Đồng căn sinh - Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hơi thở nam nhân luôn nóng rực lại dồn dập, đặc biệt là trong ngày hè nóng bức như vậy.

Lý Ý Kỳ nghe hương thơm nhàn nhạt trên người tiểu cô nương, vài lần muốn đứng dậy nhưng lại không động được thân hình, hắn là luyến tiếc... Mong đợi lâu như vậy, rốt cuộc được một cơ hội tiếp xúc gần gũi với nàng, sao có thể nguyện ý dễ dàng bỏ qua như vậy. Huống chi thuốc kia buổi tối mới cần phải uống, hiện tại dù có trễ nãi chốc lát, đến lúc đó chính mình lại chạy nhanh một chút, liền không thành vấn đề rồi.

Lý Ý Kỳ cứ như vậy tìm được cho mình một cái cớ, liền rất là yên tâm thoải mái tiếp tục dán bàn tay to lên cái bụng nhỏ của Lê Thu, thân mình hơi hơi cong lên, tiểu huynh đệ kinh người của hắn chưa từng ngừng nghỉ, hắn sợ chút nữa lại chống đến tiểu cô nương đang ngủ mơ kia.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Lê Thu có lẽ bị nam nhân nhiệt tình dựa lại gần, chậm rãi mở mắt --

Đập vào mắt nàng là một bộ ngực to lớn, trên đỉnh đầu là thanh âm hô hấp nặng nề của nam nhân, vô cùng nóng bỏng. Chóp mũi còn tràn ngập mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người hắn, cũng không hề khó ngửi, trên bụng nhỏ là bàn tay to lớn của nam nhân, như có như không mềm nhẹ vuốt ve...

"Đại ca..." Lê Thu thực bình tĩnh, cũng không hề giãy giụa, bởi vì trên người không khỏe, thanh âm giống như con mèo nhỏ kiều kiều nhược nhược.

Lý Ý Kỳ lại như bị sét đánh, lập tức xoay người nhảy dựng lên, hai bên tai đỏ bừng nhìn về phía gương mặt đồng dạng đỏ bừng của tiểu cô nương, lắp bắp nói: "Đệ... đệ muội... ta..."

Lê Thu nhìn nhìn qua, không dám quan sát hắn, nhẹ giọng nói: "Bởi vì ta vô cùng đau đớn nên đại ca mới chiếu cố ta, ta sẽ không nghĩ nhiều... huynh... huynh cũng không cần nghĩ nhiều.

"Ách..." lòng Lý Ý Kỳ có chút hụt hẫng, hắn biết nàng là đang giải thích cho hắn, rõ ràng hắn cũng hy vọng thấy được kết quả như vậy, lại không biết vì cái gì đôi tay bất giác nắm lại thành quyền, "Đệ muội, đại ca... đại ca đi ra ngoài trước..."

Nam nhân nói xong liền đi ra cửa.

Trong phòng, đôi mắt Lê Thu khẽ run, nàng kỳ thực sớm biết tâm ý của Lý đại ca đối với mình, rồi tới hôm nay, càng rõ ràng hơn thông qua hàm ý trong ánh mắt kia của hắn. Nhưng nàng càng không hiểu, nếu hắn đối với nàng có tình, vì sao không nói, lại còn cố tình để Lý Hoài Cảnh cưới nàng...

Ngoài cửa, Lý Ý Kỳ cuối đầu, ánh mắt vẩn đục. Đầu óc hắn hiện tại vô cùng hỗn loạn, nhưng hắn biết, bắt đầu từ ngày hôm nay, hắn còn còn đơn thuần là "Lý đại ca" của nha đầu kia nữa.

Nam nhân cười khổ một tiếng, nhìn tay trái của mình, nơi đó, mỗi một góc đều còn lưu lại hơi thở trên người nàng. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh từng cụm mây xa cách nhau, trong lòng thầm hận, không thuộc về hắn, chung quy không thuộc về hắn, dù là một khắc cũng không phải.

Đứng yên như vậy một lát, Lý Ý Kỳ đến bên lu gạo lấy ra một cái túi nhỏ, bên trong là toàn bộ gia sản nhà họ Lý, không biết có đủ mua cho đệ muội một chút đồ bổ hay không a...

Lý Ý Kỳ ngơ ngác nhìn túi tiền trong tay, cổ họng chợt đắng ngắt. Là hắn vô dụng, không đủ bản lĩnh, kiếm không được bạc, hiện giờ đệ muội bị bệnh cũng không làm được gì.

Nam nhân cắn chặt răng, dường như hạ quyết tâm gì đó, sau một phen lục lọi lung tung, khép cửa lại liền đi ra ngoài thôn.

***

"Đại ca?" Lý Hoài Cảnh mở cửa trắc phòng ra, bên trong một mảnh tối tăm. Không đúng a, lúc này chắc hẳn đại ca đã từ ngoài ruộng về rồi mới đúng...

Lý Hoài Cảnh lắc đầu, bước chân chuyển hướng đến nhà bếp, còn chưa vào cửa liền nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn phủ trước bếp lò thổi lửa, trong lòng không khỏi ấm áp, "Thu Nhi..."

Tiểu cô nương nghe vậy động tác trong tay dừng lại một chút, cũng không quay đầu, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng.

Nam nhân cũng không phát giác Lê Thu có chút không thích hợp, vừa bước vào bên trong, vừa hỏi: "Thu Nhi, đại ca không có trở về sao?"

Lê Thu nghe vậy lông mi khẽ run, lại gắp khối củi để vào trong bếp lò, mới dường như không có việc gì nói: "Giờ ngọ có trở về một chuyến, sau đó liền không thấy nữa... Làm sao vậy, đại ca còn chưa trở về sao?"

"Đúng vậy, ta đi ra ruộng xem một chút, muội chớ khẩn trương." Lý Hoài Cảnh nhíu nhíu mày, nói như thế.

"Được."

Một lát sau, tiểu cô nương cắn đôi môi tái nhợt ngồi dậy, tập tễnh đi ra cửa, đỡ khung gỗ lo lắng nhìn về bóng dáng nam nhân đã đi xa, chẳng lẽ đại ca là bởi vì chuyển buổi trưa mới chậm chạp không trở về sao...

...

Khi Lý Hoài Cảnh gấp gáp vội vàng trở về, không thấy thân ảnh Lê Thu, chỉ thấy đồ ăn trên bàn vẫn còn nóng hầm hập. Lúc này hắn mới ý thức được sự tình không quá thích hợp.

"Nhị đệ."

Lý Hoài Cảnh đang muốn vào nhà, liền nghe thấy âm thanh trầm thấp sau lưng, "Đại ca, ca đi đâu vậy? Làm đệ vất vả đi tìm."

Lý Ý Kỳ không trả lời, buông bình mật ong trên tay xuống, lại gỡ cái bao lớn đang đeo trên vai ra.

"Cái này... là hoa quế mật?" Lý Hoài Cảnh khó tin nhìn chữ viết trên bình, hắn biết đây tuyệt đối không phải là đồ vật bình thường, tiền trong nhà có lúc nào dư dả đâu, "Đại ca, ca mua mấy thứ này là gì?"

"Đệ không biết chữ sao?"

"Không phải.... nhưng này..." Lý Hoài Cảnh nhất thời nghẹn lời, "Đại ca, nhà chúng ta sao có tiền mà mua thức ăn của người giàu này a..." Hắn như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, khiếp sợ nói: "Đại ca... ca... không lẽ ca đem cái mà nương..."

"Không sai, đồ mà nương lưu lại, sớm muộn gì ta cũng sẽ chuộc những thứ đó về." Lý Ý Kỳ lau mồ hôi trên trán, con ngươi đen bóng không chút cảm xúc: "Đệ hỏi ta mua mấy thứ này để làm cái gì? Thê tử của đệ trong phòng đau đến lăn lộn đệ biết không?"

Sau đó, ánh mắt nam nhân dừng ở đồ ăn trên bàn, không đợi hắn trả lời, híp mắt hỏi: "Đệ nấu?"

Lý Hoài Cảnh còn đang đắm chìm trong khiếp sợ bởi câu nói của đại ca hắn, ngơ ngác lắc đầu, "Không phải... Thu Nhi nấu..."

Ánh mắt Lý Ý Kỳ lạnh băng nhìn về phía hắn, Lý Hoài Cảnh không khỏi chết lặng. Hắn có bao giờ thấy dáng vẻ đại ca như vầy, như là muốn đem mình xé thành từng mảnh nhỏ...

Lý Ý Kỳ cũng không nói gì, nhặt bao đựng thuốc lên tự mình bận rộn.

Lý Hoài Cảnh nhìn một bàn thức ăn xanh xanh đỏ đỏ, âm thầm cắn răng, hắn chỉ đi học có một ngày, rốt cuộc trong nhà đã xảy ra chuyện gì vậy?

"Còn đứng đó làm cái gì, đệ ăn cơm đi, ăn xong thì nhanh chóng đi đọc sách đi."

"Đại ca... đệ..." vẻ phong đạm kinh vân ngày thường của Lý Hoài Cảnh gần như mất hết, chân tay có chút luống cuống cả lên.

"Hoài Cảnh, bao nhiêu năm qua đại ca chỉ mong đệ có tiền đồ, đệ biết không?" Lý Ý Kỳ đột nhiên dừng động tác trong tay lại, đưa lưng về phía hắn nói như vậy.

Lời này tuy rằng đã nghe qua vô số lần, nhưng Lý Hoài Cảnh lại là lần đầu tiên đỏ mắt, hắn ẩn ẩn cảm nhận được trong lời nói của đại ca phẫn hận cùng vô lực. Hắn cũng không muốn ngâm gì đó thi, họa gì đó trang, hắn muốn theo đại ca xuống ruộng lên núi, phụ giúp gia đình, nhưng hắn không dám nói như vậy, càng không dám làm như vậy...

Lý Hoài Cảnh do dự một lát, vẫn là nói ra miệng: "Đại ca, kỳ thi mùa xuân còn nửa năm nữa, tiên sinh có ý muốn đệ ở lại nhà ông, không cần ngày ngày bôn ba, càng tốt cho việc chuyên tâm đọc sách..."

Lý Ý Kỳ nghe vậy xoay người, nhìn về phía nhị đệ thanh âm nghẹn ngào của hắn, "Đó là tiên sinh để mắt đến đệ, tự nhiên nên nghe lời tiên sinh. Chuyện trong nhà không cần đệ nhọc lòng, cứ chuyên tâm đọc sách cho tốt..."

"Được..."

"Sáng sớm ngày mai liền đi?"

"Không, ăn cơm xong liền đi..." Lý Hoài Cảnh cảm thấy, giờ phút này hắn không còn mặt mũi đứng trong phòng này nữa, nếu như hôm nay khi tiên sinh tìm hắn nói chuyện này hắn còn điều do dự, hiện tại lại không còn gì băn khoăn, hắn chỉ nghĩ kỳ thi mùa xuân này nhất định phải có chút thành tích, nếu không, làm gì còn thể diện mà trở về nhà.

Lý Ý Kỳ theo bản năng nhíu mày, "Gấp như vậy sao? Ăn cơm xong thì đi nhìn thê tử đệ một cái rồi hãy đi."

Ánh mắt Lý Hoài Cảnh tối lại, ngồi xuống cầm đũa lên ăn cơm, "Không được, không kịp nữa rồi. Thừa dịp trời còn chưa tối, nhanh chóng lên đường mới tốt..."

Lý Ý Kỳ thật sâu nhìn hắn một cái, không có ý kiến.

Thật lâu sau, nam nhân mới mở miệng: "Nhị đệ, tự chiếu cố mình cho tốt, khi nào rãnh rỗi nhớ trở về nhà ngủ một đêm."

"Được..."

———————————————————
Có thể cập nhật truyện hơi lâu, nhưng sẽ không bỏ hố a! Cảm ơn các nàng vẫn còn theo dõi truyện ^o^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro