Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguồn convert : Wikidich

Editor : Miêu Yêu


Nghe lời Gương thần, khí tràng Hoàng Hậu lập tức sắc bén lên, nàng tay không bóp nát chiếc lược.
Hoàng Hậu lạnh lùng hỏi Gương thần, "Ngươi vừa nói gì?"
"Cô gái này thật xinh đẹp, so với Hoàng Hậu càng đẹp, nàng là nữ nhân đẹp nhất ta từng thấy." Đôi mắt Gương thần thẳng băng nhìn công chúa Bạch Tuyết, hắn không tự giác liền nói thật.
Thấy Hoàng Hậu muốn nổi bão, Cố Thiển Vũ vô cùng đau đầu, nàng vội vàng nhỏ giọng nói với công chúa Bạch Tuyết, "Con đi về trước, ta cùng Hoàng Hậu có một số việc."
Công chúa Bạch Tuyết sửng sốt một chút, nàng ngốc ngốc nhìn Hoàng Hậu một cái, thấy vẻ mặt Hoàng Hậu đầy sát khí, Bạch Tuyết dọa đến run run, nàng nghe lời xoay người tính toán rời đi.
Hoàng Hậu triệu hồi cây chổi của mình ra, vung tay lên, trong phòng nháy mắt bắt đầu cuồng phong gào thét, gió đem cửa phòng đều đóng lại.
Xem tình huống không ổn, Cố Thiển Vũ vội vàng trưng ra vẻ mặt say mê nhìn Hoàng Hậu: "Ngay cả khi tức giận nàng đều đẹp như vậy !"
Hoàng Hậu dùng cây chổi chọc chọc mặt đất, trong miệng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt mang theo nghiêm nghị ngạo khí.
"Hoàng Hậu, ta tưởng cùng nàng đơn độc nói một số chuyện, không bằng cho Bạch Tuyết trở về?" Cố Thiển Vũ cười ngâm ngâm nhìn Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu nhìn lướt qua Cố Thiển Vũ, cuối cùng nàng lại huy cây chổi một chút, phòng lại bắt đầu nổi cuồng phong, gió thổi rối loạn đầu tóc cùng quần áo Bạch Tuyết.
Thấy Công chúa Bạch Tuyết chật vật, Hoàng Hậu mới vừa lòng mở ra cửa phòng.
Hoàng Hậu mở cửa, Cố Thiển Vũ đưa mắt nhìn công chúa Bạch Tuyết : "Bạch Tuyết, con về trước đi."
Công chúa Bạch Tuyết bị sợ hãi, nàng kinh hoảng nói, "Phụ phụ phụ phụ phụ phụ phụ thân, con con con con đi đi đi đây."
"......" Cố Thiển Vũ.
Công chúa Bạch Tuyết không phải bị dọa thành nói lắp, nàng vốn dĩ chính là một người nói lắp.
Lúc trước Cố Thiển Vũ đọc truyện cổ tích này, nàng vẫn luôn không hiểu được công chúa Bạch Tuyết bị Hoàng Hậu hãm hại , vì cái lông gì không đi tìm cha ruột cáo trạng.
Chẳng lẽ cha của công chúa Bạch Tuyết là một người nóng nảy, không nhẫn nại nghe nàng tố cáo, liền đem Bạch Tuyết tống cổ ra ngoài, cho nên mới không biết sự việc Hoàng Hậu yếu hại Bạch Tuyết?
Chờ Công chúa Bạch Tuyết đi rồi, Hoàng Hậu mới hạ mày hỏi Cố Thiển Vũ, "Ngươi muốn nói gì với ta?"
"Ta muốn nói nàng thật xinh đẹp, thật sự, ta vẫn luôn cảm thấy cái gương này không có thẩm mỹ, hôm nay ta mới xác định hắn thật sự một chút thẩm mỹ cũng không có, Hoàng Hậu đẹp như vậy, hắn lại dám nói Bạch Tuyết so với nàng càng đẹp. Thượng đế ơi! Ta hoài nghi hắn không có mắt."

Cố Thiển Vũ vẻ mặt chân thành tha thiết nhìn Hoàng Hậu: "Bạch Tuyết tựa như một trương giấy trắng, tuy rằng nhìn thuần khiết tốt đẹp, nhưng ở trong mắt nam nhân chúng ta, vẫn là Hoàng Hậu thành thục có mị lực càng hấp dẫn người."
Thấy Cố Thiển Vũ chọn kế ly gián, Gương thần vội vàng tẩy trắng chính mình: "Hoàng Hậu, người ngàn vạn không cần tin lời nhân loại ngu xuẩn lại thô bỉ này, ta chưa bao giờ nói dối, Công chúa Bạch Tuyết đẹp hơn ngài nhiều."
"Ngươi một gương đểu biết cái gì là đẹp? Nam nhân chúng ta mới có quyền phát biểu nữ nhân có đẹp hay không, ta một chút cũng không cảm thấy Bạch Tuyết so Hoàng Hậu đẹp, Hoàng Hậu mỹ diễm cao quý, Bạch Tuyết chính là một cái tiểu cô nương, nàng sao có thể so Hoàng Hậu đẹp, ánh mắt ngươi là cái thá gì?" Cố Thiển Vũ khinh thường nói với Gương thần.
"Ngươi mới không hiểu có đẹp hay không, ta chính là Gương thần, không gì không biết." Gương thần trọng điểm cường điệu mình ' không gì không biết '.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro