Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Sau khi giải quyết xong mối hôn ước từ bé cùng Hoắc Dương, mấy ngày gần đây tâm tình Hứa Ngôn đều rất tốt, hai ngày này thành phố S tổ chức cuộc triển lãm khoa học kỹ thuật, tất cả đều là các sản phẩm công nghệ mới nhất và cao cấp nhất, Hứa Ngôn rất có hứng thú đi ra cửa.

Với công năng cường đại của Cầu Mập, Hứa Ngôn thuận lợi đi đến Bảo tàng Khoa Học và Công Nghệ ở trung tâm thành phố dưới tình huống không có người dẫn dắt.

Nhìn các loại sản phẩm công nghệ cao bên trong, Hứa Ngôn cảm thấy tay mình có chút ngứa. . .

Ngôn Ngôn thật muốn đi tới đem những cái này toàn bộ đều tháo dời rồi lại lần nữa lắp ráp lại nha!

Hứa Ngôn si mê nhìn con robot được trưng bày, trong đầu không ngừng suy nghĩ ra vô số phương pháp cải tạo, không để ý rằng có một người đàn ông cao lớn đã đứng ngay sau lưng cậu.

"Thích không?" Hoắc Tu nhìn ánh mắt Hứa Ngôn càng ngày càng long lanh ánh nước cùng khuôn mặt đỏ lên do hưng phấn, nhịn không được lên tiếng, hắn không muốn tâm tư thiếu niên bị những vật khác chiếm lĩnh, dù là những vật phẩm không có sinh mệnh.

"Thích a. . ."

Hứa Ngôn vẫn không nhận ra, ngữ khí mềm mềm tiếp lời.

"Tôi tặng em?"

"Được a, ân. . . Anh là. . ." Lần này cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn người đàn ông đứng sau lưng mình, Hứa Ngôn nhăn lại lông mày, nếu như cậu nhớ không lầm người đàn ông này xuất hiện ở Hoắc gia lần trước đó, chỉ một câu liền khiến Hoắc phu nhân đồng ý kết thúc hôn sự, thật đáng tiếc a, còn chưa biết tên của hắn đâu!

"Hoắc Tu, lần đầu tiên!" Thế mà không có nhớ tên mình, đây là lần thứ nhất nên tha thứ cho cậu, lại có lần tiếp theo hắn liền trực tiếp đem cậu trói lại để cậu nhớ kỹ.

"Hoắc tiên sinh. . ." Mắt phượng Hứa Ngôn sáng lên, đã biết tên rồi nha, Hoắc Tu, chẳng qua giống như nghe thấy ở đâu đó. . .

"Thích cái người máy nhỏ này, vậy tôi tặng em." Hoắc Tu lại một lần nữa mở miệng.

"Không cần đâu, Hoắc tiên sinh, thôn trưởng nói người không quen biết đưa đồ cho mình đều là có ý đồ!"

Hoắc Tu ngược lại là không có suy nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ là đơn thuần muốn đem đồ vật cậu thích đều mua hết cho cậu mà thôi, bất quá chuyện ngoài ý muốn chính là thiếu niên dường như tâm đề phòng có chút mạnh.

"Tôi chỉ là muốn biểu đạt thiện ý của mình."

"Như vậy, cảm ơn ý tốt của Hoắc tiên sinh! Tôi đi trước!" Nói xong Hứa Ngôn liền bước đi.

Thế giới này thật nhiều thú vị, lại có nhiều người không bị quy tắc ảnh hưởng đến, hoặc chỉ bị ảnh hưởng rất nhỏ.

Xem ra lực lượng quy tắc thế giới này rất yếu a, nếu là dùng mấy con Boss trong trò chơi làm ví dụ thì đại khái nó chỉ là tiểu Boss sơ cấp thôi! Nếu như vậy thì Ngôn Ngôn ăn sao đủ no đây?!

Hứa Ngôn ngẩng đầu xuyên thấu qua bầu trời nhìn vào khoảng không.

"Gửi phiên bản mới nhất của con robot này đến Hứa gia!" Hoắc Tu gọi người phụ trách, chỉ vào người máy mở miệng.

"Tiên sinh đây không phải là đồ bán. . ." Người phụ trách không hiểu ra sao, những cái này đều là hàng triển lãm được thiết kế độc nhất vô nhị, làm sao có thể lấy ra bán?

"Thư ký Từ. . ." Hoắc Tu cũng không giải thích gì trực tiếp để thư ký Từ cùng người phụ trách nói chuyện, còn bản thân hắn thì tiếp tục tìm kiếm thân ảnh thiếu niên bên trong hội trường.

Cái người máy này vốn chính là sản phẩm của Công ty Hoàn Vũ Cao Khoa – một công ty con của Hoắc Thị, chỉ là mượn một cái danh nghĩa đưa đến Hứa gia mà thôi, đồ vật hắn tự nhiên sẽ đưa cho Hứa Ngôn.

Chờ thư ký Từ giải thích xong, người phụ trách mới biết được vừa rồi anh mới nhìn thấy nhà tài trợ lớn nhất đồng thời cũng là ông chủ của công ty tổ chức cái hội triển lãm này.

_______________

Hứa Ngôn về đến nhà đã nhìn thấy một cái hộp vuông được cột nơ bướm đặt ở trên bàn trà viết rõ muốn cậu tự mình mở ra.

Là một con robot nhỏ hơn so với con trong hội triển lãm nhưng lại càng thêm tinh xảo hơn cái con được trưng bày, Hứa Ngôn mở ra, về sau rất ngạc nhiên, lấy trình độ khoa học của thế giới này có thể chế tạo ra người máy trình độ thế này. Thật sự là không tồi.

Dưới đấy hộp có tấm thiệp, phía trên là chữ viết như rồng bay phượng múa, "Gửi thiếu niên trong mộng" ---- Tu

Hứa Ngôn cầm lấy tấm thiệp giơ đến tinh tế nhìn, mỗi một nét chữ đều rất cứng cáp, người viết lúc ấy chắc hẳn rất thận trọng.

Như này sẽ khiến cho Ngôn Ngôn cảm thấy ngươi đang theo đuổi Ngôn Ngôn đó a, vậy phải làm sao bây giờ, Ngôn Ngôn, ăn ngươi có được nha?!

Cất tấm thiệp, Hứa Ngôn ôm lấy người máy chỉ hơn 20 cm lên lầu, món quà tốt như vậy Ngôn Ngôn phải thật tốt đem nó đi cải tạo thành trạng thái lý tưởng nhất, để lúc Ngôn Ngôn rời đi còn phải giúp Ngôn Ngôn giám thị nơi này nữa nha.

Còn có, trước khi khai giảng nhất định phải đem bước tiếp theo an bài thỏa đáng, Liễu Tương Tương không phải là tiểu tam thượng vị sợ nhất là có người lại dùng thủ đoạn giống như bà ta sao, cũng như Hứa Tùng Bình cũng không phải là một mực muốn có một đứa con trai nối dõi, kia Ngôn Ngôn liền giúp các ngươi một tay a, không cần cảm tạ Ngôn Ngôn đâu.

Hứa Ngôn tâm niệm vừa động một màn hình đã xuất hiện lơ lửng giữa không trung, mở ra giao diện hệ thống Hứa Ngôn ở trên internet xem xét, rất nhanh liền tìm được mục tiêu thích hợp, một cô gái tuổi trẻ đã ra ngoài lăn lộn xã hội, tướng mạo điềm đạm đáng yêu tư thái xinh đẹp, thủ đoạn chế phục đàn ông cũng là nhất lưu, đã làm tiểu tam cho không ít nhân sĩ thành công, bây giờ muốn tìm một người đàn ông lớn tuổi có tiền an ổn cuộc sống, nhìn đi nhìn lại thấy thế nào cô cũng là lựa chọn tốt nhất.

Hứa Ngôn thông qua Cầu Mập xâm nhập hệ thống an ninh của cảnh sát thành công thu hoạch được phương thức liên lạc, lặng yên không một tiếng động gửi tư liệu đến cho đối phương trong hộp thư. Sau đó vui sướng đóng lại giao diện hệ thống, bắt đầu chờ đợi vở kịch bắt đầu.

Đợi đến mấy năm sau, cậu muốn nhìn xem cái gia đình này sẽ biến thành bộ dáng gì, chỉ cần đứng phía sau lẳng lặng quan sát là được.

Về phần Hứa Họa Linh cùng Hoắc Dương cậu tự có biện pháp, Hoắc Dương dưới sự ép buộc của Hoắc phu nhân nhất định phải ra nước ngoài du học, về phần Hứa Họa Linh hiện tại đang mang thai Hoắc lão gia tử làm sao có thể đồng ý để cô ta đi học. Một người là thiên chi kiêu tử tiền đồ vô lượng, một người thì chỉ có trình độ cấp 3, làm sao còn có thể hảo hảo ở cùng một chỗ, khoảng cách, sẽ tàn phá tất cả tình yêu.

Trong thế giới này không có một Hứa Ngôn khiến cho Hứa Họa Linh sinh non. Không có chở ngại, giữa hai người cũng không có cơ hội khiến tình cảm sâu sắc hơn, không trải qua sự ngăn cấm của tình yêu sẽ còn như nguyên bản mà kiên định bên nhau sao!

Ngôn Ngôn rửa mắt mong chờ.

Sự tình quả nhiên như Hứa Ngôn dự liệu, Hứa Tùng Bình rất nhanh liền thông đồng cùng cô gái kia, mà cậu cũng muốn rời khỏi thành phố S đi tới thủ đô Bắc Kinh.

Mấy ngày nay cậu ngược lại thường xuyên nhận được lời chào hỏi đến từ Hoắc Tu, nhỏ như ăn cơm đến lớn như tiến vào Hoa Đại về sau sẽ thu xếp thế nào, từng chi tiết một quan tâm thật cẩn thận.

Hứa Ngôn có điểm động tâm, từ xưa tới nay chưa từng có ai quan tâm cậu như thế, mặc dù cậu bất quá trên thực tế mới cùng người đàn ông này gặp qua hai lần.

Làm sao bây giờ a, muốn hay không mạo hiểm một lần? Ngôn Ngôn rất xoắn xuýt nha!

Dứt khoát đem Cầu Mập kêu đi ra xoa bóp thật tốt!

Thân thể tròn vo trắng xoá của Cầu Mập từ trong hư không rơi xuống mặt giường, Hứa Ngôn liền bổ nhào qua đem Cầu Mập ôm vào trong ngực, vò đến vò đi.

"Ngôn Ngôn, nhẹ tay, nhẹ tay a, đau đau đau, đau. . ." Cầu Mập không biết tên bệnh kiều hắc hóa này làm sao đột nhiên hành hạ nó, cảm giác sợ hãi, dựa theo kinh nghiệm của nó mỗi lần như này đều không có chuyện tốt.

"Cái kia, Cầu Mập, Ngôn Ngôn có thể, muốn yêu đương!" Hứa Ngôn xấu hổ nói, khuôn mặt nhỏ hiện lên hai rặng hồng mê người, mắt phượng lấp lánh thủy quang liễm diễm.

"Người kia nghĩ quẩn thế nào mà không sợ chết muốn cùng cậu yêu đương! ! ! Dũng sĩ!" Cầu Mập không chút nghĩ ngợi liền đem tiếng lòng nói ra, hoàn toàn không có phát hiện mặt Hứa Ngôn nháy mắt tối sầm!

" Cầu Mập ~~~" ^_ ngươi như vậy Ngôn Ngôn thật sự sẽ nhịn không được đem ngươi về nhà a, 'ngôi nhà chân chính' nha!

"Không phải, Ngôn Ngôn cậu nghe tôi giải thích!" (=w=) cứu mạng, lại đụng đến dây thần kinh mỏng manh của bệnh kiều rồi.

"Ngôn Ngôn, đây đều là sản phẩm của quy tắc thế giới, sinh mệnh chỉ có mấy chục năm, cậu với hắn ta cùng một chỗ, chờ khi hắn chết rồi cậu làm sao bây giờ? !"

"Thế nhưng là Ngôn Ngôn chưa từng được quan tâm như vậy a, mặc kệ, đã bị Ngôn Ngôn để ý đến, chính là thuộc về Ngôn Ngôn! Đồng dạng như Cầu Mập vậy đó, đều là của Ngôn Ngôn!" Hứa Ngôn càng nói ngữ khí càng nhè nhẹ, thanh âm phát ra càng ôn nhu triền miên, khiến Cầu Mập nghe thấy chỉ muốn ẩn về trong miền ý thức.

________________

Tháng 9 Hứa Ngôn đứng trước cổng Hoa Đại, nhìn mọi người qua lại đi tới đi lui, khóe miệng giương lên.

Thân hình tinh tế cao gầy, da thịt trắng nõn không tì vết cùng với gương mặt tinh xảo mê người và khí chất ôn hòa trầm tĩnh, ánh nắng phía sau cậu như vầng hào quang mờ ảo. Trông thật thánh khiết làm sao.

Cậu kéo một chiếc vali thật lớn, hai chân dài được quần jean bó sát bao bọc lại, khiến vô số người ngoái đầu nhìn lại.

Quá đẹp, giống như là một tinh linh đi lạc vào thế gian vậy. Ngay cả những ngôi sao nổi tiếng trên truyền hình cũng không thể so với cậu. Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.

Không nghi ngờ gì nữa, từ lúc Hứa Ngôn tiến vào Hoa Đại, liền đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

"Bạn học, xin hỏi, địa điểm báo danh của Khoa vật lý ở đâu vậy?" Hứa Ngôn đứng trước mặt một cô gái ôn nhu mở miệng hỏi thăm, cậu quên mất bảo Cầu Mập định vị điểm đến nên hiện tại muốn tìm thật sự đúng là có chút khó khăn.

"Ở, ở lầu hai của tòa nhà giảng dạy kia, không. . . Không phải. . . Là. . . là. . . Lầu ba, a a a, cũng không phải, để mình nhớ lại, aizzz, hay là để mình dẫn bạn đi!" Sắc mặt cô gái đỏ bừng càng nói càng không đúng, cảm thấy bản thân mình đứng trước trước gương mặt này đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

"Vậy thì làm phiền bạn!" Hứa Ngôn hướng cô gái mỉm cười.

Đi đến địa điểm báo danh, cô gái thật lâu mới hồi thần lại, giáo viên hướng dẫn vừa rồi mới gọi cậu ấy là Hứa Ngôn đi, đúng không, đúng không?

Cô nghĩ khả năng hôm nay nên đi mua một tờ vé số, cô thế mà nhìn thấy Trạng Nguyên trong truyền thuyết của kì thi đại học cả nước năm nay. . . thật là quá đẹp, như thiên tiên hạ phàm vậy. . .

Trở lại kí túc xá, cô gái vẫn ngơ ngác ngồi xuống mở miệng : "Mình mới vừa rồi đưa Hứa Ngôn đi báo danh. . ."

"Ai?" Bạn cùng phòng ngước mắt lên khỏi tấm tạp chí nhìn cô.

"Hứa Ngôn a!" Nữ hài đột nhiên kích động hô lên "Chính là Hứa Ngôn đỉnh đỉnh đại danh trong truyền thuyết, là người đạt con số không tưởng trong lịch sử thi đại học Hứa Ngôn đó, nghe nói câu hỏi 30 điểm kèm theo ngay Quyển lão sư cũng chỉ có thể làm được một nửa! Kết quả Hứa Ngôn lại làm được hết!"

"Thật hay giả vậy?" Lần này đám bạn cùng phòng đều vây quanh, khó mà tin nổi nhìn.

"Là thật a! Chính là cái tay này còn xách hành lí giúp học bá đó!"

"Aaaaaaa, học bá ở đó, cậu vì sao không gọi cho tụi mình a, có thể trông thấy học bá sống sờ sờ không dễ dàng đâu a, học bá như thế nào, có đẹp như tấm poster không?!"

Cô gái nghẹn nửa ngày mới phun ra tám chữ : "Hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn!"

Lần này các cô gái trong phòng triệt để hưng phấn sôi trào, hú hét.

Hứa Ngôn với hình tượng học bá rất nhanh chiếm lĩnh toàn bộ trang nhất trên website của Hoa Đại, thông minh xinh đẹp, lễ phép ôn hòa, gia thế ưu việt, dường như ông trời đem tất cả các ưu điểm đưa cho cậu, nhưng cậu lại ngoài ý muốn gần gũi bình dị như vậy.

Mấy ngày nay bắt đầu huấn luyện quân sự, Hứa Ngôn cũng không có trốn tránh, tháng 9 mặc dù đã nhập thu nhưng ban ngày mặt trời vẫn như cũ rất chói chang, Hứa Ngôn đứng dưới ánh mặt trời, mồ hôi trên người đã thẩm ướt hai tầng áo, Hứa Ngôn có chút u ám, cỗ thân thể này thể lực không tốt lắm đó, Hứa Ngôn dưới đáy lòng than phiền!

Hứa Ngôn chưa từng nghĩ tới mình lại bởi vì một cái huấn luyện quân sự nho nhỏ như thế này mà bị cảm nắng, nhưng khi cậu trông thấy người đàn ông đứng bên cây đại thụ ở thao trường, trong lòng nổi lên tính toán.

Muốn nhìn thấy dáng vẻ hắn lo lắng cho cậu, xem hắn có thể hay không bởi vì Ngôn Ngôn sinh bệnh mà khổ sở không, nghĩ đến đó Hứa Ngôn liền bắt đầu choáng váng triệt để ngất đi thành công thấy được hình ảnh người kia chạy vội tới.

Hứa Ngôn hài lòng mặc cho bản thân rơi vào hôn mê.

Hoắc Tu nghe nói huấn luyện quân sự của Hoa Đại bắt đầu, hôm nay cố ý vứt xuống một đống lớn công vụ, chạy đến Hoa Đại xem Hứa Ngôn huấn luyện.

Từ khi đem người máy đưa cho tiểu thiếu niên, về sau hắn thường xuyên nhắn tin liên hệ với cậu, thiếu niên cũng đồng thời hồi âm lại cho hắn, mặc dù không phải thường xuyên nhưng cũng so với lúc đầu hoàn toàn không để ý tới thì sự thay đổi từ từ này đã rất tốt, buổi tối đầu tiên cậu đến thủ đô, hắn đã mời cậu đi ăn cơm thật may là không có bị từ chối, đây có phải hay không là Hứa Ngôn bắt đầu tiếp nhận hắn.

Nhìn thiếu niên đứng nghiêm chỉnh dưới ánh mặt trời, Hoắc Tu đột nhiên cảm thấy mình bắt đầu miệng đắng lưỡi khô, người cũng chậm rãi nóng lên, thiếu niên có đôi chân dài thẳng tắp, cặp mông mượt mà vểnh tròn, vòng eo mảnh khảnh phảng phất như nắm một cái liền có thể gãy, còn có cần cổ thon dài, mỗi một cái đều giống như đang dụ hoặc hắn.

Thế nhưng một màn phát sinh sau đó lại làm cho hắn suýt lên cơn đau tim, tiểu khả ái của hắn té xỉu dưới ánh mặt trời. Hắn không chút suy nghĩ lao đến ôm lấy cậu.

_____________

Sắc mặt cậu tái nhợt, môi mím chặt, hơi thở cũng gấp gáp.

"Không có việc gì, bị cảm nắng, chỉ cần truyền dịch nghỉ ngơi mấy ngày liền tốt, anh là người nhà của cậu ấy đi, mấy ngày nay đừng để cậu đi huấn luyện quân sự! Tiểu tử này thân thể không được tốt lắm!" Lão bác sĩ điều chỉnh tốc độ truyền dịch nói với Hoắc Tu.

"Tôi biết! Còn có cái gì cần phải chú ý nữa không?"

"Có thể có cái gì, chờ cậu ấy khôi phục thì nên để cậu ấy rèn luyện thân thể nhiều hơn!"

"Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."

"Thư ký Từ, đi một chuyến đến Hoa Đại, xin nghỉ khóa huấn luận quân sự cho Ngôn Ngôn!"

". . ." Tốt a, đi thì đi, boss đang yêu đúng là không thể nghỉ ngơi một lúc a!

Hứa Ngôn lúc tỉnh lại đã ở trong một căn phòng xa lạ, hai màu màu trắng đen phối hợp, lộ ra rằng chủ nhân của nó có vẻ là lạnh lùng cứng nhắc, giống y hệt khuôn mẫu của tổng tài trong tiểu thuyết.

"Tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?"

"A, khó chịu!"

"Ăn chút đồ trước đi?"

"Không muốn, muốn uống nước. . ."

Hứa Ngôn có một tật xấu chính là khi bị bệnh sẽ hơi cáu gắt nũng nịu, cả người đều mềm nhũn, tội nghiệp nhìn Hoắc Tu.

Hoắc Tu nhìn cậu đã mê man mười mấy tiếng đồng hồ chưa có cái gì vào bụng, liền đi xuống rót cho cậu một cốc nước ấm, nhưng về sau lại làm cho cậu một ly sữa nóng rồi lên tầng.

Ngồi bên giường, "Chậm một chút, nào, uống cốc sữa bò này đi!" Hoắc Tu đem cốc sữa bò nhét vào trong tay Hứa Ngôn, Hứa Ngôn cũng ngoan ngoãn tiếp nhận, dùng mắt phượng liếc nhìn Hoắc Tu, uống từ từ.

"Nơi này là phòng ngủ của Hoắc tiên sinh sao?"

"Phải!"

"Vậy tôi ngủ ở nơi này, bạn gái Hoắc tiên sinh sẽ không khó chịu chứ?" Hứa Ngôn cúi đầu, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve miệng cốc, chậm rãi mở miệng.

"Sẽ không, tôi không có bạn gái, bạn trai tương lai của tôi hiện tại đang nằm ở đây." Câu nói này cũng là chân thật nhất trong nội tâm hắn, Hoắc Tu bình tĩnh nhìn Hứa Ngôn, chờ câu trả lời của cậu.

"Tôi có thể coi như Hoắc tiên sinh đang hướng tôi thổ lộ không?" Hứa Ngôn ngẩng đầu nhìn Hoắc Tu, mỉm cười.

"Đây không phải thổ lộ, đây là nỗi khao khát sâu trong nội tâm của tôi!" Hoắc Tu thẳng thắn nói, cái này đích xác là khao khát, từ lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên hắn đã muốn nói với thiếu niên như vậy.

Mỗi lần nhìn thấy cậu từng tế bào trong cơ thể hắn đều gào thét, muốn cậu, đạt được cậu, nhốt cậu lại!

Hứa Ngôn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông, giơ tay lên chạm vào mặt hắn.

"Như vậy về sau anh phải biểu hiện thật tốt, yêu cầu của Ngôn Ngôn đối với bạn trai rất cao đó a!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro