Lưu luyến chia ly (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê Thu thất hồn lạc phách mà đi ra ngoài, sắc mặt tái nhợt.

Nàng chỉ có chút không rõ, người từng ôm ấp yêu thương nàng, dỗ dành nàng, thập tam thúc từng tiếng ôn nhu gọi nàng "nha đầu", như thế nào lại cưới thê?

Nàng không biết, năm tháng nhìn như không gợn sóng, nhưng vẫn lôi cuốn mọi chuyện bên cạnh nàng thay đổi theo những phương hướng xa lạ, đến khi phục hồi tinh thần lại, chỉ có thể vô lực phát hiện, sớm đã cảnh còn người mất.

Lê Thu cảm thấy  bản thân thống khổ đến kỳ lạ, một cỗ chua xót không rõ từ đâu đến nghẹn trong cổ họng. Vốn đó chỉ là một sự kiện bình thường. Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, huống hồ thập tam thúc đã hai mươi sáu tuổi, đừng nói là hậu duệ hoàng gia cao quý, dù là bá tánh tầm thường, tuổi này đều đã con cái vây quanh... Chính là, nàng không muốn tin tưởng, càng nghĩ càng cảm thấy trong tâm như bị bóc ra một mảng, máu thịt mơ hồ, loại thống khổ này, cho dù ngày ngạch nương qua đời nàng cũng chưa từng đau đến như vậy.

Hoàng Đồ vẻ mặt lo lắng đỡ lấy chủ tử nhà mình, nàng chưa bao giờ gặp qua bộ dáng cách cách như vậy, hôm nay rốt cuộc làm sao vậy chứ, trong âm thanh không khỏi mang theo chút nức nở: "Cách cách, người có chuyện gì nói cho nô tì biết có được không cách cách.... Nhìn người như thế này, nô tì đau lòng lắm...."

"Thu Nhi--"

Âm thanh có chút nôn nóng này Lê Thu vô cùng quen thuộc, từ xa truyền tới, tiểu cô nương khẽ cắn môi, cũng không dừng bước chân, một tay đặt trên người Hoàng Đồ, bước nhanh về phía trước, nàng mới không thèm nhìn hắn đâu... Nhưng mà hai dòng nước mắt tại thời điểm hắn gọi nàng liền rơi xuống, làm thế nào cũng không ngăn được. Lê Thu thầm mắng bản thân không có tiền đồ, càng không muốn hắn thấy được bộ dáng này của mình...

Dận Tường bước dài mấy cái liền đến phía sau tiểu nữ hài, bàn tay to giữ lại thân hình hơi lảo đảo của nàng, phất tay gạt Hoàng Đồ sang một bên.

"Ngươi buông ta ra..." Lê Thu giãy giụa muốn rút tay về, nam nhân sao có thể để cho nàng như nguyện, làm mọi cách bức nàng đến trước mặt hắn.

"Nha đầu..." Dận Tường ngồi xổm thân mình xuống, đau lòng nhìn bộ dáng lê hoa đái vũ* của nàng, lời nói mang theo khiêm tốn cùng một tia bất lực, "Nha đầu, nói cho thập tam thúc biết, thập tam thúc làm sai cái gì sao?"

(*)Lê hoa đái vũ: miêu tả bộ dáng người con gái đẹp khi khóc như hoa lê bị dính nước mưa, người đẹp khóc cũng đẹp.

Lê Thu chịu không nổi hắn dùng ngữ khí cùng thanh âm kia hỏi nàng, liền nhào vào lòng ngực hắn khóc rống không ngừng, trong lòng nghĩ cái ôm ấm áp quen thuộc kể từ ngày hôm qua liền không còn thuộc về một mình nàng, càng thêm bi thương: "Ta không biết...... không biết....." Nàng quả thật không biết, trong lòng biết rõ hắn cái gì cũng không làm sai, mới càng ủy khuất, càng muốn cứ như vậy ở trong ngực hắn vô cớ gây rối.

Dận Tường ôm chặt thân hình nho nhỏ, chóp mũi là u hương nhàn nhạt quen thuộc của nàng, như quay trở về những ngày còn ở ung thân vương phủ, nàng cũng thường ở trong ngực mình như vậy, hoặc là làm nũng, hoặc là cười vui, duy nhất chưa từng có chuyện lớn tiếng khóc như lúc này.

"Thu Nhi ngoan, đều là thập tam thúc sai, đều do thập tam thúc, đừng khóc nữa..." Nam nhân luôn miệng nhận sai, mặc dù hắn cũng không biết mình sai ở chỗ nào. Hắn chỉ biết là, tiểu nha đầu của hắn khóc, bởi vì hắn mà khóc.

Dận Tường cảm thấy, sự ngoan cố cứng rắn trong hắn, từ lâu đã bị lệ nóng của tiểu cô nương hòa tan. Một cổ ấm áp trong lòng, làm hắn nảy sinh một cái ý nghĩ, tựa hồ đã ẩn ẩn đoán được đó là cái gì, rồi lại sợ hãi chính mình biết được nó.

Tiểu nha đầu của hắn vẫn còn ở độ tuổi ngây thơ mờ mịt, nhưng hắn thì không. Hơn hai mươi năm qua, Dận Tường chưa từng động tâm với bất kỳ nữ nhân nào, nhưng mà, sớm thôi một ngày nào đó, tiểu cô nương như vậy không hiểu được lại xông vào.

Nam nhân bị chính suy nghĩ kinh thế hãi tục của mình dọa, thân thể hơi hơi cứng đờ, sẽ không...... Sẽ không.... Dận Tường cảm thấy chưa bao giờ đầu óc hắn lại rối loạn như bây giờ, hắn mềm nhẹ vỗ vai Lê Thu, ôn nhu dỗ dành. Hắn suy nghĩ một chút, nghĩ xem đến tột cùng làm cái gì làm rối loạn ý nghĩ đúng mực của mình, là cái gì, làm rối loạn tâm Thu Nhi...

***

Dận Tường ngồi lẳng lặng vững vàng trong xe ngựa, vạt áo trước một mảng bị thấm ướt còn chưa khô, hai tay đặt trên đùi, đầu ngón tay gõ gõ đầu gối, nhắm mắt suy tư.

"Vương gia, tới rồi."

Tiếng nhắc nhở của Ngụy Ương lôi nam nhân từ cõi thần tiên trở về, lại chậm chạp không có ý định xuống xe. Dận Tường trăm triệu lần không đoán được, phủ đệ của chính mình lại trở thành nơi mình không muốn trở về nhất. Tứ ca chọn nữ nhi của trung mã hán, thâm ý trong đó không cần nói hắn cũng biết, đế vương căn cơ chưa vững vàng, điều bức thiết nhất chính là mượn sức trọng thần trong triều, mà phương pháp tốt nhất chính là gả vào hoàng gia, vĩnh viễn cột vào cùng với nhau. Triệu giai thị, hắn cả đời đều phải kính, ít nhất, phải làm phu thê chi lễ...

"Vương gia, phúc tấn ra đón ngài." âm thanh Ngụy Ương lại lần nữa truyền vào, mang theo vài phần căng chặt.

Sau đó, một bàn tay khớp xương rõ ràng, xốc lên mành (màn/rèm) kiệu màu xanh ngọc. Dận Tường không mặn không nhạt nhìn ra ngoài một cái, Triệu giai thị một thân xiêm y xanh nhạt, trên mặt mang theo vẻ thẹn thùng của tiểu nương tử, xinh xắn đứng ở phía trước, hai tròng mắt mỉm cười nhìn về phía hắn.

"Gia, ngài đã trở về." Ngữ khí mềm nhẹ dịu dàng, một bộ tịch tiểu thư khuê các. Chỉ là, trong lòng nam nhân đang hồi tưởng lại tiếng khóc nho nhỏ kiều kiều của một tiểu cô nương khác, đó mới thật sự là chui sâu vào trong lòng, vĩnh viễn không quên được.

Dận Tường bất động thanh sắc tránh đi An Du nâng tay muốn đỡ hắn, lưu loát tự xuống xe ngựa.

Nữ nhân cũng không khỏi xấu hổ thu hồi lại tay giữa không trung, nhìn sườn mặt thanh lãnh của hắn, khóe miệng giương lên mỉm cười khéo léo, nắm chặt khăn trong tay, âm thầm nghĩ, đây thật là người đêm hôm qua ở trên người nàng nhiệt tình như lửa thập tam gia sao? Người ngoài toàn nói Di Thân Vương làm người khiêm tốn hữu lễ, sao lại đối với nàng lạnh nhạt như thế, huống chi, mình lại là đích phúc tấn hắn cưới hỏi đàng hoàng.

Dận Tường làm gì có tâm tư đi phỏng đoán tâm tư loanh quanh lòng vòng của nữ nhân này, một tay chắp ở phía sau, một tay vuốt ve nhẫn ngọc trên ngón tay cái, đi về phía trước vài bước, tựa hồ nhớ tới cái gì, đầu cũng không quay lại, nhàn nhạt mở miệng: "Lần sau không cần ra đón."

An Du nhìn bóng dáng nam nhân đã đi xa, ức chế không được vui mừng, bước nhanh đi theo. Quả nhiên, hắn vẫn quan tâm tới mình...

"Còn đi theo làm cái gì?" Dận Tường nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nhíu mày xoay người nhìn nàng. An Du nhanh chóng đỏ mặt, trên đời sao lại có nam tử như vậy chứ? Đều nói mỹ nhân nhất tần nhất tiếu* phong tình vạn chủng, mà Vương gia nhà nàng hỉ nộ cũng đều có phong độ... Rồi sau đó ánh mắt liền rơi trên áo dài bạch nguyệt sắc của hắn, di, sao lại có vệt nước chưa khô?

(*)nhất tần, nhất tiếu: một nụ cười, một cái nhăn mày.

Trong lòng nghĩ như vậy, tay liền sờ soạng đi qua, "Gia, xiêm y ngài sao lại bị ướt rồi?"

Dận Tường nghiêng người tránh đi nàng, con ngươi ngăm đen nhìn thẳng mặt nàng, trầm giọng nói: "Bổn vương hỏi ngươi, rốt cuộc là có chuyện gì?"

An Du bị ngữ khí xa cách của nam nhân hù dọa nhảy dựng, lúng ta lung túng đối diện mắt đen của hắn: "Thiếp thân nghĩ, ngày mai lại mặt, Vương gia có rảnh không?" Một câu "không rảnh" đang muốn buột miệng thốt ra, đã lên đến cổ họng, một lần nữ bị nuốt trở về, "Ngày mai ta sẽ tự hướng hoàng huynh xin nghỉ."

"Tốt rồi, tốt rồi..." An Du thở phào nhẹ nhõm, sửa sang lại vẻ mặt, sau khi mỉm cười kiều diễm ngẩng đầu lên thì nam nhân cũng đã đi xa.

Ban đêm, đèn trong phòng An Du sáng hồi lâu. Rốt cuộc, đợi sau khi nàng thổi tắt đèn, lên giường chuẩn bị ngủ, nam nhân mới vội vàng vào cửa, làm như tên tiểu tử háo sắc mới lớn, không chút thương tiếc ở trên người nàng tùy ý chiếm đoạt.

An Du nước mắt lưng tròng, tận lực mở ra chính mình, run giọng lớn mất gọi tên hắn: "Gia.... Dận Tường.... Thiếp thân vui mừng chàng..."

Nam nhân kêu lên một tiếng, nâng lên hai chân nhỏ thon dài của nàng, xuất nhập mấy cái liền đem côn thịt hãm sâu vào bên trong tử cung ấm áp, ở trong lúc nàng cao trào bắn ra vô vàn tin tương nồng đậm.

Nha hoàn hầu hạ bên ngoài nghe thấy động tĩnh, ăn ý liếc mắt nhìn nhau lại lặng lẽ cúi đầu đỏ mặt. Đừng nhìn bộ dáng thanh lãnh xa cách ngày thường của Vương gia, rốt cuộc vẫn là hòa thượng hơn hai mươi năm, hiện giờ khai trai, trên giường thật sự rất kịch kiệt.

Xem ra Di Thân Vương phủ ít ngày nữa liền có thể có thêm tiểu hài tử...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro