Lưu luyến chia ly(20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày Lê Thu trong lúc vô tình đánh vỡ chuyện Hưng Đức cùng Họa Xuân cẩu thả, ở phủ thị lang liền không nhìn thấy thân ảnh Họa Xuân. Mấy ngày sau, trong một giếng nước bỏ hoang ở hậu viện phủ thị lang, xuất hiện một thi thể của nha hoàn...

Cuộc đời ngắn ngủi của Họa Xuân nàng, chưa bao giờ được làm chủ sinh hoạt của bản thân. Từ nhỏ được cha mẹ đưa vào cung làm tì nữ, mặc dù chủ tử tốt, nhưng nàng cũng chỉ là một nha đầu hèn mọn mà thôi. Hiện tại gặp được người làm nàng động tâm, lại cầu mà không được, đối với Lê Thu là thẹn, đối với Hưng Đức là nhất vãng tình thâm, ở một khắc cuối cùng của sinh mệnh, nàng đã học xong cách làm chủ sinh mệnh của chính mình.

Nhưng Họa Xuân không biết, người a, cho dù cô độc một mình, cho dù cầu mà không được, cũng không tính là một cục diện quá xấu. Không hối tiếc, không tự ti, không oán thán, ngày qua ngày, từng bước từng bước một, niềm tin yêu và hi vọng, phụ thuộc vào một khắc kia bản thân mình dám thử tiếp nhận nó.

Lê Thu bên kia cũng nhanh chóng nhận được tin tức, huyết sắc trên mặt lập tức mất hết, hoàn toàn chết lặng. Phủ thị lang trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn đại loạn, Hưng Đức trăm triệu lần không nghĩ tới Họa Xuân lại là một nha đầu cường ngạnh đến như vậy, vô cùng khiếp sợ, với hắn mà nói bất quá chỉ là mấy đêm xuân cùng nữ nhân thôi, chết cũng đã chết rồi, mà nguyên nhân cũng không phải chuyện ghê gớm gì lắm.

Ai ngờ thê tử lại vì chuyện này bệnh một trận không dậy nổi, thành hôn chưa đầy một năm, nữ nhi của hoàng đế liền ở nhà chồng bệnh nặng, tất nhiên là càng khiến cho sự tình thêm loạn.

Hưng Đức cũng hết cách, mời đến bao nhiêu đại phu đều bó tay không có biện pháp, mỗi ngày Lê Thu đều hỗn hỗn độn độn, khó được khi thanh tỉnh trong chốc lát thì chỉ mãi gọi hai chữ "Họa Xuân", rồi không ngừng khóc rống, cả người gầy đi không ít. Hắn không thể không lựa chọn tiến cung, báo cáo với Hoàng Thượng, đi tới Thái Y Viện thỉnh thái y đến trị liệu cho nàng.

...

Vừa vặn khi đó, Hưng Đức tiến cung Dận Tường cũng đang ở Dưỡng Tâm Điện nghị sự.

Hắn nghĩ đây là thân hoàng thúc của Thu Nhi, cũng không dám che giấu, lập tức không dám dấu diếm cái gì, một năm một mười đem chuyện của chính mình cùng Họa Xuân cùng bệnh tình của Lê Thu nói ra tất cả.

Ung Chính nghe xong, không cảm thấy nha đầu nho nhỏ có điểm nào trở ngại đối với chuyện này, có nam nhân nào mà không trộm ăn vụng chút gì đâu...... Chỉ là, chuyện nữ nhi bệnh không dậy nổi thật ra lại làm hắn tức giận.

Dận Tường lẳng lặng đứng ở một bên nghe hắn nói xong, tay dưới triều phục chặt chẽ nắm chặt thành quyền, hắn tưởng rằng mọi chuyện đã xong, Thu Nhi rốt cuộc tìm được người có thể toàn tâm toàn ý đối đãi với nàng, chiếu cố nàng thật tốt. Vậy mà hiện giờ, hắn... hắn thế nhưng lại làm ra chuyện không cần mặt mũi này, cùng với nha hoàn bên người thê tử vụng trộm yêu đương......

Hưng Đức quỳ gối trên mặt đất, lưng như kim châm, lúc này khí tràng của Di Thân Vương so với hoàng đế còn lạnh hơn.

"Tứ ca, thần đệ mang theo thái y đến phủ thị lang một chuyến, có được hay không?" Dận Tường không nhanh không chậm mà mở miệng, tuy là hỏi chuyện, nhưng lại có vài phần ý tứ không được xía vào (nguyên văn tác giả a).

Dận Chân tất nhiên sớm đoán được hắn không nhịn nổi, nhưng hiện nay ngạch phụ của Thu Nhi đang ở đây, không thể nói gì nhưng cũng không thể bôi bác thể diện của một người đường đường là thân vương được, chỉ có thể liếc mắt một cái cảnh cáo hắn, "Kia liền phiền toái lão thập tam lần này, tình huống Thu Nhi bên kia ra sao, trẫm ở chỗ này chờ tin tức của ngươi." Hiển nhiên, Dận Chân không muốn hắn lưu lại phủ thị lang quá lâu.

Dận Tường rũ mắt, làm như không thấy được ám chỉ trong ánh mắt Ung Chính, "Thần đệ sẽ tự phái người đến hồi bẩm, tứ ca cứ yên tâm."

"Ngươi..." Dận Chân chán nản, ý tứ chính mình đã rõ ràng là muốn hắn tự mình tiến cung, nhưng cũng vô phương, chỉ đành bất đắc dĩ mà thúc giục nói: "Mau đi mau đi, chớ có tiếp tục làm chậm trễ bệnh tình của Thu Nhi."

"Thần đệ tuân chỉ."

"Vi thần tuân chỉ."

***

Dọc theo đường đi Dận Tường nhắm mắt tĩnh tọa, Hưng Đức cũng đi theo hắn ngồi cùng một chiếc xe ngựa, Vương gia không mở miệng, hắn cũng không dám nói gì, chỉ lúng ta lúng túng mà ngồi như vậy.

"Nạp rầm đại nhân."

Dận Tường bỗng nhiên mở miệng, liền dọa Hưng Đức nhảy dựng, tất cung tất kính mà trả lời: "Vương gia có gì phân phó?"

Dận Tường trào phúng kéo kéo khóe miệng: "Phân phó thì không dám, nhưng mà đại nhân đến con gái của hoàng gia mà cũng dám bắt nạt, như vậy thì đối với thân vương gia ta đây, chắc cũng không để vào mắt."

Hưng Đức tức khắc kinh hoàng, hắn biết vị Di thân Vương này ngày thường hỉ nộ hoàn toàn không lộ ra bên ngoài, hiện giờ đang muốn thay chất nữ trút giận. Nếu như không phải đang ở trong xe ngựa nhỏ hẹp, hắn tất nhiên phải quỳ xuống, chỉ đành chấp tay trả lời: "Hạ quan nào dám, cách cách kim chi ngọc diệp, là Hưng Đức nhất thời hồ đồ, ngày nào đó chắc chắn......"

"Ngày nào đó?" Dận Tường cười lạnh đánh gãy lời hắn, mắt sáng như đuốc, gắt gao khóa trụ người nam nhân hắn cực kỳ không vừa mắt, tứ ca đúng là mắt mù, vậy mà đem Thu Nhi phó thác cho người như vậy, "Giờ phút này Lê Thu đang ở trong phủ ngươi bệnh nặng không dậy nổi, một câu nhất thời hồ đồ của ngươi liền đem tất cả sai lầm của bản thân phủi sạch sẽ? Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy."

Hưng Đức không đoán được thập tam thúc này khó chơi như vậy, căng da đầu hỏi hắn: "Kia... kia ý tứ của Vương gia, muốn thần chuộc tội như thế nào?"

Dận Tường thu hồi ánh mắt, hừ lạnh một tiếng, "Chiếu theo ý tứ bổn vương, thị lang ngươi ngay trong ngày hôm nay liền cùng Thu Nhi hòa li đi." Ngắn ngủn một câu, ở trong miệng hắn cứ tùy ý như vậy cứ như đang phân phó chuyện trong nhà nhưng lại mang theo sự ngoan tuyệt không được phép từ chối.

"...... Hòa li?" Hưng Đức chỉ cho rằng mình nghe lầm, "Vương gia, người..."

"Không sai," Dận Tường hờ hững phủi phủi triều phục màu xanh ngọc, mặt vô biểu tình nhìn lại hắn, "Ngươi đã không thể chiếu cố nàng tốt, vậy liền để bổn vương mang nàng về cung đi, tìm rể hiền khác. Thiên tử đã có thể ban cho ngươi hôn sự này, bổn vương cũng có biện pháp làm hắn thu hồi lại."

"Hạ quan..."

"Vương gia, đại nhân, chúng ta đã tới rồi --" xa phu nhắc nhở một tiếng, đánh gãy lời Hưng Đức đang muốn nói.

Dận Tường cũng không để ý tới hắn, bước xuống xe,mang theo mấy thái y vào phủ.

Hưng Đức gắt gao banh mặt, híp mắt nhìn bóng dáng cao lớn của Dận Tường. Quả nhiên, Di Thân Vương ngày này giờ này không chút nể mặt thân hòa khiêm cung bên trên hắn, là hắn đã xem thường thập tam thúc này. Hoàng đế lời vàng miệng ngọc ban hôn, chỉ là một cái thân vương mà thôi, kêu hắn hoàn li liền hòa li sao?

Tay nam nhân nắm chặt thành quyền đến "kẽo kẹt" rung rung, ngươi là thân vương thì như thế nao, muốn từ phủ hắn mang người đi, hừ, nằm mơ!

......

"Lục viện phán, tình huống như thế nào?" Dận Tường thấy Lục Huy thu tay, có chút vội vàng hỏi.

Lục Huy trầm mặc một lát, hẳn là suy xét xem mở miệng như thế nào, "Di Thân Vương, ra ngoài rồi nói--"

Dận Tường thấy cũng có lý, bàn tay vung lên, nha hoàn thái y cùng hầu hạ trong phòng liền nối đuôi nhau ra ngoài, "Cũng không cần đi nơi khác, viện phán có gì liền nói đi."

Lụ Huy khẽ cười một tiếng, một bên xử lý rương khám bệnh, một bên mở miệng: "Cách cách tuy hôn mê bất tỉnh nhưng không có chuyện gì trở ngại, chỉ là bị chút kích thích, uống mấy thang thuốc, hảo hảo nghỉ ngơi là có thể khỏi hẳn....."

Dận Tường trầm mặc, hai tròng mắt tối lại, cứ như vậy nhìn mặt thái y. Hắn biết, bệnh chân chính còn chờ ở phía sau.

"Người ta nói tâm bệnh cần có tâm dược trị, thật ra rất có đạo lý." Vừa nói, chỉ hướng khuôn mặt tái nhợt nhỏ gầy của Lê Thu, "Vương gia, hạ quan thấy, bệnh của cách cách cùng ngài không có gì khác nhau đâu." Nói xong, còn nhìn trên dưới đánh giá Dận Tường.

Dận Tường nghe vậy mở miệng cười, khó trách Lục Huy này tuổi còn trẻ đã làm viện phán Thái Y Viện, chẩn đoán đúng bệnh là cái thứ nhất, lại càng có bản lĩnh đọc tâm người khác, "Viện phán đại nhân sợ là hồ đồ rồi, bổn vương là tật cũ trầm kha thôi, sao có thể giống bệnh của một tiểu cô nương, ngài nói đi?"

Lục Huy đối diện con ngươi có chút nguy hiểm của Dận Tường, tự biết nói lỡ, "phù phù" một tiếng quỳ rạp xuống đất, "Vi thần tài vụng, mong Vương gia thứ lỗi."

"Ai......" Dận Tường cuối đầu dìu hắn lên, "Lục viện phán sao có thể  khiêm tốn như thế, người có trăm dạng, bệnh có trăm loại. Nhất thời khám sai cũng có thể......" Nói đoạn, nam nhân đỡ cánh tay Lục Huy, "Chỉ là, người thông minh có thể  làm sai, nhưng tuyệt không nói bậy. Viện phán đại nhân, chắc hiểu ý tứ của bổn vương?"

Lục Huy thoáng chốc mặt trắng như tờ giấy, khoảng thời gian Di Thân Vương bị giam, cùng với chuyện Thạc hoài khác công chúa được tứ hôn ngay sau đó, trên triều mọi người bàn tán xôn xao. Người bình thường chắc chắn sẽ  không đem hai chuyện này dường như không tương quan này ghép lại với nhau, nhưng hắn là thái y, không có nhìn người đoán bệnh, cũng có biết trong tâm người tích tụ cái gì, Di Thân Vương cùng Cách cách rõ ràng là vì tình mà sinh bệnh, hắn hơi suy tư liền có thể biết được bí mật trong đó. Vốn cũng chỉ  nhất thời nhanh miệng, cũng không có ý tứ trêu chọc, hiện tại xem ra... Sợ là sắp chọc họa sát thân.

-----------------------------

Cố gắng hết sức thay từ "là" thành từ khác, nhưng bản cv nó bị lậm từ "là" nên thi thoảng edit cũng bị lậm theo nó, mỗi lần beta sửa mệt mỏi luôn. Phát hiện ra lỗi cầu chỉ điểm, đa tạ rất nhiều, iu iu \(o 3 o)/


('♡‿♡')
('♡‿♡')
('♡‿♡')
('♡‿♡')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro