Đồng căn sinh - Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đệ muội..." sắc trời đã tối, Lê Thu còn chậm chạp không ra dùng cơm, Lý Ý Kỳ có chút lo lắng. Tuy e ngại chuyện buổi trưa có chút ái muội, nhưng vẫn căng da đầu đứng ở ngoài cửa nhẹ giọng gọi người bên trong.

Tiểu cô nương lúc này vẫn còn đang mơ màng ngủ, vất vả cố sức làm cho xong bữa cơm chiều xong là bụng nàng đã đau đến không chịu  nổi. Có thể là do trên người đã ê ẩm đến lợi hại, mới nằm xuống một lát, tuy bụng nhỏ vẫn quặn đau nhưng chỉ trong chốc lát đã ngủ mất.

Nam nhân không chờ được, dùng cái khay bưng đồ ăn đã được hâm nóng lại, đẩy cửa đi vào.

Trong phòng không có đốt đèn, Lý Ý Kỳ nhìn tiểu nha đầu cuộn lại thành một đoàn nặng nề ngủ, phía dưới lộ ra một đoạn chân nhỏ trắng nõn, trên giường đất to như vậy, chỉ có một thân hình nhỏ nhắn như thế , làm cho nam nhân càng thêm sinh tâm thương tiếc.

Lý Ý Kỳ buông khay trong tay xuống, ngồi xuống một bên, một lát sau vẫn quyết tâm đứng dậy đi đánh thức nàng. Còn chần chờ nữa đồ ăn sẽ nguội mất, huống hồ thuốc nấu cũng sắp nấu xong rồi, phải nhanh chóng ăn cơm để uống thuốc, bằng không thì nàng sẽ không thể tốt lên được...

"Đệ muội, tỉnh tỉnh... Ăn cơm rồi ngủ tiếp có được không?" Nam nhân cúi thân mình xuống ở bên tai nàng gọi, giọng điệu cực kỳ ôn nhu.

Lê Thu trở mình, ủy khuất ba ba hừ hừ hai tiếng, hiển nhiên là không có tỉnh, oán trách người đang quấy nhiễu mộng đẹp của nàng.

Lý Ý Kỳ bất đắc dĩ thở dài, nhìn nước mắt ở khóe mắt tiểu cô nương liền có chút không biết làm sao. Nha đầu mỏng manh này, thật có chút giống tiểu hài tử a, gọi nàng ăn cơm nàng còn ủy khuất phụng phịu.

"Thu nhi ngoan... nghe lời đại ca, dậy ăn cơm nào..." Lý Ý Kỳ cởi giày leo lên giường đất, ôm tiểu cô nương dậy, ngữ khí hệt như dỗ dành tiểu oa nhi.

Lê Thu nửa tỉnh nửa mê mềm oặt dựa vào đầu vai nam nhân, nức nở: "Cha... không cần... Thu Nhi không muốn... Thu Nhi đau..."

Tiểu nha đầu này, thế nhưng coi mình thành cha nàng rồi...

Lý Ý Kỳ dở khóc dở cười mà ôm nàng ngồi trên giường đất, nhỏ nhẹ dỗ: "Ta không phải cha muội, ta là Lý đại ca nha... đại ca biết muội đau, ăn cơm xong uống thuốc liền không đau nữa, được không?"

"Không muốn... Thu Nhi không muốn uống thuốc..." Tiểu cô nương vừa nghe đến uống thuốc liền thêm ủy khuất, nước mắt lập tức rơi xuống ào ạt, làm ướt một mảng nơi đầu vai áo nam nhân.

Lần này Lý Ý Kỳ thật sự hết cách, đệ muội hiển nhiên không còn thanh tỉnh nữa. Thôi thôi, để nàng ngủ tiếp một lát đi...

"Được được được, bé ngoan của ta, ngủ tiếp đi ngủ tiếp đi..." Hắn tay chân nhẹ nhàng buông nàng xuống, một tay kéo chăn mỏng đắp lên, đừng thấy ban ngày nóng như vậy, thật ra ban đêm vẫn có chút lạnh...

Đang lúc nam nhân chuẩn bị bước xuống khỏi giường đất, tiểu cô nương lại ôm lấy cánh tay cường tráng của hắn nhất quyết không buông, khóc nức nở nỉ non: "Cha đừng đi... Thu Nhi sợ... cha..."

Lý Ý kỳ ngốc lăng một lúc, trong lòng ẩn ẩn đau. Đệ muội không có cha mẹ hắn đã biết, ngày thường cũng không thấy nàng nhắc đến, vốn tưởng rằng nàng mạnh mẽ, đã không sao nửa, hiện giờ xem ra,chỉ là nàng giấu nỗi đau sâu trong lòng mà thôi. Hiện tại thân mình không dễ chịu, liền trở nên yếu đuối.

Hắn cũng thuận thế nằm xuống, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy thân mình nhỏ xinh của nàng, vỗ về: "Được, Thu Nhi ngoan... cha không đi, Thu Nhi mau ngủ đi..."

Trong tiếng nói sủng nịnh dỗ dành của nam nhân, tiểu nha đầu nhanh chóng nặng nề ngủ...

Lý Ý Kỳ âm thanh ôn nhu nhỏ nhẹ, quả thật so với dỗ con gái dường như không khác gì.

Thật lâu sau, thấy trong lòng ngực không có động tĩnh gì nữa nam nhân mới cẩn thận rút tay về, thuốc còn đang được sắc trong nhà bếp, không đi nhìn một cái sợ là sẽ cháy luôn cả cái nồi mất...

Hắn rón rén mang giày vào, lại mang đồ ăn ra cửa. Lát nữa làm chén mì cho nàng vậy, cơm này mà hâm lại lần nửa thì thật không thể ăn được.

...

Khi Lê Thu tỉnh lại, trong phòng chỉ có một ngọn nến leo lét, đầu giường có một chén mì nằm lẻ loi, vẫn còn hơi ấm.

Nàng biết đây là Lý Ý Kỳ làm, nam nhân này nhìn bộ dáng hung dữ nhưng trong lòng lại vô cùng tinh tế, biết nàng hiện tại ăn không vô dầu mỡ, liền làm một chén mì thanh thanh đạm đạm như vậy...

Trong lòng nàng ấm áp, đích xác có chút muốn ăn, nâng chén mì lên miệng ăn từng miếng nhỏ.

Trong chốc lát, chén mì liền thấy đáy. Lê Thu đỏ ửng mặt lau miệng, không thể không nói, trù nghệ của đại ca so với nàng thật không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Nàng cũng tò mò, ngày thường đại ca cùng Lý Hoài Cảnh làm sao ăn hết chỗ đồ ăn nàng làm...

Lê Thu một tay cầm chén không, một tay ôm bụng đi ra cửa, xông vào mũi là mùi thuốc nồng đậm, nàng theo bản năng nhíu chặt hai hàng chân mày.

Mới tiến vào nhà bếp liền thấy nam nhân cao lớn như núi kia đang cong eo, từ ấm thuốc rót ra chất lỏng đen đặc.

Lê Thu lập tức thay đổi sắc mặt, từ nhỏ nàng đã ghét uống thuốc, nàng mới không muốn bị nó tra tấn đâu, nhẹ nhàng buông chén xuống liền xoay người định chuồn êm ra ngoài.

"Đệ muội?" Nam nhân sớm đã nghe được tiếng bước chân của nàng, vốn tưởng rằng nàng sẽ chủ động gọi mình, không nghĩ tới nàng lại muốn đi rồi?

Lê Thu nghe vậy liền dừng chân, mắc cỡ đỏ mặt quay đầu lại, sợ hãi mà nỉ non một tiếng: "Đại ca..."

"Tới giờ uống thuốc rồi, ngồi lại một lát đi." Lý Ý Kỳ bước nhanh lại, tự nhiên mà đỡ lấy cánh tay tiểu cô nương, kéo nàng ngồi lên trên ghế.

Nàng khó xử liếc liếc mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú như đao khắc của nam nhân, thương lượng nói: "Đại ca... muội không uống có được không?"

"Không được!" Lý Ý Kỳ theo bản năng nhíu mày, đem chén nước thuốc tràn đầy, để xuống trước mặt tiểu cô nương, "Không uống thuốc sao có thể khỏe lên được, lại không thể để đau như vậy mãi được... lang trung đã nói rồi, uống thuốc xong, lại hảo hảo điều trị, nhất định có thể khôi phục trở lại."

Khuôn mặt Lê Thu có chút trắng bệch, hận không thể xoay người chạy trốn, nhưng nhìn sườn mặt nghiêm túc của nam nhân, nàng... nàng không dám...

"Đại ca..."

Hai chữ ngắn ngủi, Lý Ý Kỳ lại cầm lòng không đậu tê dại nửa người, kinh ngạc nhìn về phía nữ hài nhi, chỉ thấy môi nàng hồng nhuận sáng lấp lánh, một đôi mắt hạnh ngập nước, đáng thương hề hề nhìn mình. Ngữ khí nũng nịu như vậy, nàng nhất định không biết có bao nhiêu mê người...

Nam nhân rũ con ngươi xuống, không dám tiếp tục nhìn, thanh thanh giọng, nghiêm túc nói: "Đệ muội, chuyện khác đại ca đều có thể nghe muội, chỉ là thuốc này, bất luận muội có nói cái gì thì đều phải uống cho xong đi."

Tiểu cô nương thất vọng ủ rũ tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt đẫm lệ mông lung hờn dỗi, "Muội chính là không uống..."

Lý Ý Kỳ thấy dáng vẻ này của nàng, chẳng những không tức giận, ngược lại cảm thấy thú vị. Hắn lại gặp qua một mặt kiều tiếu linh động như vậy của nàng, quả nhiên chính là một hài tử chọc người thương a! 

"Đệ muội, muội đây là muốn đại ca đút muội?" Lý Ý Kỳ nén cười, hài hước nói.

"Hừ!" Lê Thu xoay đầu không để ý tới hắn.

"Được được, xem như đại ca năn nỉ muội có được không?" Lý Ý Kỳ có chút bất đắc dĩ, từ một bên lấy ra một trái táo đỏ rực, lại bưng mật quế hoa kia tới, "Uống thuốc xong liền cho muội ăn mấy thứ này có chịu không?"

Quai hàm Lê Thu vẫn phồng lên như cũ, mắt hạnh hàm chứa sương mù mênh mông, bộ dáng giống như phải chịu ủy khuất rất lớn, "Không thèm... muội chính là không muốn uống thuốc..."

Nam nhân không đoán được nha đầu này lại quật cường  đến như vậy, liền tự mình bưng chén thuốc lên uống một ngụm, mặt không đổi sắc nuốt xuống, "Như vậy đi, đại ca uống một ngụm, muội uống một ngụm?"

Lê Thu xem đến trợn mắt há hốc miệng, lúng ta lúng túng nói: "Đại ca... ca...ca không cảm thấy khó uống sao?"

"Có, nhưng đại ca biết thuốc này có thể chữa bệnh, khó uống thêm nữa cũng không hề gì."

Tiểu cô nương ủy khuất ba ba hừ hừ, cố gắng tỏ vẻ nghiêm trọng mà cầm lấy chén trong tay nam nhân, buồn rầu uống thuốc.

Lý Ý Kỳ nhanh chóng múc một muỗng mật hoa quế nhét vào trong miệng Lê Thu, khóe miệng hơi hơi giơ lên, vội vàng khen: "Thu Nhi thật ngoan..."

Nàng lại đau khổ đến rơi lệ, cái miệng nhỏ ngậm chặt cái thìa không chịu buông, giận dữ nhìn bộ dáng nam nhân đang vui mừng ra mặt.

"Ngoan, lại ăn thêm một trái táo." Lý Ý Kỳ chỉ cảm thấy tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, nắm chặt trái táo đỏ thẫm mê người hướng miệng nàng đút tới.

Lê Thu cũng không từ chối, tay nam nhân theo trái táo tiến vào miệng nàng, đầu ngón tay thô to của hắn cũng bị nàng liếm một ngụm.

Thật nhỏ, thật mềm, thật ấm.

Nam nhân si ngốc nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ của nàng, trong đầu chỉ còn lại ba từ này, cây gậy dưới hạ thân bất tri bất giác liền cứng.

Tiểu cô nương không có để ý nhiều đến vậy, trong lòng đang sinh ra áy náy, Lý gia túng quẫn như thế nào nàng biết rất rõ, nơi nào có tiền dư dả mà mua chỗ thức ăn đó...

"Đại ca, sau này không cần vì muội mà lãng phí bạc... muội... muội cũng không thích ăn lắm..."

Lý Ý Kỳ chậm rãi hồi phục tinh thần, hướng nàng cười ấm áp, ôn nhu nói: "Sao có thể nói lãng phí bạc, muội là người của Lý gia, đại ca tự nhiên phải đối tốt với muội... Huống hồ, đại ca còn chờ muội điều dưỡng tốt thân thể, sớm ngày sinh cho nhị đệ vài hài tử đây..."

Hắn vừa mới nói xong liền bắt đầu hối hận, cô nương tốt của hắn phải sinh nhi dưỡng nữ cho nam nhân khác...

Lê Thu không có chú ý tới sự khác thường của hắn, thêm vài hài tử? Bọn họ phòng còn chưa có viên đâu...

Tiểu cô nương hậm hực mà "Ân" một tiếng, liền không hề tiếp tục đề tài này nữa, "Đại ca, nếu không còn chuyện gì muội về phòng trước đây, đại ca... ca cũng đi nghỉ ngơi sớm chút."

"Được, ta đưa muội về phòng..."

---------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: chương này đã đủ ngọt chưa, từ nay về sau cốt truyện chỉ có ngọt ngọt ngọt hơn thôi ~~~

Biết là đại ca muốn ăn thịt nhưng hãy nghe ta nói, trừ bỏ vị diện thứ nhất tiết tấu phi thường nhanh, "Lưu luyến chia ly" cũng phải trải qua thời gian rất lâu thái tử gia mới được khai trai, qua đến vị diện này lại là quan hệ đại bá cùng em dâu, nhất định phải từ từ, mấu chốt phải vượt qua được điểm ái muội trong đó mới có thể nước chảy thành sông... Các tiểu khả ái phải cảm thông a, đừng có gấp gáp  ( /ω·\*)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro