tôi rất ngại mệt mỏi. Chúng ta hôm nay cũng nên thật lòng nói chuyện."

Bạch Nguyên nghe xong, che dấu biểu lộ, giễu cợt nói: "Nguyên lai cậu cũng là giả vờ a, tôi còn nghĩ trên thế giới này tại sao cón có thể có loại người ngây thơ đến như ngu xuẩn như cậu, hiện tại xem ra, cậu cùng một dạng với tôi."

"Đúng a, tôi ngây thơ ngu xuẩn, thế nhưng trong lòng Triệu Kình ta vẫn là quan trọng như trước. Mà cậu chỉ có thể nhân lúc tôi xảy ra chuyện mà xen vào làm kẻ thứ ba.Tề Mộ Ngọc bình tĩnh ngồi ở kia nhìn Bạch Nguyên.

Bạch Nguyên nhìn người trước mắt, rõ ràng hắn ngồi thấp hơn mình, hết lần này tới lần khác nhìn qua ngược lại giống như là cấp trên tại răn dạy cấp dưới, trong lòng thầm hận, lại nghe những lời hắn nói, sắc mặt trầm xuống.

Tề Mộ Ngọc giống như là không thấy được sắc mặt Bạch Nguyên biến hóa, tiếp tục nói: "Lúc đầu tôi đã chuẩn bị từ bỏ tên phong lưu cặn bã Triệu Kình, hắn là loại bất cứ lúc nào cũng sẽ chân đứng hai thuyền , không cần thiết phải lãng phí thời gian ở bên cạnh hắn. Nhưng cậu hết lần này tới lần khác tự cho là mình đúng muốn tranh cùng tôi, còn tin đồn tôi mới là bên thứ ba. Ha ha, Bạch Nguyên, bất quá là một tên đàn ông tôi không cần cậu thế mà còn phí hết tâm tư đi đoạt với tôi, xem ra tôi trước đó thật đúng là xem trọng cậu, cậu cũng chỉ có thể vĩnh viễn sống trong cái bóng của tôi thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro