Đồng căn sinh - Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại ca, ca tìm đệ?"

Cơm nước xong, Lê Thu liền tự nhiên đi dọn dẹp chén bát, Lý Ý Kỳ ở bên người đệ đệ thì thầm một phen, kêu hắn lát nữa đến sau núi một chuyến.

"Đúng vậy." Lý Ý Kỳ xoay người, biểu tình nghiêm túc bắt đầu đánh giá đệ đệ cao lớn của mình, "Hoài Cảnh, đệ năm nay đã mười tám tuổi rồi..."

Đại ca rất ít khi gọi tên hắn, Lý Hoài cảnh ẩn ẩn đã suy đoán được kế tiếp đại ca hắn sẽ nói gì, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời dần dần tối xuống, cao giọng trả lời: "Đúng vậy, đảo mắt đã mười tám tuổi.. cha mẹ cùng tam đệ đã đi được mười hai năm..." Nói đoạn, ánh mắt dừng trên người Lý Ý Kỳ, "Đại ca, mấy năm nay, cực khổ cho ca rồi..."

Lý Ý Kỳ cười cười, tiến lên ôm lấy nhị đệ nhà mình, "Nói cái gì vậy, chúng ta là huynh đệ ruột thịt, cái gì mà khổ hay không, đại ca chỉ mong muốn đệ có chút tiền đồ."

Lý Hoài Cảnh vỗ vỗ một chút trên vai hắn, thấp giọng nói: "Đại ca, đệ biết vì cái gì mà ca kêu đệ tới đây, ca muốn để đệ cưới vị cô nương trong nhà kia, có phải hay không?"

"Phải... nhưng ta càng muốn hỏi đệ, trong lòng đệ nghĩ như thế nào?" thanh âm Lý Ý Kỳ có chút gấp gáp, buông lỏng đệ đệ ra, nhìn chằm chằm về phía hắn.

Lý Hoài Cảnh lắc đầu cười, "Đại ca, ta hiện tại chỉ muốn nghe xem đại ca nghĩ thế nào kìa?"

Lý Ý Kỳ trầm ngâm một lát, xong lại ngồi xuống tại chỗ, vỗ vỗ cỏ xanh một bên, ý bảo hắn cũng ngồi, "Nha đầu kia tuy rằng đến giờ vẫn chậm chạp không chịu nói hết mọi chuyện cho chúng ta biết, nhưng ta tin, nàng nhất định là một cô nương lương thiện..."

Lý Hoài Cảnh nhấp nhấp khóe miệng, không nói một lời. Người trong thôn tuy rằng đồn đại khó nghe, mà đại ca hắn ngay từ đầu đã nhất nhất nguyện ý tin tưởng. Cho dù đại ca thề son sắt bao nhiêu lần, tâm hắn vẫn luôn tồn tại nghi ngờ.

"Đệ đã mười tám, ấn theo quy củ trong thôn chúng ta, vừa lúc là tuổi cưới vợ, hiện tại đã là cử nhân, năm sau nếu có thể đổ cao trung, cầu một chức quan nhỏ, cũng xem như không ủy khuất cô nương người ta... mà Thu Nhi, nàng... nàng ngày thường nhân lúc đệ đi học, nàng sẽ đến chỗ đệ tìm mấy quyển sách lật xem, có lẽ là nàng cũng xuất thân từ dòng dõi thư hương, sau này hai người ở cùng nhau, cũng có chuyện để nói... không giống đại ca, là một thô hán tử..."

"Huống hồ, nha đầu kia lớn lên dung mạo tốt như vậy, thật sự cũng không làm xấu mặt đệ ..." Nam nhân không biết, lời hắn nói nghe qua là vạn vô nhất thất (hết sức cẩn thận, không chút sơ hở), nhưng lại bỏ qua sự cô đơn cùng chua xót không cam lòng của mình.

Lý Hoài Cảnh thở dài một tiếng, trong mắt càng thêm âm trầm không rõ, nếu hắn đồng ý, Thu Nhi là một cô nương tốt sẽ bị chính mình làm cho chậm trễ cả đời; nhưng nếu không đồng ý, không chỉ là không thể qua được cửa ải khó khăn trước mắt, mà tiểu nha đầu lại bị chỉ trích không ngừng, càng làm hắn lo lắng hơn chính là, nếu nữ tử này có tâm cơ thâm trầm,sợ là sớm muộn gì cũng hại chết đại ca hắn.

"Hảo, đệ tất nhiên nguyện ý cưới nàng, chỉ là đại ca đã hỏi qua ý tứ Thu Nhi chưa?"

Nghe được đệ đệ đồng ý, Lý Ý Kỳ mới cảm thấy tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, rồi tức khắc tim lại đau như cắt, gượng cười nói: "Được được... ngày mai ta liền đi hỏi nàng, ta nghĩ nàng cũng sẽ đáp ứng."

Lý Hoài Cảnh gật gật đầu, nhìn tinh tú lấp lánh trên trời, "Vậy hôn sự của đại ca thì sao, đệ cũng đã thúc giục nhiều lần rồi, ca đã hai mươi tám, đã từng nghĩ cho mình chưa? Dù có gì thì cũng nên lưu lại một hài tử..."

Lý Ý Kỳ nghe vậy bực bội đứng lên, chậm rãi đi về phía trước, "Chờ sau khi đệ thành thân, ta lại tính..."

Nói là nói như vậy nhưng hắn thật sự sẽ làm sao? Nếu có, nhiều năm như vậy, người trong thôn muốn làm mai cho hắn hai bàn tay đã không đủ để đếm rồi, hắn có thể lựa chọn tạm chấp nhận một người mà. Hiện giờ trong lòng vất vả lắm mới lưu luyến một tiểu cô nương, hắn lại không thể không nhường cho nhị đệ.

Thật sự không phải là hắn hào phóng, mà là chính hắn thật sự không xứng với nàng, nhưng nhị đệ thì không giống, sau này đệ ấy sẽ làm quan, mà chính mình, đã chú định phải ôm mẫu ruộng mảnh đất mà sống qua cả đời.

"Đại ca, ta chỉ mong lúc này ca đang nghiêm túc..." Lý Hoài Cảnh nhìn bóng dáng Lý Ý Kỳ rời đi lẩm bẩm mở miệng.

Nếu không, đại ca ơi... Lý gia làm gì còn có đời sau.

***

Lê Thu cũng từng nghĩ đến phu quân tương lai của mình sẽ có bộ dạng gì, ít nhất là cao lớn vạm vỡ, có thể bảo hộ nàng.

Sau đó, trưởng tử của Tư Mã thừa tướng nhiều lần tới Thượng Thư phủ muốn cầu hôn với nàng, phụ thân hắn Tư Mã Đình bị hắn mấy phen dây dưa cuối cùng cũng ái muội ngầm đồng ý. Lê An Thái tuy rằng cùng Tư Mã Đình trở mặt, nhưng vẫn luôn cảm thấy ân oán đời trước không nên liên lụy đến hậu bối, chỉ cần nữ nhi nguyện ý, ông cũng không cảm thấy chuyện này có gì không thể.

Lê Thu hiện tại nghĩ lại, khi đó quả thật có chút thiên chân (ngây thơ, hồn nhiên, khờ khạo), bất quá mấy phen nhận được những phong thư tình chua lòm của Tư Mã Khiêm gửi đến, liền ngu ngốc nảy ra xuân tâm, khi cha nhắc tới, nàng cũng liền đồng ý.

Vốn ước định sau khi nàng cập kê hai nhà liền chính thức thương nghị hôn sự, thế nhưng biến cố ập tới. May mà, nàng đối với Tư Mã Khiêm cũng không quá sâu đậm, lúc buông xuống cũng dễ dàng hơn.

Trăm triệu lần không dự đoán được chính là, liền vào hôm nay, nàng cùng Lý Hoài Cảnh hai người đi đến nhà trưởng thôn một chuyến, trưởng thôn một miệng răng vàng ở trên quyển vở rách tung tóe vẽ vài nét bút, hai người bọn họ liền tính đã kết thành phu thê...

...

"Muội có cảm thấy ủy khuất không?" Hai người đi song song một hồi lâu, Lý Hoài Cảnh nghiêng đầu nhìn về phía tiểu cô nương bình tĩnh đi bên kia, đánh vỡ trầm mặc lâu dài.

Lê Thu cười nhạt lắc đầu, ôn nhu nói: "Không ủy khuất... nhưng mà huynh thật ra..." Tiểu cô nương ngẩng đầu đối diện sườn mặt thanh tuấn của nam nhân, "Huynh không phải vẫn luôn không quá thích ta sao, như thế nào lại đột nhiên nghĩ muốn cưới ta? Huống hồ, nếu sau này huynh muốn bước trên con đường làm quan, cưới ta chỉ tạo thêm trói buộc cho huynh mà thôi... Bất quá, nếu thật sự đến lúc đó, ta tuyệt đối sẽ không quấn lấy huynh, huynh cũng không cần cố kỵ ta, chọn một cô nương có thể giúp đỡ huynh liền hảo..."

Hai hàng lông mày Lý Hoài Cảnh càng nhăn càng chặt, con ngươi đen nhánh tìm tòi đánh giá vẻ mặt nhẹ nhàng của tiểu cô nương, "Muội xuất thân là nữ nhi nhà quan lại, ta nói có đúng không?"

Lê Thu không tỏ ý kiến mà cười cười.

Nam nhân thoáng chốc cả thể xác lẫn tinh thần đều chấn động, có lẽ, hắn thật sự không thể vô duyên vô cớ hại một cô nương tốt được.

Hầu kết trên cổ trắng nõn của Lý Hoài Cảnh lên xuống mấy cái, gian nan mở miệng: "Muội yên tâm, vô luận sau này có thế nào, ta đều sẽ không làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa bực này, ta... ta sẽ đối xử tốt với muội."

Lê Thu nghe vậy vuốt vuốt tóc mái trên thái dương, đôi má bạch ngọc lại không hề giống cô nương gia khác khi nghe những lời âu yếm này sẽ đỏ ửng, nàng tựa hồ hoàn toàn không đem lời nam nhân này hứa hẹn coi là thật, có lệ nói: "Ân... được như vậy là tốt nhất."

Lúc đôi tiểu phu thê còn chưa vào cửa, liền thấy đại ca một mình đứng trước cửa viện, ánh mắt vô thần nhìn về nơi xa.

"Đại ca--" Lý Hoài Cảnh xa xa liền lên tiếng gọi, Thu Nhi một bên cũng theo nam nhân bỏ đi một chữ "Lý", gọi một tiếng "Đại ca".

Lý Ý Kỳ nghe được xưng hô đã biến hóa này, tức khắc lạnh nửa người, bàn tay giấu ở sau lưng bất tri bất giác nắm thật chặt, miễn cưỡng nở một nụ cười tươi, "Xong rồi?"

"Ân, trưởng thôn nói, sau này Thu Nhi chính là người của thôn Mạch Sơn, cũng là tức phụ nhi Lý gia..." thanh âm Lý Hoài Cảnh không có gì phập phồng, tựa như đang nói chuyện nhà người khác vậy.

"Vậy là tốt, vậy là tốt..." Lý Ý Kỳ nhẹ giọng phụ họa, ánh mắt lại không thể ngăn được dừng trên người Lê Thu, tiểu cô nương cũng vừa lúc ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Nam nhân nhanh chóng chật vật thu hồi ánh mắt, cảm xúc ngổn ngang phức tạp, "Đệ... đệ muội chắc là mệt mỏi rồi, trước tiên hai người về phòng uống miếng nước đi..."

Lê Thu còn chưa kịp nghĩ đến ánh mắt nam nhân mang hàm nghĩa gì, đã bị Lý Hoài Cảnh nắm tay vào phòng. Nàng theo bản năng cúi đầu nhìn về phía chỗ tay hai người giao nhau, tay nam nhân rất lớn, khớp xương rõ ràng, đem bàn tay nhỏ của nàng bao lấy như vậy, thật ra nhìn hết sức đẹp mắt.

"Làm sao vậy?"

"Nga... không có gì..." Lê Thu nhanh chóng bước tới, không dấu vết rút tay về, "Ta thật sự có chút khát..." Nói xong, đi đến rót một chén nước.

Lý Hoài Cảnh như có cảm giác mà quay đầu nhìn về phía đại ca hắn, Lý Ý Kỳ đưa lưng về phía hắn, bóng dáng có chút tiêu điều không nói nên lời; lại xem thê tử trong phòng mình mới cưới qua cửa, tránh mình như tránh rắn rết.

Này thật sự là vừa thành một cọc hỉ sự sao?

----------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhị đệ cưới Lê Thu kỳ thật chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp, hai chương sau sẽ có nhắc tới, sau đó sẽ tiến đến một bước dài giải thích rõ ràng ~ thanh thủy văn đến đây là hết, lại đây, chuẩn bị ăn thịt nào hì hì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro