Lưu luyến chia ly(21)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Như Ca aka Đại Nương nhà bên
—————————
Bên này Lục Huy còn quỳ phủ phục trên mặt đất chờ Di Thân Vương xử lý. Lê Thu bên kia anh hừ một tiếng, hình như muốn tỉnh lại.

Lúc này tinh thần Dận Tường đã sớm bị tiếng kêu kiều mị mềm mại kia đoạt đi, không kiên nhẫn phất phất tay, "Lui xuống đi, nếu còn muốn làm việc ở Thái Y Viện, thì ngậm chặt miệng cho bổn vương." Dứt lời liền bước nhanh đến bên giường ngồi xuống, cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của tiểu nữ hài vuốt ve, nhẹ giọng gọi tên nàng: "Thu Nhi, Thu Nhi...... Thập tam thúc đến xem con..."

Lục Huy gần như là trốn ra khỏi cửa, còn săn sóc nhẹ nhàng khép cửa lại, lúc này mới lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, trong lòng mừng thầm, may mà cách cách tỉnh lại đúng lúc, hắn mới nhặt về được cái mạng nhỏ.

Lê Thu từ từ mở đôi mắt ra, đập vào mi mắt chính là khuôn mặt tuấn tú tràn đầy quan tâm của Dận Tường, ngập ngừng mấp môi vài cái, lại không gọi ra được tiếng, cổ họng khô khốc bỏng rát, chỉ có nước mắt nóng hổi một giọt lại một giọt không ngừng chảy xuống áo gối.

Dận Tường cũng không nhịn được đỏ hai mắt, từ lúc từ biệt ở Dưỡng Tâm Điện, đã hơn nửa năm, giờ phút này cả hai gặp lại đều tiều tụy chưa từng có. Hắn duỗi tay lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng, trong lòng vạn phần tự trách, hai người bọn họ tại sao tới nông nỗi này, mỗi lần gặp nhau đều phải làm nàng rơi lệ?

Cứ như vậy, hai người nhìn nhau không nói gì, nước mắt không thể tự kiềm chế.

Thật lâu sau, nam nhân gian nan mở miệng: "Nghe Hưng Đức nói...... Con vì chuyện của hắn mà trở bệnh nặng nề. Tứ ca rất lo lắng, hắn... hắn liền bảo ta mang thái y đến khám cho con..." Có lẽ đã lâu không gặp, trong lời nói Dận Tường vô cùng cẩn trọng, giờ đây hắn không đoán được tâm tư của tiểu cô nương, có lẽ... Nàng là vì Hưng Đức trộm hương sau lưng nàng, trong lòng nàng đố kị mới sinh bệnh? Cũng có lẽ, phần tình cảm từ trước đến giờ nàng đối với mình chỉ là lòng ngưỡng mộ của tuổi niên thiếu ngây thơ, mà không phải là tình cảm nam nữ, hiện giờ có lẽ nàng đã hiểu rõ...

Lê Thu nghe hắn nói những lời này, chỉ cảm thấy xa lạ, cũng ẩn ẩn nghe ra trong lời nói hắn là ý tứ thâm dò vụng về, nước mắt chảy ra càng nhiều, chỉ không ngừng lắc đầu, tay nhỏ trong lòng bàn tay nam nhân gắt gao giãy giụa nắm lấy ngón tay thon dài của hắn không buông.

Dận Tường lập tức minh bạch ý tứ nàng, đôi môi run rẩy cúi đầu hôn lên khóe mắt ướt át của nàng, thấp giọng thở dài: "Thực xin lỗi Thu Nhi, thập tam thúc không nên nghi ngờ tâm ý của nàng... Nha đầu ngốc, nàng không phải nói mỗi người đều phải khỏe mạnh hay sao? Dáng vẻ hiện giờ của nàng, sao làm thập tam thúc an tâm được a....."

Lê Thu hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, nàng quá nhớ hắn, nhớ đến không ăn không uống. Hôm nay gặp lại, nàng chỉ có thể nhìn hắn nhiều hơn vài lần...

"Thu Nhi, thập tam thúc chỉ hỏi nàng một câu. Trong lòng nàng có còn thập tam thúc không? Chỉ cần nàng gật đầu, ta tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp mang nàng rời khỏi nơi này." Dận Tường ôn nhu vỗ về khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nàng, trong lời nói chứa đầy tình yêu cùng kiên quyết.

Lê Thu rốt cuộc nghẹn ngào mở miệng: "Có, vẫn luôn có. Trong lòng Thu Nhi từ trước đến nay vẫn chỉ có một mình thập tam thúc người...:

"Tốt, rất tốt..." Dận Tường thở phào một hơi, hắn chỉ sợ nàng cự tuyệt hắn, vậy thì hết thảy tính toán của hắn đều uổng công. May mà, tiểu cô nương của hắn vẫn luôn chờ hắn, "Thu Nhi, Hoàng A Mã của nàng vẫn đang ở Dưỡng Tâm Điện chờ ta trở về. Nàng ở lại đây hảo hảo tịnh dưỡng, đợi thập tam thúc trở về nói với tứ ca, ngày mai... không, tối nay, tối nay liền đón nàng hồi cung, có được không?"

"Được..." Lê Thu nhìn chằm chằm nam nhân, khuôn mặt ngập tràn mong đợi, bất luận ra sao, chỉ cần ở cùng với hắn, đều tốt cả.

"Thu Nhi," Dận Tường thân mật cọ cọ khuôn mặt trơn mượt của nàng, ở trên cánh môi tái nhợt có chút khô khốc lưu luyến một phen, không đành lòng mở miệng, "Thập tam thúc đi trước, đêm nay lại tự mình đến đón nàng." Nói xong nhẹ nhàng hôn một chút trên môi nàng, rồi cứ hai bước quay đầu một lần mới mở cửa rời đi.

Nữ hài nhi ngơ ngác nhìn cửa phòng khép lại, trong lòng không khỏi phát run một trận: nàng cùng thập tam thúc, thật sự còn có khả năng sao?

Ngay lập tức, cửa phòng bị người dùng chân thật mạnh đá văng, Lê Thu kinh ngạc nghiêng người, chỉ thấy khuôn mặt dữ tợn của Hưng Đức.

Nàng chưa bao giờ gặp qua bộ dáng tức giận của Hưng Đức, ngày thường nàng đối với hắn lãnh đạm, hắn bất quá chỉ cười ha ha đáp lại nàng, một câu nói nặng cũng chưa từng nói với nàng, càng miễn bàn bày sắc mặt cho nàng xem. Giờ phút này, nam nhân cao như núi này, cứ như vậy đen mặt, đôi con ngươi có thể phóng dao ra tới... Lê Thu không khỏi run rẩy thân mình.

Hưng Đức cười lạnh một tiếng, lướt nhanh như gió đến trước giường nàng, bàn tay thô ráp không chút khách khí nắm chặt lấy cằm nhỏ tinh xảo của Lê Thu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là hắn đúng không? Nam nhân trong lòng nàng chính là Di thân Vương, có đúng không!" Ba chữ cuối của nam nhân cơ hồ là gầm lên. Hắn mới vừa rồi ở ngoài cửa nghe được rất rõ ràng hai người nói chuyện!

Lê Thu cũng mở to mắt hạnh, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào đôi mắt ăn thịt người của hắn: "Không sai, chính là hắn."

"Ha ha ha..." Hưng Đức suy sụp thu tay, cười khổ một phen, hai tròng mắt tàn nhẫn chuyển sang châm chọc, "Ta còn tưởng Lê Thu ngươi là nữ tử băng thanh ngọc khiết đến cỡ nào... Nguyên lai cũng chỉ là loại mặt hàng cùng thân thúc phụ của chính mình dây dưa không rõ mà thôi..." Nói xong đem khuôn mặt nguy hiểm ghé sát mặt đẹp trắng bệch của tiểu cô nương, con ngươi tràn ngập dục vọng, "Nói một chút đi, huyệt nhỏ phóng đãng của ngươi có phải đã sớm bị thân thúc phụ phá thân, ân? Còn giả vờ thanh cao cái gì, lâu như vậy còn không chịu cho gia chạm vào một chút!"

Hưng Đức bị lửa giận cùng ghen ghét thiêu đốt tâm trí, vừa nói vừa cởi xiêm y của chính mình, thô bạo vài cái đã cởi sạch, chỉ còn chừa lại một cái quần lót màu đen trên người, sau đó xoay người lên giường, đè tiểu cô nương đang run rẩy xuống dưới thân: "Dâm phụ, hôm nay gia để cho nàng nếm thử, đến tột cùng là thân thể tàn tạ của thúc phụ ngươi lợi hại, hay là tiểu gia hỏa của gia làm ngươi thoải mái hơn!"

Vừa dứt lời, đôi bàn tay to liền xé đi y phục trên người Lê Thu... Nữ hài nào thuận theo y, theo bản năng khóc kêu lên: "Không cần! Cứu mạng a... thập tam thúc... thập tam thúc..."

Hưng Đức dùng tay che miệng nàng, một tay khác cởi quần lót, trong thời gian ngắn dục vọng dâng trào liền nóng lòng muốn thử, "Gia khuyên ngươi nên tiết kiệm sức lực, chờ lát nữa thời điểm muốn kêu lại..."

Lời nói dâm đãng nam nhân còn chưa kịp nói xong, trên vai truyền đến một quyền mạnh mẽ, không hề phòng bị nên ngay sau đó bị ném khỏi giường.

Dận Tường khóe mắt muốn nứt ra, tức giận đến cả người phát run: "Ngươi... ngươi... Súc sinh!" Hắn vừa muốn ra khỏi phủ, bên tai liền ẩn ẩn truyền đến tiếng khóc la của chất nữ, vốn tưởng nghe lầm, lại nghĩ thôi thì đến nhìn một cái nữa cũng tốt. Không nghĩ tới, nhìn thấy cảnh này, súc sinh này thế nhưng muốn làm việc cường bạo Lê Thu.

Hưng Đức nhíu nhíu mày, dường như không có việc gì mà cởi luôn quần lót, dương cụ dưới hạ thân vẫn còn ngẩng cao đầu. Hắn nhìn Dận Tường mỉa mai cười: "Ô, ta còn cho là thứ đồ vật gì không có mắt, nguyên lai là Di Thân Vương giá lâm." Rồi sau đó bước tới gần Dận Tường, mặt đầy trào phúng, "Hạ quan chỉ nghe nói Di Thân Vương trên vì thiên tử phân ưu, dưới vì bá tánh giải sầu. Hiện giờ, thế nhưng muốn xem vào cả chuyện phòng the của chất nữ? Chuyện này cũng không tránh khỏi quản quá rộng đi, thập, tam, thúc!"

Dận Tường nghe hắn trào phúng không thèm che giấu, lập tức chật vật không chịu nổi, nhất thời dời mắt không dám nhìn hắn, hắn nói đúng, chính mình không có lập trường đứng ở chỗ này. Nhưng mà, hắn càng không thể đứng nhìn Thu Nhi bị nam nhân này khi dễ.

Hưng Đức rất có hứng thú nhìn bộ dáng Di Thân Vương ăn thiệt thòi, lại châm thêm lửa: "Hạ quan thấy thập tam thúc cũng không có ý muốn đi, vậy thì liền lưu lại. Ta còn muốn hảo hảo thỉnh giáo thập tam thúc, chuyện phòng the này làm thế nào mà để cho một nữ tử đối với ngươi nhớ mãi không quên, là tiểu đệ Di Thân Vương sinh đến cực đại? Hay là công phu trên giường lợi hại?" Nói rồi liền cười dâm đãng, tựa như điên cuồng, "Bất quá chỉ là một nữ nhân, Di Thân Vương chắc cũng đã lâu chưa nếm được tư vị của nàng đi. Vừa lúc, hôm nay hạ quan cùng người hưởng dụng..."

"Làm càn!" Dận Tường vẻ mặt khó có thể tin, người trước mặt này là Binh Bộ Thị Lang, tiền đồ như gấm, mà sao trong lòng lại xấu xa đến như vậy, "Người đâu, đem tên ngông cuồng tự phụ này kéo ra ngoài!"

Cửa phòng ngay sau đó bị đá văng, Ngụy Ương mang theo vài vị thân vệ của vương phủ, dễ như trở bàn tay đem Hưng Đức đang trần truồng bắt lấy.

Lúc này lý trí hắn đã trở lại vài phần, bị thị vệ áp trụ hai tay cũng không giãy giụa, chỉ lạnh lùng mở miệng: "Ái Tân Giác La Dận Tường, ngươi nếu không muốn hủy hoại Lê Thu, thì thả ta ra ngay. Nếu như ta bị áp giải ra ngoài với bộ dáng này, hạ nhân trong thị lang phủ miệng không nghiêm bằng vương phủ."

Dận Tường híp híp hai mắt, vuốt ve nhẫn ngọc trên ngón tay cái, "Thả ngươi cũng được, chuyện hôm nay bổn vương nói trên xe ngựa, ngươi có bằng lòng làm theo hay không?"

Hưng Đức cứng đờ cả người, theo bản năng nhìn về phía tiểu cô nương mặt không còn chút máu đang ngồi trên giường, nàng nhất định đang sợ hãi. Chính mình vừa rồi như chó điên động dục, mỗi lần mở miệng là một lần tổn thương nàng... Bọn họ, đã không còn cơ hội nào nữa...

Hắn khẽ cắn môi, không dám nhìn Lê Thu nữa, chỉ hung hăng mở miệng: "Lê Thu, Nạp Rầm Hưng Đức ta không xứng với nàng. Nhưng mà, nàng nhớ kỹ, người nam nhân này, không có nửa điểm trách nhiệm, chỉ biết chọc nàng thương tâm, đồng dạng cũng không xứng với nàng!"

Dận Tường mày đen nhăn lại, nghiêng người nhìn về phía Lê Thu, chỉ thấy nàng cuối đầu, không thấy rõ thần sắc.

--------------------

Thực ra Hưng Đức cũng rất tốt, hắn cũng chỉ là quá yêu Thu Nhi. Nhưng tiếc cho anh mang số nam phụ nên không tranh được với Thái Tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro