Đồng căn sinh - Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đảo mắt đã vào đêm, Lý Ý Kỳ hốt hoảng cả ngày, giờ phút này nằm trên giường hẹp gỗ đỏ trằn trọc khó ngủ. Dưới người hắn, chính là chiếu mà tiểu cô nương đã từng ngủ qua, mát lạnh, mà nam nhân chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa vô danh đang đốt hắn đến cả người nóng bỏng.

Lúc trước Lê Thu ngủ một mình trong gian phòng này, hắn cùng Lý Hoài Cảnh ngủ trên giường đất trong phòng cách vách, hiện giờ hai người họ đã thành hôn, hắn liền tự thức thời mà đem chăn đệm dọn ra bên ngoài, đem gian phòng lớn kia nhường lại cho đôi phu thê mới cưới.

Lý Ý Kỳ nhịn không được nghĩ, lúc này nhị đệ cùng đệ muội ở trên giường đất lớn bên kia đang làm cái gì, có phải họ đang động phòng hay không a? Nhất định là vậy rồi, đệ muội đẹp như vậy, nhị đệ sao có thể nhịn được... Chính là, đệ muội là một cô nương dễ khóc như vậy, hiện tại có phải cũng một mặt đầy nước mắt nằm dưới thân nhị đệ...

Nhớ lúc nấu cơm ấy, một giọt dầu bắn tung tóe văng đến tay nàng đều làm nàng rớt một đống hạt đậu vàng (kiểu miêu tả giọt nước mắt to như hạt đậu ấy), hiện giờ nằm dưới thân nam nhân thừa hoan, nhất định là đau đến khóc đi...

Không thể nghĩ nữa, không thể lại nghĩ đến nữa, đó là nhị đệ cùng đệ muội của ngươi a!

Lý Ý Kỳ thống khổ nhắm hai mắt, trong đầu liền không nghe lời mà lại hiện lên hình ảnh Lê Thu ngày đó, hắn ở bên ngoài cửa phòng trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy thân thể trắng tuyết của nàng.

Người nàng thanh thanh gầy gầy, nhưng những chỗ cần có thịt thì không ít đi một phân, lần đó tuy chỉ thấy được sau lưng, nhưng phong cảnh mê người kia đã khắc sâu vào trong trí nhớ, càng khó mở miệng chính là, những hình ảnh mê người còn xuất hiện liên tiếp như mơ... Tấm lưng bóng loáng trắng nõn, mông vểnh xinh xắn, cùng với... u kính thần bí ẩn hiện giữa hai chân, còn có, xiêm y màu vàng nhạt gắt gao bao lấy bầu ngực tròn trịa...

Nam nhân cứng đờ thân mình nằm ngay đơ thẳng tắp, quần lót độn lên cao cao thành một túp lều nhỏ. Hắn do dự trong chốc lát, bàn tay to liền nhận mệnh mà tiến vào giữa đũng quần, hung hăng run rẩy xoa nắn vài cái, dường như muốn đem tất cả ý muốn bành trướng đều áp xuống, mới có thể tiêu giảm được thú tính đã vô phương khống chế dưới đáy lòng...

Có quần lót bao vây nên bó tay bó chân, Lý Ý Kỳ có chút chột dạ nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, một mặt thở dài, một bên đem tầng vải dệt cởi ra tới đầu gối.

Chỉ thấy một cây gậy to lớn chọc trời giữa một rừng âm mao rậm rạp, quy đầu màu đỏ tím lớn như trứng ngỗng, mã nhãn đã sớm phun ra một ít bạch dịch, ở dưới ánh trăng sáng đầu nấm bóng no đủ, lóa lên ánh sáng dâm mị. Thân gậy thô hắc, gân xanh chằng chịt, cứng rắn như đá.

Khó trách hai huynh đệ Lý gia được nhiều nữ tử thôn Mạch Sơn nhớ thương như vậy, lão đệ lớn lên thanh nhã bất phàm, dù có đốt đèn lồng tìm kiếm khắp thôn cũng không thể nào tìm được người nào có dung mạo tốt hơn hắn được, huống hồ hắn còn là người đọc sách, có thể nào không làm cho nhưng thiếu nữ trong thôn xuân tâm nhộn nhạo. Lão đại tuy là hán tử nông gia phổ thông, nhưng đồng dạng tướng mạo xuất chúng, ngày thường tuy ít nói, nhưng vài mẫu ruộng trong nhà, một tay hắn xử lý đến thoả đáng, là một người có thể phó thác chung thân.

Bất quá các nàng lại không biết, lão đại Lý gia lớn lên còn có được một cái đại bảo bối có thể làm nữ nhân vừa yêu vừa hận, to lớn cứng rắn, là thứ đồ nhiều nữ nhân cầu mà không có được... Cũng chỉ có Tần quả phụ đầu thôn kia là biết nhìn hàng, nhiều năm như vậy vẫn chưa từ bỏ ý định đối với Lý Ý Kỳ, nếu hắn là loại nam nhân bừa bãi đại trà để nàng ta sờ qua một cái, lại ngậm vào một hồi, sợ là cả đời này nàng ta sẽ đều nhớ thương không bỏ.

Nhưng Lý Ý Kỳ lúc này nữ nhân thượng vàng hạ cám gì đó đều không dung nhập được vào mắt hắn, chỉ tâm tâm niệm niệm thân thể lả lướt mềm mại hấp dẫn của Lê Thu, "Đệ muội... Thu Nhi..." nam nhân không tiếng động than nhẹ, từng thanh âm trong cổ họng khô khan lần lượt tuôn ra không ngừng.

Hắn tuỳ ý ảo tường nam nhân đang ghé vào trên thân thể mềm mại kiều diễm của tiểu cô nương là chính bản thân mình, bên tai là tiếng tiểu nha đầu mềm mại nhỏ nhẹ tích tích kêu "Lý đại ca", ngày thường nghe nàng gọi đã tê dại nửa người, lúc này nhớ lại, côn thịt giữa háng càng thêm căng trướng hùng vĩ.

Lý Ý Kỳ gắt gao nhắm chặt hai mắt, vết chai trong lòng bàn tay nhẹ nhàng ma sát ngang dọc, một bàn tay khác xoa xoa hai quả trứng thịt đen nhánh, nghĩ đến khuôn mặt thanh tú khả nhân của Lê Thu kia, gấp gáp không chờ nổi mà loát động trên thân côn thịt, ngón tay thô lệ thường thường hữu lực lướt qua đỉnh đầu mẫn cảm, mã nhãn nơi quy đầu không ngừng tràn ra tinh dịch tanh tưởi.

" Ân a... đệ muội... đệ muội... Lý đại ca thích nàng a..." Nam nhân như mất đi lý trí, một bên lẩm bẩm tự nhủ, một bên điên cuồng vuốt ve côn thịt lớn trong tay, hai quả trứng thịt cực đại căng tròn trướng đau, bên trong tích góp không biết bao nhiêu dịch con cháu cần phát tiết.

Ngày thường vội việc đồng áng, trời còn chưa sáng đã phải thức dậy, làm cơm cho nhị đệ, lại chuẩn bị thức ăn cho buổi trưa, liền vội đi ra ruộng. Chạng vạng trở về nhà ăn cơm xong tự nhiên là đi nghỉ sớm, một ngày làm việc mệt mỏi hắn còn đâu tâm trạng đi làm chuyện này. Nhưng từ ngày tiểu cô nương đến nhà hắn ở, hết thảy đều thay đổi...

Theo động tác nam nhân vuốt ve, trong phòng nhỏ hẹp liền tản ra hương vị đặc trưng của nam nhân, chóp mũi còn quanh quẩn mùi thơm cơ thể nhàn nhạt của tiểu cô nương, càng làm Lý Ý Kỳ thêm say mê trong đó, cơ bắp trên cánh tay cùng cơ bụng cường tráng căng chặt muốn chết, hai chân thon dài phía dưới duỗi ra thẳng tắp.

"Tê... Thu Nhi..." khoái cảm hiếm có không ngừng ăn mòn từng lỗ chân lông trên người hắn, nam nhân khó có thể kiềm chế mà phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp khàn khàn.

Lý Ý Kỳ hãm sâu trong dục vọng khuôn mặt tuấn tú có chút vặn vẹo, côn thịt ngạo nhân dưới sự vuốt ve của hắn đã sưng to đến không chịu nổi, bạch dịch cuồn cuộn không ngừng đã làm ướt thân gậy, nam nhân loát động vài cái càng thêm thuận tay thoải mái, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng vang "òm ọp òm ọp".

Hắn đã thấy được mông nhỏ tinh tế của nàng, không biết chỗ tư mật kia lớn lên là bộ dáng tốt đẹp gì nữa?

Không cần phải nói, nhất định là nhỏ hẹp thanh tú, phấn phấn nộn nộn thẹn thùng bảo vệ nhắm chặt thịt non cùng hoa kính bên trong, nếu mình vói vào một đầu ngón tay, nhất định sẽ gắt gao ngậm lấy, mềm mại mà cầu xin mình "Đại ca, không cần" đi... lại nếu là... là chính mình... côn thịt đang kêu gào trong tay bỏ vào đó... sẽ là tư vị mất hồn như thế nào đây...

Lý Ý Kỳ liếm cánh môi khô khốc, hắn hận không thể biến thành nhị đệ, vọt tới cách vách, hung hăng mà, hung hăng mà... Nam nhân cắn chặt răng, động tác hạ thủ càng lúc càng nhanh.

"Đệ muội... đệ muội... đại ca muốn làm nàng... muốn đi vào trong tiểu huyệt của nàng..." Nam nhân khó nhịn phát ra tiếng thở nặng nề gầm nhẹ, cuối cùng nói ra suy nghĩ trong lòng, hắn chỉ cảm thấy khoái cảm ngập tràn từ chỗ quy đầu điên cuồng vọt tới, không khỏi siết chặt cánh mông ngăm đen đã mướt mồ hôi, trợ thế cho kích thích vọt lên.

Cuối cùng Lý Ý Kỳ một phen nhanh chóng vuốt ve, đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, cơ bắp toàn thân ướt dầm dề thoáng chốc căng chặt, chỉ thấy một đại cổ tinh dịch nóng bỏng tanh nồng giống như lợi kiếm nhanh chóng bắn ra, vẽ trên không trung một đạo bóng trắng, sau đó dừng lại ở trên bụng nhỏ của nam nhân.

Nam nhân hoảng loạn một tay tiếp tục vuốt ve kéo dài khoái cảm, một tay nhanh chóng túm lấy quần lót trên đầu gối, từng dòng bạch dịch không ngừng phun ra trên quy đầu, tinh dịch đặc sệt liền hữu lực bắn hết vào trên vải dệt, lại theo khe hở ngón tay chảy ra, dính dính đặc đặc, còn có một chút tinh dịch trắng đục nhỏ giọt ở trên chiếu.

Thật lâu sau, Lý Ý Kỳ mới ngừng thở dốc, trong căn phòng tối tăm dày đặc hương vị riêng biệt của hắn...

———————————————————

Tác giả có lời muốn nói:
Ân... không ăn được đến miệng thì dùng ngũ chỉ cô nương đỡ thèm vậy. Đại ca của các nàng có thể nói là nam chủ "lớn" nhất toàn văn đấy, các nàng hiểu ta nói gì mà phải không [che mặt xấu hổ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro