Lưu luyến chia ly(19)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta đã quay lại rồi đây, khiếp thật, ngày mai nữa là tròn 1 tháng luôn, từ giờ quay lại tiến độ 1-2 ngày/chương nha!!!

-----------------------------------------------------

Hưng Đức ngửa đầu, hai tay chống ở phía sau, mơ hồ có thể thấy được gân xanh, hai đùi rắn chắc hơi hơi động, dương vật giữa háng to như chày gỗ, thẳng tắp một đường chọc thẳng lên trời. Họa Xuân phủ thân người xuống, đôi tay bao lấy nửa đoạn thân dưới của côn thịt, cái lưỡi thơm tho vòng quanh côn thịt đảo quanh, đem lỗ nhỏ hút một phen, lại nương theo mã nhãn một đường liếm xuống, đến khi nguyên cây côn thịt ngăm đen đều dính ướt nước bọt, mới chậm rãi loát động vài cái, mở ra đôi môi anh đào, đem quy đầu cực đại no đủ ngậm vào trong miệng liếm mút.

Nam nhân lại càng không biết thỏa mãn, cơ bắp ở mông buộc chặt vài cái, hơi hơi vươn người, đem nửa cây côn thịt đưa vào trong miệng Họa Xuân, quy đầu chống lên cổ họng mềm mại, khiến hắn không khỏi thấp giọng than thở: "Cái miệng nhỏ này của ngươi... tê.... so với hoa huyệt dưới kia nửa điểm cũng không kém......"

Họa Xuân nghẹn đỏ mặt, nhưng lại không có phun ra vật thô to kia, nghe nam nhân hưng phấn thở dốc, chỉ càng dốc sức làm hắn thêm cao hứng.

Cảnh tượng trong phòng dâm mĩ không tả, tuy nói những việc này Lê Thu cùng Dận Tường cũng chưa phải chưa làm qua, nhưng chính mình cùng người trong lòng ân ái cùng việc xem người khác hành sự, vẫn là hoàn toàn bất đồng.

Nhìn ra được nha đầu Họa Xuân đối với Hưng Đức vô cùng nhiệt tình, mà nam nhân này nhìn đến cùng chỉ là nhất thời sảng khoái mà thôi.

Bên tai vẫn là âm thanh mút vào nghẹn ngào, cùng tiếng thở dốc khó nhịn của nam nhân, Lê Thu thu hồi ánh mắt, không muốn nhìn tiếp nữa. Nếu Họa Xuân nguyện ý, để Hưng Đức thu vào phòng, hảo hảo sinh con dưỡng cái, cũng coi như là một chỗ tốt cho nàng ta dung thân, nàng thực sự không có gì không muốn......

"Phu nhân--"

Lê Thu đang định xoay người rời khỏi, bên cạnh thế nhưng vang lên thanh âm của ngã sai vặt đi ngang qua.

Không chỉ có Lê Thu, mà hai người đang yêu đương vụng trộm trong phòng cũng sợ tới mức hồn phi phách tán.

Lại nói Họa Xuân kia, nghe tiếng "phu nhân", cả người liền run lên, theo bản năng mút chặt côn thịt trong miệng, Hưng Đức vốn cũng đang căng như dây cung, lại bị một phen kích thích như vậy, nhất thời bất chấp tình hình bên ngoài, thao lộng thật sâu hai cái, Họa Xuân ngửa đầu phát ra một tiếng rên tựa như thống khổ cũng tựa như sảng khoái, quy đầu đỏ thẫm bạo trướng thành màu tím đen, thân gậy ướt đẫm run rẩy vài cái.

Tinh dịch tanh nồng liền tử mã nhãn bắn nhanh ra, tinh dịch trắng đục nhất thời bắn đầy trên khuôn mặt đẹp đang ngây ra của Họa Xuân, có lẽ là bị kích thích, nam nhân lúc này bắn ra phá lệ nhiều, làm trên người nàng cũng dính không ít.

Tinh tương trơn trượt liền theo mặt nàng, tí tách chảy xuống, một đôi vú trắng phấn nộn cũng dính một chút.

Hưng Đức bắn xong lập tức thanh tỉnh lại, bất chấp bộ dáng chật vật của hai người, liền theo bản năng nhìn về phía cửa sổ, quả nhiên, một khe hở nho nhỏ xuyên thấu từ ngoài vào trong, rõ ràng nhìn thấy sườn mặt đỏ bừng của Lê Thu.

Họa Xuân nhất thời mất đi năng lực tự hỏi, nhìn sắc mặt càng lúc càng trắng của nam nhân trước mặt, ngơ ngác nhìn theo ánh mắt hắn --

Là chủ tử của nàng.

Xong rồi, hết thảy đều xong rồi. Đây cùng là ý nghĩ trong đầu của cả 2 người, duy nhất một ý niệm.

"Lau sạch đi..." Hưng Đức bỗng chốc đứng dậy, đem quần lót còn vướng lại trên chân mình cởi ra vứt cho Họa Xuân, chính mình lại lưu loát mặc vào quần áo liền mở cửa đi ra ngoài.

Mà Họa Xuân một mặt dùng quần lót vẫn còn mang theo hơi thở nồng đậm của nam nhân chà lau tinh tương trên người, một mặt phát ngốc, hành vi không biết liêm sĩ của nàng rốt cuộc vẫn bị cách cách nhìn thấy. Dù cách cách không vừa ý ngạch phụ thì hắn vẫn là ngạch phụ của cách cách, còn nàng? Nàng là nha hoàn bên người cách cách, tỳ nữ tín nhiệm  nhất của người, thế nhưng lại bò lên giường ngạch phụ...

Họa Xuân che mặt lại, nước mắt không ngừng rơi xuống. Chóp mũi vẫn còn một chút mùi tanh của tinh dịch, quen thuộc mà tốt đẹp như thế.... Nàng ngàn không nên vạn không nên, không nên yêu hắn. Không chỉ bởi vì hắn là phu quân của cách cách, càng bởi vì, từ đầu tới cuối nàng đều biết, người nam nhân này vô luận ban cho nàng bao nhiêu mưa móc, đều chỉ coi nàng là đối tượng tiết dục, hắn chưa từng đối với nàng có chút lưu tâm nào.

Mỗi một lần hắn sắp bước lên đỉnh vui thú, nàng đều khuyên hắn không cần bắn ở bên trong, kỳ thực trong lòng vẫn ẩn ẩn chờ mong nam nhân kia không quan tâm mà phóng túng một hồi, nhưng Hưng Đức vẫn ở bước cuối cùng dùng hết sức rút ra, hoặc là bắn ở trên bụng nhỏ của nàng, hoặc là bắn vào trong miệng nàng, hoàn toàn không có ý tứ muốn bắn ở bên trong nàng...... Là nàng hy vọng xa vời, hiện giờ, hết thảy chuyện hoang đường này đều nên tan thành mây khói.

------

"Thu Nhi, ta....." Hưng Đức đứng trước mặt Lê Thu, sau vui thú bím tóc còn có chút hỗn độn, không kịp xử lý, có thể nghe ra trong lời nói là áy náy cùng hối hận.

Lê Thu dời mắt, nàng không định vạch trần bọn họ như vậy, chỉ là người tính không bằng trời tính, mới làm cho mọi chuyện lâm vào hoàn cảnh xấu hổ như hiện tại, "Ta không có chuyện gì...... Ngươi chỉ cần đối tốt với Họa Xuân là được, hiện giờ như vậy, đối với ta và ngươi đều tốt, cũng phải cho Họa Xuân một cái công đạo....."

"Ý của nàng là....." Trong lời nói của nam nhân mang theo ý lạnh, cùng một tia khó có thể tin, "Là để ta thu nàng ấy?"

"Bằng không ngươi muốn như thế nào?" Lê Thu lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt hắn, trên khuôn mặt tuấn tú cương dương ẩn ẩn mang theo tức giận. Nhưng nàng vẫn là ngữ khí đương nhiên, bằng không còn muốn cứ không minh bạch như vậy mà ủy khuất Họa Xuân hay sao?

Hưng Đức thoáng chốc có chút sụp đổ, cười khổ một tiếng: "Đúng vậy đúng vậy...... ta biết nàng là ai mà...... Nàng chính là Lê Thu a......" Tiểu cô nương nhíu mày nhìn hắn, nghe không hiểu hắn đang nói cái gì

Hưng Đức cuối cùng còn thật sâu nhìn nàng một cái, xoay người rời đi.

Lê Thu có chút ngốc, này lại là làm sao đây? Nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ tới đứa nhỏ trong phòng, do dự một phen, cũng xoay người trở về phòng. Hiện tại gặp nhau, chắc chắn đôi bên đều không được tự nhiên, vẫn là để qua một thời gian sau lại tìm nha đầu này hảo hảo nói chuyện một phen......

Họa Xuân ngồi yên trên giường, cả người trần trụi, còn mang theo dấu vết hoan ái. Chỉ là ánh mắt kia, giống như người đã chết.

Lê Thu nghe không hiểu, nàng lại nghe đã hiểu. Hưng Đức vốn tưởng rằng bởi vì chuyện này mà Lê Thu sẽ ghen, không nghĩ tới nàng thế nhưng để nam nhân kia thu nạp mình, a, tự mình đa tình cỡ nào. Hưng Đức như thế, nàng cũng như thế.

Nghe ý tứ nam nhân, căn bản không có tính toán thu mình. Mấy ngày nay, nàng bất quá chỉ là một nha đầu thông phòng mà thôi...... Không, nha đầu thông phòng còn không bằng, nàng vẫn là thứ đồ không ai thèm nhận.

Không không không, cái sai lớn nhất ở nàng là nhìn thấy bộ dáng cường tráng tuấn lãng của Hưng Đức đã đúc hạ. Nhìn thấy cách cách cùng Di Thân Vương tình nồng tương tư, đoạn tình cảm này tuy nói là kinh hãi thế tục, nhưng quý ở chỗ yêu đến sâu đậm. Nàng cũng ảo tưởng qua vô số lần diện mạo của phu quân mình, từ khi vào phủ thị lang, nhìn Hưng Đức tươi cười sang sảng liền nhập sâu vào tâm khảm, khơi lên tất cả gọn sóng trong lòng nàng, nàng biết, hắn là người nàng yêu, đáng tiếc chính là, hắn không thể là phu quân nàng.

Cách cách, là Họa Xuân có lỗi với người. Hưng Đức...... mấy ngày nay ta rất sung sướng, như được sống lại một cuộc đời mới......

----------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Hưng Đức là thuộc về kiểu người tình yêu cùng tình dục phân chia đến rõ ràng, đây chính là điểm bất đồng lớn nhất cùng với Thái tử. Nhưng đối với tiểu thuyết mà nói, hiển nhiên người sau càng được yêu thích... Nhưng là bản thân ta vẫn còn thực thích Hưng Đức nha.

Thập tam thúc đã vài chương không lên sân khấu rồi, chương sau cần thiết thả Dận Tường!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro