Hiện đại tổng tài 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"TỀ MỘ NGỌC!" Bạch Nguyên rít lên trong miệng. Đó là điều mà hắn không muốn nhắc tới nhất, chỉ cần vừa nghĩ tới trước kia vĩnh viễn chỉ có thể đi theo sau lưng Tề Mộ Ngọc, bị cái ánh hào quang của người kia che lấp, hắn vừa muốn đem Tề Mộ Ngọc kéo xuống vừa muốn đem hắn giẫm dưới bàn chân. Tề Mộ Ngọc gia thế tốt, thành tích tốt, nhân duyên tốt, ngay cả tướng mạo cũng tốt hơn hắn, hắn không cam tâm! Hắn không muốn vĩnh viễn chịu làm kẻ dưới, hắn muốn so với Tề Mộ Ngọc tốt hơn, muốn để ánh mắt mọi người đều đặt ở trên người hắn mà không phải mỗi lần chỉ là liếc một chút liền dời đi. Trước kia xem thường bố thí hắn coi như xong, Tề Mộ Ngọc hiện tại có tư cách gì xem thường hắn?!

Tề Mộ Ngọc nhìn Bạch Nguyên phẫn nộ không cam lòng, biểu tình hận không thể bóp chết hắn, nghĩ thầm không sai biệt lắm, lại tăng thêm dầu vào lửa, khinh thường liếc mắt nhìn hắn.

"Làm sao, có phải là cảm thấy không cam tâm? Cảm thấy tôi hiện tại cái gì cũng không có dựa vào cái gì còn như thế nói cậu? A, thế nào tư thái ưu nhã ăn mặc phong độ, cậu chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nhân vật còn muốn trèo lên chỗ cao sao? Còn có ảo tưởng cùng Triệu Kình ở một chỗ. Cũng không nhìn một chút thân phận của mình."

Tề Mộ Ngọc lời này hoàn toàn đâm trúng chỗ đau của Bạch Nguyên. Nếu như nói mới vừa rồi còn chỉ là phẫn nộ cùng ghen ghét không cam lòng, hiện tại đã hận không thể lột da rút xương Tề Mộ Ngọc. Hắn rốt cuộc duy trì không được hình tượng ngày xưa , căm hận nhìn chằm chằm Tề Mộ Ngọc, trong mắt nổi lên tơ máu.

Tề Mộ Ngọc ra vẻ lo âu lớn tiếng nói: "A Nguyên cậu sao vậy? Không có việc gì chứ?"

"Tề Mộ Ngọc! Ngươi đừng có lại giả mù sa mưa, làm bộ cho ai nhìn?"

Tự nhiên là có người nhìn a, Tề Mộ Ngọc trong lòng thầm nghĩ, nhưng bên ngoài lại giả bộ như không quan tâm. Nguyên lai cậu vẫn luôn là nghĩ như vậy ta, vậy sao về sau có việc sẽ không tìm cậu nữa , tránh cho cậu lại sinh khí. Còn có, liên quan tới chuyện của Kình, hai người nhân lúc tôi hôn mê liền đã nảy sinh quan hệ , tôi cũng không tốt lại chia rẽ các người, hi vọng hai người hạnh phúc!"

Tề Mộ Ngọc lời này người ngoài nghe chỉ cảm thấy hắn là đang chúc phúc cho người bạn của mình, mà nghe vào tai Bạch Nguyên lại là châm chọc. Hắn nhìn xem Tề Mộ Ngọc cúi đầu mất mác đem xe lăn xoay qua chỗ khác, bóng lưng hắn gầy gò, lại cô đơn, nói không nên lời làm cho người đau lòng. Nhưng Bạch Nguyên thấy chỉ có vô tận ghen ghét cùng từ vừa rồi vẫn tích lũy tức giận, trong lòng nhất thời tà khí dâng lên, lại nhìn thấy cách đó không xa là cánh cửa thủy tinh, tiến lên một bước dùng sức đẩy xe lăn của Tề Mộ Ngọc để hắn hướng tới cánh cửa kia. Tề Mộ Ngọc bị động tác của hắn khiến cho giật mình, vốn cho rằng Bạch Nguyên nhiều nhất bất quá nhịn không được đi lên đánh hắn, không nghĩ tới lại là trực tiếp muốn mạng của hắn!

Nhìn cánh cửa thủy tinh gần ngay trước mắt, Tề Mộ Ngọc dưới tình thế cấp bách trực tiếp từ trên xe lăn nhảy xuống, lăn trên mặt đất hai vòng đụng vào cánh cửa thủy tinh. Bạch Nguyên phẫn hận hoàn toàn muốn đẩy Tề Mộ Ngọc vào chỗ chết, dùng lực tự nhiên không nhỏ, lại thêm còn có độ dốc nhất định, xe lăn bị đẩy ra liền đụng vỡ cửa kính, những mẩu thủy tinh vỡ đâm vào người Tề Mộ Ngọc. May mà nhảy kịp thời, không có bị thủy tinh làm bị thương, chỉ là bị rách một khoản ở trán , đồng thời mắt cá chân cũng có chút ẩn ẩn đau, hẳn là bị trẹo chân.

Khu nội trú cách đó không xa trong đại sảnh mọi người nhìn thấy một màn này đều sợ ngây người, trước đó nhìn thấy bên kia hai người tựa hồ đang tranh chấp, đảo mắt liền biến thành dạng này, sau đó mới có người kịp phản ứng muốn đi cứu người.

Tần Diêm từ góc rẽ đi tới, đi vào đại sảnh liền gặp đám người với vẻ khiếp sợ, giương mắt nhìn lên liền thấy một màn trước mắt, tiếp theo liền thấy người nằm trên mặt đất có chút quen thuộc, trong lòng trầm xuống, vội vàng tiến đến. Đến khi bước tới gần liền phát hiện chính là người mà hắn hôm nay muốn tới thăm. Chỉ là người đó bây giờ cả người đều nằm trong đống mảnh vỡ, trên mặt đất còn có nhiễm máu.

Không cầm được bối rối cùng một loại không nói rõ được cũng không tả rõ được cảm xúc xông lên đầu, bước nhanh đến phía trước, nhìn thấy trên đất người mở to mắt, thần sắc thanh minh khôn ngoan buông lỏng một hơi, nhưng cái trán đang chảy máu lại khiến cho hắn có chút không hài lòng. Vội vàng đem người từ chỗ mảnh vỡ bên trong ôm lấy, bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của hắn ôn nhu nói: "Không sao, chúng ta đi tìm bác sĩ, không có việc gì."

Sau đó, lãnh đạm liếc mắt nhìn thần sắc biến ảo của Bạch Nguyên, ôm người trong ngực đi tới phòng cấp cứu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro