Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguồn: Wikidich

Editor: Miêu Yêu

"Vì sao muốn tìm hắn? Hắn rất quan trọng đối với ngươi?" Cố Thiển Vũ rất hứng thú hỏi.
"Đương nhiên." Anastasia hợp tình hợp lý nói: "Pat ký kết khế ước một năm với nhà của chúng tôi hiện tại hắn mới công tác hơn hai tháng, hơn nữa hắn chỉ cần ăn cơm, không cần bất luận tiền công nào, hiện tại muốn lại tìm người làm giống Pat là không có khả năng."
"......" Cố Thiển Vũ.
Hình như cả nhà cô bé lọ lem đã xem nhị hoàng tử trở thành lao động miễn phí, thậm chí là đứa ngốc.
"Quốc vương bệ hạ, kỳ thật phụ thân tôi không đồng ý tôi tới hoàng cung tìm ngài, nhưng tôi tin tưởng ngài sẽ phân rõ phải trái, nếu Pat ở hoàng cung, tôi hy vọng ngài để hắn cùng tôi trở về, rốt cuộc hắn đáp ứng ở nhà chúng tôi làm việc trước." : Anastasia.
Anastasia vừa nói xong, nhị hoàng tử đi theo thị vệ đến.
Thấy Anastasia, đôi mắt nhị hoàng tử nháy mắt sáng lên, nhộn nhạo ý cười, "Sao nàng lại tới đây?"
Anastasia tiến lên đá một chân nhị hoàng tử: "Tên chăn ngựa này! Dám gạt chúng ta biến mất lâu như vậy, chờ trở về lại thu thập ngươi."
Anastasia trừng mắt nhìn nhị hoàng tử, sau đó mới làm lễ với Cố Thiển Vũ: "Quốc vương bệ hạ tôn kính, trước mắt ngài người xấu xí bất kham này chính là Pat, thỉnh ngài để ta đem hắn về."
"A, nguyên lai hắn chính là Pat, ta cảm thấy hắn nuôi ngựa không tồi, không bằng ta cho ngươi năm đồng vàng, ngươi để hắn lưu lại giúp ta dưỡng ngựa được không?": Cố Thiển Vũ mỉm cười nói.
Nghe Cố Thiển Vũ nói, nhị hoàng tử ngu người, hắn ngốc ngốc nhìn Cố Thiển Vũ, không rõ Cố Thiển Vũ vì sao muốn nói như vậy.
"Năm đồng vàng?" Anastasia lập tức tươi cười rạng rỡ, "Được nha, nếu quốc vương bệ hạ ngài cho tôi năm đồng vàng, tôi nguyện ý nhường Pat cho ngài."
Nhị hoàng tử từ đứng hình biến thành thương tâm, hắn nhìn Anastasia, con ngươi xanh thẳm   không giấuđược vẻ khổ sở.
Nhị hoàng tử thật sự không nghĩ tới, chính mình có một ngày sẽ bị người dùng năm đồng vàng bán đi, hơn nữa bán hắn lại là cô gái hắn thích.
"Được, ta hiện tại cho người đưa ngươi năm đồng vàng." Cố Thiển Vũ nhìn thoáng qua nhị hoàng tử:

"Pat lại đây."

Nhị hoàng tử đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Thấy hắn bất động, Anastasia mở miệng:

 "Ngươi về sau theo quốc vương đi! Cùng lắm thì như vậy, ta lấy được năm đồng vàng, cho ngươi một đồng tiền."

"......" Cố Thiển Vũ.
Một đồng vàng = một trăm đồng bạc = một vạn đồng tiền.
Anastasia cầm năm vạn đồng tiền, lại chỉ cho nhị hoàng tử một đồng tiền, đây chính là tiền người ta bán mình, sao có thể keo kiệt như vậy?
Lời nói Anastasia làm nhị hoàng tử rũ đôi mắt xuống, lông mi dài che dấu đôi mắt làm cho cả người hắn lộ ra một loại hơi thở u buồn, nhưng rốt cuộc nhan sắc tương đối xúc phạm người nhìn, cho nên hắn như vậy cũng sẽ không làm người khác cảm thấy áy náy đau lòng.
Cuối cùng nhị hoàng tử ngẩng đầu nhìn Anastasia, ánh mắt ưu thương.
Anastasia nhíu nhíu mày, sau đó lại đá một chân nhị hoàng tử, nàng hung tợn nói, "Ai làm ngươi ngẩng đầu lên, mặt xấu như vậy ta thấy ngươi giữa trưa còn có thể nuốt trôi bánh mì sao?"
Trầm mặc một chút, Anastasia mới nói với Cố Thiển Vũ:

"Quốc vương bệ hạ tôn kính, không bằng như vậy đi, ngài xem công chúa Bạch Tuyết lập tức sẽ đến sinh nhật, lúc đó hoàng cung khẳng định sẽ thiếu nhân thủ, không bằng tôi cho ngài mượn Pat một tuần."
"Ngươi không muốn bán Pat cho ta?" Cố Thiển Vũ giơ giơ mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro