Đồng căn sinh - Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Ý Kỳ đang đun nóng nồi, liền cảm giác cửa tối sầm lại, theo bản năng mà quay đầu nhìn, liền thấy Lê Thu nhút nhát sợ sệt đứng ở chỗ đó, khuôn mặt nhỏ có chút phiếm hồng, "Lý đại ca, để ta tới giúp huynh đi..."

"Không cần không cần, một mình ta làm được rồi, muội đi nghỉ ngơi đi." Đôi mắt nam nhân dừng trên ngón tay trắng nõn kiều nộn của nàng, vừa nhìn liền biết chưa từng phải làm chuyện gì, không nói đến có thể giúp hắn hay không, để tiểu cô nương mười đầu ngón tay không dính nước xuân phải động thủ nấu cơm, hắn... hắn cũng có chút không nỡ a...

Hai tròng mắt Lê Thu rũ xuống, miễn cưỡng cười: "Lý đại ca, có phải huynh cảm thấy ta lai lịch không rõ, trong lòng liền kiêng kị ta?"

Lý Ý Kỳ nghe vậy buông đồ trong tay ra, xoay người lại nghiêm túc nhìn nàng, "Không có. Ta thu lưu muội là xuất phát từ thật lòng thật dạ, tuyệt đối không có chút hoài nghi kiêng kị nào đối với muội, hơn nữa... ta tin tưởng muội là một cô nương tốt..."

Lê thu có chút kinh ngạc ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với con ngươi ngâm đen thành khẩn của nam nhân, dòng nước ấm trong lòng thẳng tắp vọt vào trong ánh mắt, lệ rơi ào ạt: "Ta... ta... Lý đại ca, ta thực sự không biết nên nói cái gì cho tốt... cảm ơn huynh, cảm ơn..."

Lý Ý Kỳ nhịn không được vươn tay to lớn xoa xoa cái đầu nhỏ của đầu tiểu cô nương, ôn thanh nói: "Cảm tạ cái gì, sau này muội cứ xem nơi này như nhà của mình, mà ta chính là đại ca ruột của muội..." Nam nhân có chút không nỡ thu hồi tay, "Nhị đệ hắn chỉ là nhất thời trong lòng lẩn quẩn thôi, ngày qua ngày lâu dần tâm tư sẽ không còn rối loạn lung tung nữa, ngày thường nếu hắn có khi dễ muội, ta sẽ khuyên nhủ hắn, muội không cần để ý đến hắn nói gì."

Lê Thu lau nước mắt trên mặt, cảm kích gật đầu đồng ý, "Lý đại ca, nếu ca muốn muội xem mình là người trong nhà này, phải để cho muội học làm chút chuyện này đi..." Nàng tuy đối với công việc nhà hoàn toàn không biết gì cả, nhưng với hoàn cảnh hiện giờ, luôn muốn học làm từng chút từng chút một, nếu không, nàng không có mặt mũi ở lại nơi này.

Lý Ý Kỳ nhìn đến sự kiên trì trong mắt tiểu cô nương, liền thỏa hiệp, bất đắc dĩ gật gật đầu, "Cũng được, vậy muội trước tiên ở bên cạnh nhìn đi, hôm nay cũng không cần muội động thủ."

Lê Thu tự nhiên vui vẻ gật đầu, nghiêm túc nhìn đại nam nhân này thành thục ở trong bếp bận rộn. Nàng nhìn căn nhà nhỏ dần dần bị hơi nước và khói bao phủ, đột nhiên cảm thấy, sau này chính mình trôi qua ngày ngày như vậy tựa hồ cũng không có gì không tốt...

...

"Nhị đệ, ăn cơm--" nam nhân bưng một tô cá trích kho tàu thơm ngào ngạt bước vào phòng, một bên cao giọng gọi Lý Hoài Cảnh đang ở trong phòng đọc sách.

"Được, đệ tới ngay..."

Lý Hoài Cảnh tiến vào phòng, liền thấy cô nương kia khom người bày chén đũa, biết hắn tiến vào, cũng không có ngẩng đầu nhìn, chỉ thấp giọng nói: "Lý công tử, ăn cơm..."

Lý công tử? Lý Hoài Cảnh buồn cười kéo kéo khóe miệng, nữ nhân này đối với huynh trưởng của hắn thì "Lý đại ca Lý đại ca" kêu đến thân thiết như vậy, đến lượt hắn thì lại thành Lý công tử? Nhưng như vậy thật ra lại thú vị, "Ân... vị cô nương không biết tên họ này, ngươi cũng ngồi xuống ăn cơm đi--"

Lê Thu nghe vậy động tác trong tay cứng đờ, mắt hạnh ngập nước thẳng tắp đối diện mắt đen không chút gợn sóng của hắn.

Lý Hoài Cảnh đột nhiên tiến lên một bước, hạ giọng nói với nàng: "Ngươi nếu thật là cô nương đàng hoàng, có cái gì mà không thể nói ra, đại ca bị cái túi da này của ngươi mê hoặc nhưng Lý Hoài Cảnh ta không phải là người dễ bị lừa, ngươi tốt nhất nhanh chóng cùng ta nói rõ ràng mọi thứ, nếu có rắp tâm bất lương gì, ta khuyên ngươi nhân lúc còn sớm mà thu hồi lại đi!"

"Nhị đệ, đệ đang làm cái gì đó!" Lý Ý Kỳ bưng ba chén cơm tẻ từ bên trong bước ra, liền thấy Lê Thu bị nhị đệ bức tới góc tường nói gì đó, lập tức mở miệng quát lớn.

Lý Hoài Cảnh quay đầu lại nhìn vào mắt đại ca hắn, tùy ý cười: "Đại ca, đệ còn có thể làm gì, chỉ là cùng vị cô nương này trò chuyện thôi, rốt cuộc sau này sớm chiều chung đụng, cũng không thể quá xa lạ đi?"

Lý Ý Kỳ có chút hồ nghi nhìn chằm chằm đệ đệ trong chốc lát, thấy hắn mặt không đổi sắc nhìn lại mình, liền cũng tin, "Thu Nhi là một cô nương tốt, đại ca không muốn thấy đệ khi dễ muội ấy."

Thu Nhi... hóa ra là tên như vậy à. Lý Hoài Cảnh nhướng mày nhìn về gương mặt phiếm hồng của tiểu nha đầu, đại ca chắc chắn nàng là người tốt như vậy, có lẽ là hắn nghĩ nhiều, chính mình mang lòng nghi ngờ quá sâu đi...

Bữa cơm này ăn đến phá lệ an tĩnh, ngày thường Lý Ý Kỳ ăn cơm nào có nhiều cố kỵ, chỉ lo nhanh chóng ăn xong, hiện giờ có tiểu cô nương nũng nịu ngồi bên cạnh, cái miệng nhỏ xinh xinh đẹp đẹp lùa cơm, hắn càng thêm ngượng ngùng nếu chính mình há lớn miệng mà nuốt cơm. Chỉ dùng dư quang chú ý đến cô nương gia, học nàng dùng chiếc đũa gắp cơm cho vào trong miệng.

Lý Hoài Cảnh ngồi đối diện thấy bộ dáng đại ca hắn, nghẹn cười hồi lâu, rốt cuộc cũng nhịn không được nói: "Đại ca, chỉ là thêm một tiểu cô nương, ca liền không biết phải ăn cơm như thế nào hay sao?"

Lý Ý Kỳ bị vạch trần trước mặt như vậy rất là xấu hổ buồn bực, lại không biết phản bác như thế nào, chỉ có thể hung hăng trừng mắt liếc nhìn đệ đệ một cái, không không dám nhìn về phía Lê Thu, hai lỗ tai hồng hồng vùi đầu ăn cơm.

Lê Thu cũng bị hai huynh đệ này làm cho tức cười, "Lý đại ca, ca không cần cố kỵ muội, như vậy ngược lại làm muội không được tự nhiên."

Lý Ý Kỳ nuốt cơm trong miệng xuống, liếc mắt trộm nhìn nàng một cái, ngượng ngùng gật gật đầu. Trong lòng sớm đã nghiến răng nghiến lợi, giỏi cho Lý Hoài Cảnh đệ, chờ đó cho ta...

Một đĩa cá trích kho tàu, một đĩa đậu que xào, một đĩa dưa chuột, cả bàn đồ ăn vô cùng đơn giản chỉ chốc lát đã bị ba người ăn sạch sẽ. Lê Thu chủ động xung phong rữa chén, Lý Ý Kỳ do dự trong chốc lát cũng liền đồng ý.

Lý Hoài Cảnh vẫn luôn trầm mặc lại cười nói: "Thu Nhi có thể rữa chén được sao, đại ca, không bằng để đệ đi giúp nàng?"

Nhị đệ tích cực như vậy, sao hắn có thể từ chối, tự nhiên liền mở miệng đồng ý.

Lê Thu lại biết, Lý Hoài Cảnh này sợ là có chuyện muốn nói riêng với mình đi.

...

"Ngươi còn muốn hỏi cái gì, nói đi..." Lê Thu một bên không thành thục chà lau chén đũa, một bên hỏi.

"Ta chỉ muốn biết rốt cuộc ngươi có nỗi khổ gì, chính là nếu ngươi nguyện ý tin tưởng ta cùng đại ca ta, thì nên thẳng thắng phụng cáo (nói rõ) không phải sao?" Lý Hoài Cảnh thật sâu nhìn sườn mặt trắng nõn cùng lông mi khẽ rung của nàng.

"Thực xin lỗi... ta thật sự không thể nói..."

Lý Hoài Cảnh nhíu mày thở dài, "Vậy sau này ngươi tính toán ra sao?"

Động tác trên tay Lê Thu dừng lại một chút, mê mang mà lắc lắc đầu. Nàng thật sự không biết, cái gì cũng không biết.

"Cái kia... ngươi có muốn gả cho đại ca ta không?" Lý Hoài Cảnh rốt cuộc hỏi ra vấn đề mà khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng đã muốn hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn nàng chằm chằm.

Lê Thu rất kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, đôi môi kiều diễm khẽ nhếch, làm như rất khiếp sợ vì câu hỏi của hắn, "Sao có thể, Lý đại ca chỉ là ân nhân cứu mạng của ta, ta... ta sao lại nghĩ muốn gả cho hắn chứ..."

Ngoài cửa, nam nhân nháy mắt bước chân cứng đờ.

"Lý đại ca là người tốt, ta không muốn liên lụy đến các người... hắn nên tìm một cô nương tốt hơn" Lê Thu quay đầu lại tiếp tục rữa chén trên tay, "Ta cùng hắn, không có khả năng gì, ngươi đừng lo lắng..."

Lý Hoài Cảnh nửa tin nửa ngờ đánh giá biểu tình của Lê Thu, làm như muốn phân biệt trong lời nói này có mấy phần thật mấy phần giả.

Lý Ý Kỳ mặt không cảm xúc đi trở về, "Lý đại ca chỉ là ân nhân cứu mạng của ta", "Ta cùng hắn, không có khả năng gì"... lời nói của tiểu cô nương một lần nữa vang vọng bên tai hắn, hắn cười tự giễu, hắn còn ở đó chờ mong cái gì, cô nương nhà người ta gặp khó khăn mới lâm vào hoàn cảnh này, sao có thể coi trọng chính mình một người nghèo kiết hủ lậu, một người nông dân nghèo còn chưa từng chạm qua mực nước? (ý anh nói anh không có ăn học như người ta, không đi học nên chưa từng chạm qua mực.)

***

Đảo mắt Lê Thu sinh sống ở Lý gia đã hơn một tháng, Lý đại ca trước sau như một chiếu cố nàng, chỉ là hai người càng ngày càng ít nói chuyện với nhau. Lý Hoài Cảnh tuy đối với nàng vẫn còn cảnh giác, nhưng không tìm được chứng cứ gì, lại e ngại đại ca hắn khắp nơi che chở nàng, cho nên cũng không quá mức làm khó dễ nàng.

Nàng cũng dần dần học xong công việc vụn vặt hằng ngày chăm sóc nhà cửa, ngẫu nhiên sẽ giúp hai huynh đệ họ giặt chút quần áo, quét tước trong ngoài, làm bữa ăn sáng đơn giản... Mắt nhìn ngày ngày bình tĩnh trôi qua, người trong thôn lại chậm rãi phát hiện có một tiểu cô nương không danh không phận ở trong nhà của hai đại nam nhân...

...

"Thu Nhi... người khác nói thế nào muội không cần để ý, ta với nhị đệ biết muội là người như thế nào là được..." Lý Ý Kỳ do dự một lát, vẫn buông đôi đũa trong tay xuống, trầm giọng khuyên nhủ.

Con ngươi Lý Hoài Cảnh rũ xuống, tiếp tục ăn cơm, cũng không tiếp lời.

Lê Thu nghe vậy lập tức đỏ mắt, tay nắm chén có chút run rẩy, người trong thôn nói nhiều lời khó nghe không phải nàng không biết, nàng cũng nghĩ tới chuyện sẽ bỏ đi, nhưng một tiểu cô nương tay trói gà không chặt, một mình lỗ mãng bỏ đi, thì chỉ có một con đường chết, nhưng nàng... nhưng nàng thật sự rất ủy khuất...

Lý Ý Kỳ nhìn bộ dáng nàng lặng lẽ rơi nước mắt, bàn tay để dưới bàn gắt gao nắm chặt lại, hắn không thể làm sự tình ngoài kia ngừng phát triển, nếu không chặn được miệng người khác, vậy thì bản thân mình cố gắng làm chút gì đó đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro