Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguồn: Wikidich

Editor: Miêu Yêu


Chờ Cố Thiển Vũ mới vừa chạm tới hoàng tử ếch, còn không kịp bắt lấy hắn, một con con dơi đột nhiên vọt ra, cắn tay Cố Thiển Vũ.
Thời khắc Cố Thiển Vũ ăn đau, hoàng tử ếch liền rớt xuống, khóe mắt Cố Thiển Vũ muốn nứt ra, đứa con xấu xí của ta rơi mất rồi!
Thấy Cố Thiển Vũ sắp ngã xuống, Hoàng Hậu xách cổ áo nàng kéo lên.
Cố Thiển Vũ mới vừa ngồi ổn, một đám dơi liền vọt lại đây, trong lòng nàng vốn dĩ đang đầy một bụng khí, thấy đám dơi này càng thêm khí.
Cố Thiển Vũ múa may bảo kiếm, liều mạng chém dơi, bảo kiếm là kiếm dũng sĩ của đại hoàng tử, thanh kiếm này sắc bén vô cùng, có thể chém sạch bụi gai mà một mụ thù thủy khác trồng bao vây lâu đài của công chúa ngủ trong rừng.
Nhưng số lượng dơi quá kinh người, Cố Thiển Vũ chém nửa ngày dơi vẫn che trời, trên mặt nàng bị con dơi thương hơn mười vết cắt, thoạt nhìn thật ghê người.
Làm Cố Thiển Vũ thực tấm tắc đó là Hoàng Hậu một chút ảnh hưởng cũng không có, bởi vì tất cả dơi đều không công kích Hoàng Hậu, thậm chí không dám chạm vào áo choàng của Hoàng Hậu.
Cố Thiển Vũ lau máu trên mặt  một phen, nội tâm vô cùng đau khổ, vì cái lông gì người bị thương luôn là nàng?
Bởi vì Hoàng Hậu kéo phù thuỷ, làm cho phù thuỷ cũng không thể đúng lúc cứu hoàng tử ếch, hắn trực tiếp từ giữa không trung quăng ngã xuống.
Hiện tại Cố Thiển Vũ chỉ mong hoàng tử ếch có quang hoàn vai chính, gia hỏa này ngàn vạn không thể chết được, hắn đã chết nhiệm vụ nàng cũng thất bại.
Hoàng Hậu niệm một chuỗi thần chú, quyền trượng trong tay nàng nháy mắt tản mát ra ánh sáng chói lóa, chiếu xuống đám dơi kêu lên thê thảm, chúng nó sôi nổi né tránh ánh sáng từ quyền trượng phát ra.
Cuối cùng đám dơi cùng nhau hội tụ lại biến thành một con mèo đen, sau đó nhảy tới trên vai mụ phù thuỷ.
Thấy vịt nấu chín bay đi, đôi mắt mụ phù thuỷ phát ra sự ngoan độc âm hiểm: "Các ngươi đã hại chết hoàng tử!"
"......" Cố Thiển Vũ.
Má ơi, bọn họ tự dưng thành người xấu, là ai đã biến hoàng tử thành con ếch xanh?
"Hoàng tử là con trai ta, ngươi rốt cuộc là người nào, vì cái gì muốn biến con trai ta thành ếch?" Cố Thiển Vũ lạnh lùng nhìn mụ phù thuỷ.
"Các ngươi làm kế hoạch của ta thất bại trong gang tấc, đi chết đi!" Đôi mắt mụ phù thuỷ càng thêm hung ác nham hiểm, nàng cũng triệu hồi ra quyền trượng của mình.
Phù thuỷ mở miệng: "Quyền trượng mà thần giao cho ta, thỉnh ban cho ......"
Không đợi mụ phù thủy niệm xong, Cố Thiển Vũ nói với Hoàng Hậu :

"Hoàng Hậu, đi ! Chúng ta làm thịt mụ."

Hoàng Hậu không nói chuyện, nàng kéo áo choàng mình xuống, sau đó ném tới giữa không trung.
Theo thần chú trong miệng Hoàng Hậu, bộ áo choàng kia càng lúc càng lớn, đem ánh sáng mặt trời đều che đậy, xung quanh Cố Thiển Vũ ngay cả tiếng gió đều không nghe thấy.
Hoàng Hậu từ trên cây chổi đứng lên, nàng phi thân nhảy tới trên áo choàng, từ trên cao nhìn xuống nhìn mụ phù thuỷ, tựa như một tướng quân cổ đại, phía sau có muôn vàn quân mã.
Trong tay Hoàng Hậu cầm quyền trượng nạm hồng ngọc, bàn tay nàng hơi hơi vung lên, khoảng trời mà áo choàng bao phủ lập tức thay đổi, mây đen dày đặc, sấm sét ầm ầm.
Nghe tiếng sấm đinh tai nhức óc, Cố Thiển Vũ đều cạn lời, nàng thật sự không nghĩ tới Hoàng Hậu cư nhiên còn có thể triệu hồi ra tới lôi điện.

Theo thần chú từ miệng Hoàng Hậu, từng đạo lôi điện hướng mụ phù thuỷ bổ xuống.
Lôi điện giống như một mũi kiếm sắc bén, bổ ra mây đen dày đặc, nhìn tia chớp nện xuống tới, sắc mặt mụ phù thuỷ đều thay đổi.
Mụ gắt gao bắt lấy cây chổi né tránh lôi điện, nhưng lôi điện đánh xuống phi thường dày đặc, một đạo tiếp theo một đạo, mèo đen trên vai phù thuỷ sợ tới mức toàn bộ da lông đều nổ tung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro