Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nguồn convert: Wikidich
Editor : Miêu Yêu

"Cũng không hoàn toàn bởi vì thuộc tính, chủ yếu là...... Ngươi phi thường không may nên bị bắt trúng." 6666 xấu hổ nói.

So với Cố Thiển Vũ, thuộc tính không tốt còn có khối người, chỉ là ở thời điểm kiểm tra, Cố Thiển Vũ trùng hợp bị lựa chọn mà thôi.
Nghe thấy 6666 nói, Cố Thiển Vũ chỉ có thể chà xát mặt mình, xui xẻo thật là một phiền toái lớn.
"Kia nhiệm vụ khảo hạch có thù lao không ?" Cố Thiển Vũ hỏi 6666.
"......" 6666.
Đến bây giờ Tiểu Vũ Vũ nhà nó còn quan tâm tích phân, thật tình keo kiệt lại vô tư không ai bằng.
"Không có." 6666 ăn ngay nói thật.
Cố Thiển Vũ nháy mắt đen mặt, cảm giác khảo hạch đều là mây bay, kỳ thật cấp trên chỉ là tùy tiện tìm một cái cớ làm cho bọn họ làm không công đi?
Thật phiền loại nhiệm vụ khó khăn lớn, còn không cho tí thù lao này.
Không sợ người ủy thác có nguyện vọng hủy diệt thiên địa, chỉ sợ người ủy thác căn bản không có nguyện vọng, như vậy nàng cũng không biết theo phương hướng nào làm nhiệm vụ, vạn nhất phương hướng không đúng rồi, tất cả đều tốn công vô ích.
Cố Thiển Vũ nhìn thoáng qua quần áo mới đặt ở một bên, nàng trợn trắng mắt, thích mặc quần áo mới có thể lý giải, nhưng không cần phải đến nỗi một giờ đổi một bộ đi?
Chẳng được bao lâu, người hầu đưa quần áo cho Cố Thiển Vũ lại tiến vào, hắn cung kính khom người nói với Cố Thiển Vũ, "Quốc vương bệ hạ, Joseph đại nhân đang ở đại điện chờ diện kiến ngài."
Hiện tại cốt truyện đã phát triển đến lúc nguyên chủ ban lệnh cho hai kẻ lừa đảo dệt quần áo, nguyên chủ vẫn luôn hy vọng bộ quần áo xinh đẹp kia được dệt ra, cho nên phái một vị đại thần thân cận nhất đi xem xét tiến độ.
Vị đại thần nguyên chủ phái đi chính là Joseph, người mà nguyên chủ nhiệm tín nhiệm nhất, hơn nữa thật trung hậu thành thật.
Nhưng là người thành thật đến mấy đi chăng nữa, gặp ích lợi trước mắt cũng lựa chọn nói dối, Joseph không dám để mọi người biết mình nhìn không thấy vải dệt, bởi vì hắn sợ hãi bị người ta nói ngu xuẩn, sợ hãi chính mình sẽ bị vương quốc tước đi chức vị, cho nên hắn nói dối mình thấy bộ quần áo kia.
Nghe được người hầu nói, Cố Thiển Vũ đứng dậy đi đại điện gặp Joseph.
Joseph đã hơn năm mươi tuổi, mặc một bộ quần áo tơ lụa màu thiên lam, thấy Cố Thiển Vũ đến, hắn vội vàng hành lễ
Cố Thiển Vũ ngồi trên vương tọa nạm đầy đá quý, nàng nhàn nhạt nhìn Joseph, "Thế nào, hai tên thợ dệt kia có phải hay không đã đem quần áo của ta dệt tốt?"
Nghe thấy Cố Thiển Vũ nói, sắc mặt Joseph có điểm mất tự nhiên, "Quốc vương bệ hạ, quần áo đang được dệt tốt."
Cố Thiển Vũ a một tiếng: "Phải không? Quần áo dệt thế nào, xinh đẹp sao?"

Sắc mặt Joseph càng thêm cứng đờ, "Thưa bệ hạ, quần áo thật xinh đẹp."
"Có bao nhiêu xinh đẹp?" Cố Thiển Vũ nhướng mày nhìn Joseph.
"Nhan sắc quần áo vô cùng diễm lệ, hoa văn cùng họa tiết đều thật tinh xảo, sợi tơ ánh kim dưới ánh mặt trời loá mắt vô cùng......" Mạch Joseph gập ghềnh nói lời khen của chính mình.
Thật ra hắn căn bản cái gì cũng chưa thấy, những lời trên đều là nghe hai tên thợ dệt kia nói, nhưng Joseph không dám nói cho quốc vương chân tướng, hắn thật sự sợ bị quốc vương ghét bỏ hắn là người ngu xuẩn.
Chờ Joseph khen xong bộ quần áo không tồn tại kia, Cố Thiển Vũ mở miệng cười, "Xinh đẹp như vậy ư, nghe xong ta đều gấp không chờ nổi muốn thấy nó."
Joseph cười gượng hai tiếng, "Chúc mừng bệ hạ có thể tìm được thợ dệt ưu tú như vậy."
"Ngươi càng nói ta càng muốn nhìn thấy, Joseph ngươi đem thợ dệt kia kêu lên tới, ta muốn hỏi bọn hắn khi nào có thể hoàn thành."
"Thần đi ngay lập tức ." Joseph hướng Cố Thiển Vũ cung kính cúi đầu, sau đó liền gấp gáp đi ra khỏi đại điện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro