Hiện đại tổng tài 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề Mộ Ngọc trong ngực của nam nhân mới chỉ gặp và giúp hắn hai lần, nhìn khuân mặt lạnh lẽo cứng rắn trong mắt lại hiện lên lo lắng,lắng nghe lời an ủi của nam nhân. Không biết làm sao liền cảm thấy cái ôm này thật an tâm, hắn nhịn không được chìm vào trong sự an tâm đó. Mà lúc này, hắn lại quên hai người mới là lần thứ hai gặp mặt, mất máu mang đến cảm giác suy yếu khiến hắn nhịn không được ở trong lồng ngực cọ xát, khóe miệng hơi cong lên, ý thức có một chút choáng váng.

Nghe bác sĩ nói thiếu niên kia không có việc gì, chỉ là trên trán mất máu nên chút suy yếu cùng với không cẩn thận trật chân., Tần Diêm cuối cùng cũng đem lo lắng trong lòng buông xuống. Có trời mới biết khi nhìn thấy thiếu niên nằm trong ngực hắn mất đi ý thức sâu bên trong hắn sợ hãi thế nào, Tần Diêm chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi xuyên thấu toàn thân như vậy. Trong tiềm thức hắn cảm thấy nếu người này biến mất hắn sẽ không bao giờ có thể tìm lại một người như vậy nữa.

Nhìn trên đầu thiếu niên quấn đầy băng gạc, sắc mặt so với mấy ngày trước đây càng thêm tái nhợt. Tần Diêm cầm cánh tay gầy gò của Tề Mộ Ngọc, khẽ thở dài, mặc dù không biết đến tột cùng là vì sao, nhưng trước đó một đoạn thời gian suy nghĩ cùng những cảm xúc khó hiểu xuất hiện của hôm nay. Có thể chắc chắn rằng, hắn đối người thiếu niên mới chỉ gặp qua hai lần này động tâm, đồng thời tựa hồ đã không cách nào dứt bỏ.

"Đây chính là nhất kiến chung tình?"

Tần Diêm tự giễu cười một tiếng, không nghĩ tới Tần Diêm hắn cũng có ngày đối với một người vừa gặp đã yêu,.Bất quá đã không cách nào dứt bỏ, vậy liền đem người này giữ ở bên cạnh. Chăm sóc hắn, đem những kẻ tổn thương hắn, những người khi dễ hắn, tổn thương hắn, Tần Diêm nhất định sẽ thay hắn đòi lại tất cả.

Lúc Tề Mộ Ngọc tỉnh lại, trong phòng bệnh chỉ có nam nhân tên Tần Diêm, ngoài cửa tựa hồ có tiếng cãi vã. Vừa mở mắt ra, người ngồi bên giường liền lại gần ân cần hỏi: "Tỉnh? Đầu còn choáng váng không? Có hay không chỗ nào khó chịu?"

Tề Mộ Ngọc lắc đầu, nhẹ giọng hỏi: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?"

"Bọn họ làm ồn đến cậu? Để tôi đi bảo bọn họ tránh xa một chút." Tần Diêm nói xong liền chuẩn bị đứng lên.

"Không có việc gì!" Tề Mộ Ngọc giữ chặt ống tay áo của Tần Diêm "Chỉ là có chút hiếu kì xảy ra chuyện gì."

Tần Diêm nhìn ống tay áo trong tay thiếu niên, thuận thế đem cái tay kia bao trong tay mình, cảm thấy có chút lành lạnh, lại lập tức nhét tay cậu vào ổ chăn, rồi mới trả lời: "Kỳ thật cũng không có gì, chính là hai người bạn của cậu vì chuyện cậu bị thương nên xảy ra cãi vã."

Tề Mộ Ngọc có chút buồn cười nhìn Tần Diêm nhét tay hắn vào trong chăn, nghe lời của hắn, trong lòng thầm nghĩ: "Triệu Kình hẳn là biết chuyện Bạch Nguyên muốn hại hắn, dù sao cũng có nhiều người nhìn thấy như vậy. Triệu Kình hắn không muốn tin cũng khó. Cũng không biết Bạch Nguyên sẽ giải thích như thế nào, Triệu Kình có hay không biết bộ mặt thật của hắn?"

"Vết thương của tôi hiện tại như thế nào rồi?" Tề Mộ Ngọc đột nhiên hỏi.

Tần Diêm nhìn hắn: "Bác sĩ nói không có gì đáng ngại, chính là sẽ suy yếu một thời gian. Còn có chân bị trật tương đối nghiêm trọng."

"Hai người bên ngoài có biết tình trạng của tôi không?"

"Hai người bọn họ vừa gặp bên trên liền cãi vã đi lên, đến cửa phòng bệnh cũng còn chưa đi đến. hẳn không biết." Tần Diêm lắc đầu đáp.

Tề Mộ Ngọc khẽ cong khóe miệng, trong tiềm thức cảm thấy có thể tin tưởng người trước mắt, nhìn hắn nói: "Giúp tôi một chuyện có được hay không?"

Tần Diêm gật đầu: "Cậu nói đi."

"Nếu hai người kia hỏi tình huống của tôi, anh có thể nói càng nghiêm trọng càng tốt. Tốt nhất để bọn họ cho là tôi không còn sống lâu nữa."

Tần Diêm lập tức minh minh bạch cười nói: "Bộ dạng này không thể được, bọn họ có thể đi hỏi bác sĩ."

Tề Mộ Ngọc liếc hắn một chút

"Không phải còn có anh sao, Tần gia?"

"Được rồi, có chuyện gì cứ tìm tôi, tôi sẽ thay cậu giải quyết." Nhìn thấy thiếu niên này như vậy, lại biết được hắn đối với hai người bên ngoài kia không để tâm. Tần Diêm tâm tình tốt lên, mỉm cười xoa đầu hắn.

Hai người có thể miễn cưỡng xem như quen biết, bởi vì đối với đối phương đều có tình cảm, bất quá thời gian nói mấy câu, quan hệ lập tức kéo gần lại rất nhiều.     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro