Lưu luyến chia ly(22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thu Nhi, nàng có oán ta không?" Dận Tường cởi bỏ triều phục đặt lên giường, còn tiểu cô nương gắt gao rút trong ngực hắn. Câu nói vừa rồi của Hưng Đức, hắn cẩn thận ngẫm nghĩ, không phải không có đạo lý, là hắn thẹn với thâm tình của Lê Thu, nhưng hắn lại không muốn buông tay.

Nữ hài nhi chỉ rầu rĩ lắc đầu, ngẩng đầu hôn lên môi nam nhân cùng cằm hắn, "Không oán, ta biết chàng là thân bất do kỷ."

"Lúc trước ta không nên đối với tứ ca ôm hy vọng quá nhiều," Dận Tường trong lời nói mang theo hối hận, "Bất quá còn kịp... Thu Nhi, ta nếu như không còn là Di Thân Vương, nàng có nguyện ý từ bỏ thân phận cách cách, đi theo ta không?"

Lê Thu nghe vậy rất là khiếp sợ, hắn thế nhưng buông bỏ bá tánh, buông bỏ cả lớn nhỏ bên trong vương phủ sao.

Nam nhân ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn tiểu nhân nhi trong ngực: "Ta vì tứ ca đã làm đủ nhiều, cũng chưa từng có lỗi với ai. Lúc này đây, hãy cho ta ích kỷ một lần, chúng ta có thể cùng nhau chạy đến chân trời góc bể sẽ mãi mãi không trở lại kinh thành nữa. Thu Nhi, nàng nguyện ý theo thập tam thúc lưu vong, cùng trôi qua ngày tháng khó nhọc sao?"

Lê Thu cúi đầu, sao nàng lại không muốn chứ, sợ là sợ chính hắn không buông bỏ xuống được: "Vậy hài tử của chàng làm sao bây giờ..."

"Thu Nhi, đó căn bản không..."

"Vương gia--" Ngụy Ương ở ngoài cửa thúc giục đánh gãy lời giải thích nam nhân sắp buột miệng thốt ra, "Trong cung phái người tới, hồi Vương gia cấp tốc tiến cung."

Dận Tường bất đắc dĩ mà nhìn khuôn mặt nhỏ mất mát của Lê Thu: "Bây giờ nàng theo ta hồi cung trước đã?"

Nữ hài lắc đầu: "Chờ một chút đi... Hậu sự của Họa Xuân còn chưa lo liệu xong, rốt cuộc vẫn là một hồi chủ tớ, ta muốn lần cuối tiễn đưa nàng. Đợi xử lý xong mọi chuyện, ta lại tiến cung cũng không muộn."

Dận Tường trầm ngâm một lát, gật gật đầu, lại do dự mở miệng: "Ta lưu lại mấy thị vệ trong phủ bảo hộ nàng an toàn, khó đảm bảo cái tên súc sinh kia có lại gây chuyện nữa hay không."

"Cũng được."

***

"Di Thân Vương đến--"

"Thần bái kiến Di Thân Vương."

Dận Tường tiến vào Dưỡng Tâm Điện, liền thấy bên trong đứng đầy quan to đương triều, mỗi người đều kinh sợ, trên mặt đất còn lưu lại tàn dư mảnh vụn của chung trà, trong lòng liền không khỏi căng thẳng, hay là chuyện lúc trước hắn cùng tứ ca thương nghị có biến?

Hắn thử mở miệng thăm dò: "Hoàng Thượng, Cát Đan Sách Linh lại có hành động?" Từ khi Niên Canh Nghiêu mất, nhất thời trong triều không có đại tướng gì nên trò trống. Vừa lúc thủ lĩnh Cát Tử Đan là Sách Vọng A Kéo Bố qua đời, Cát Đan Sách Linh kế vị, năm lần bảy lượt tập kết phản quân, quấy nhiễu biên giới hai bên, khiêu khích uy danh Thiên Triều.

Lần này Cát Đan Sách Linh khí thế càng kiêu ngạo hạ chiến thư, tuyên bố muốn đoạt thành cướp đất, một đường giết đến kinh đô. Dận Chân vốn vì việc này đau đầu bấy lâu nay, lúc này định là muốn xuất binh nghênh chiến, bình định người chuẩn cát.

Nhưng ai biết được trong triều văn võ bá quan vô số, vậy mà tới lúc này không một người dám đứng ra, một đám vâng vâng dạ dạ, sợ hãi rụt rè, Ung Chính tất nhiên vạn phần bực bội.

Dận Tường lẳng lặng nghe hoàng đế nói hết tình hình, lập tức đảo mắt nhìn tất cả đại thần một phen,mới chậm rãi quỳ xuống: "Hoàng Thượng, thần đệ chờ lệnh nắm giữ ấn soái xuất chinh."

"Đệ..." Tuy nói Dận Chân cũng có ý này, thân vương nắm giữ ấn soái thân chinh, một là tăng cao sĩ khí quân ta, hai là đàn áp khí thế phản quân, chính sách lượt tốt nhất, chỉ là, gần đây thân thể Dận Tường không bằng lúc trước, hắn cũng có chút lo lắng. Nhưng mà hắn thật sự đã hết cách, thời gian cấp bách, khó tìm lương tướng: "Cũng được... Nếu trên chiến trường không thật sự cần thiết, đệ cũng không cần tự thân nghênh chiến. Điền Văn Kính--"

"Có thần."

"TRẫm phong ngươi cùng Binh Bộ Thị Lang nạp rầm Hưng Đức phò tá Di Thân Vương cùng xuất chinh bảo hộ hắn an toàn, ngươi có gì dị nghị?"

"Vi thần không dám, vi thần tuân chỉ."

...

"Thập tam đệ dừng bước."

Mọi người thương nghị xong đều lục tục lui ra, Dận Tường cũng đang muốn rời đi, lại nghe tiếng hoàng đế gọi hắn.

"Tứ ca còn có chuyện gì?"

Dận Chân nhất thời không nói rõ được cảm giác trong lòng, Cát Đan Sách Linh lần này phải nói là khí thế hừng hực, từng chốt binh lính triều đình đều không ngừng tan tác, huống chi, Sa Hoàng ở bên kia thò thêm một chân châm lửa, cho mượn binh lực hùng tráng. Nói thật, hắn cũng khó bảo đảm lần này có bao nhiêu phần thắng, thậm chí còn lành ít dữ nhiều: "Dận Tường, trẫm cũng là không còn biện pháp nào khác..."

Ung Chính rất ít khi gọi tên hắn, Dận Tường cũng nghe ra ít nhiều hổ thẹn cùng bất đắc dĩ trong lời nói của hắn, hướng về phía hoàng đế hơi hơi mỉm cười: "Tứ ca, là ta chủ động xin đi giết giặc, sao có thể oán trách người được. Mấy ngày nữa phải xuất chinh, ta xin phép hồi phủ chuẩn bị trước." Nói xong, xoay người muốn đi.

"Dận Tường--" Dận Chân tiếng nói có chút khàn khàn, "Nếu đệ có thể bình an trở về, chuyện đệ muốn, trẫm đều đồng ý."

Nam nhân dừng bước một chút, thân hình hơi cương, thật lâu sau mới đưa lưng về phía hắn trả lời: "Được. Tứ ca nhớ kỹ lời nói hôm nay."

***

"Ngụy Ương, ngày mai bổn vương xuất chinh, ngươi không cần đi theo." Dận Tường một bên thay chiến bào, một bên dặn dò, "Sự vụ trong phủ phức tạp, hai đứa nhỏ đều còn bé, vẫn nên lưu lại một nam nhân có thể dùng được."

Ngụy Ương nhìn chằm chằm con rồng trên quần áo chủ tử sống động như thật, trầm mặc không nói.

Dận Tường thấy thế thở dài: "Mấy năm nay ngươi theo ta, ta không có gì để cho ngươi. Nếu ta chiến thắng trở về thì không nói gì, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn... Liền để Hoằng Xương kế thừa tước vị của bổn vương, xa hơn không nói, nhưng một đời phú quý tự nhiên chờ đợi ngươi..."

"Nô tài nào dám!" Ngụy Ương phịch một tiếng quỳ xuống đất, nam nhi bảy thước thế mà có chút nức nở: "Vương gia nhất định có thể bình yên vô sự, đến lúc đó sinh hạ hài tử của chính mình. Hoằng Xương... hắn sao xứng kế thừa ngôi vị thân vương..."

Dận Tường cười dìu hắn lên: "Việc này ta cùng tứ ca đã nói xong, hắn đều đáp ứng, ngươi còn chối cái gì. Còn chuyện của ngươi cùng Triệu Giai Thị... nói hay không nói, đều là chuyện của ngươi, bổn vương sẽ không nhúng tay, chỉ là chớ có gây thêm chuyện, chỉ cần ngươi đúng mực là được." Ngụy Ương gục đầu xuống, nhẹ giọng đồng ý.

"Tốt, theo ta đến biệt viện..." Dận Tường cũng không biết vì sao, hắn không dám đến từ biệt Lê Thu, hắn lại một lần cô phụ nàng, thề hẹn cùng bỏ mạng thiên nhai, vậy mà lần này hắn lại vì đại thanh mà nắm giữ ấn soái xuất chinh. Nhưng hắn muốn đi xem, đến nhìn lần cuối địa phương lưu giữ hồi ức tốt đẹp của bọn họ.

...

Hai người một đường cưỡi ngựa chạy như bay, không bao lâu liền đến biệt viện ở kinh giao. Lại thấy một chiếc xe ngựa dừng trước cửa, hai người theo bản năng liếc nhìn nhau một cái. Dận Tường trong lòng suy xét, người bên trong, nhất định là tiểu cô nương của hắn.

"Kẽo kẹt--" cửa viện mở ra, Dận Tường nhìn vào bên trong một cái, một tiểu cô nương xiêm y màu bạch nguyệt, trên đầu cài cây trâm tú lệ đơn giản, nàng ngồi dựa vào dưới gốc lên, nghe tiếng mở cửa liền quay đầu lại nhìn hắn.

"Thu Nhi--" Dận Tường ôn nhu gọi ra tiếng, hương nàng hơi hơi mỉm cười.

Lê Thu có chút ngẩn ra, nàng không đoán được nam nhân lúc này sẽ còn đến đây, vội vàng đứng dậy chào đón, "Sao chàng lại tới đây? Không phải sáng sớm ngày mai liền phải xuất phát sao?"

Dận Tường ôm chặt thân mình mềm mại của tiểu nhân nhi, đầu đặt ở cổ nàng, tham lam hít lấy mùi hương nhàn nhạt trên người nàng: "Nếu ta nói, thập tam thúc biết nàng ở đây chờ ta, nên lúc này liền tới, nàng có tin không?"

Lê Thu vui mừng cười, cũng vòng tay ôm lấy eo nam nhân, nàng dĩ nhiên là không tin.

Dận Tường trầm thấp cười ra tiếng, nắm lấy tay tiểu nhân nhi tiến vào phòng. Đêm trước ngày chia tay, bọn họ ăn ý không đề cập đến tâm sự trong lòng, phải hảo hảo quý trọng, quý trọng từng giây từng phút không dễ gì được bên nhau này...

----------------

Tiểu kịch trường:

Thập tam thúc: Điêu dân to gan, chuyện xưa sắp hết mà bổn vương còn chưa có thịt ăn, có phải ngươi ngại mạng ngươi quá dài?!

Tiểu chất nữ (e lệ ngượng ngùng): Thập tam thúc không vội, Thu Nhi vừa mới nhìn lén bản thảo của tác giả, chương sau liền...

Thập tam thúc: Liền cái gì, ân?

Tiểu chất nữ: (thì thầm một phen)

Thập tam thúc: Thưởng, bổn vương thưởng lớn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro