Thuyền nhỏ đong đưa (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lý đại ca----" Lý Ý Kỳ đang đứng bên ngoài khoang thuyền, mắt mỉm cười hết cỡ nhìn cho đã bộ dáng tiểu cô nương đang ăn dưa hấu bên trong, nghe tiếng gọi mình liền quay đầu theo bản năng.

Khuôn mặt Ngọc Dung đỏ ửng, trong tay cầm một cái dù màu đen, nhìn chằm chằm sườn mặt anh tuấn của nam nhân: "Lý đại ca, em nhìn thấy trời sắp mưa.... Muốn đem dù cho cha em, anh đưa em qua sông được không?"

Lý Ý Kỳ hôm nay tâm tình rất tốt, khó có lúc được vậy nhìn cô ta kéo kéo khóe miệng cười: "Được, cô đi lên đi."

Ngọc Dung chú ý tới khóe miệng cười nhạt của nam nhân, tâm tình có chút nở rộ, Lý đại ca sinh ra đã tuấn tú, cười rộ lên càng đẹp mắt. Cô ta cười một tiếng đáp ứng, liền bước lên thuyền. Bên trong khoang thuyền Lê Thu nhắm mắt lại, như có như không cười cười, cái cô Ngọc Dung này cô biết nha, là một đóa hoa trong thôn đấy, nghe nói vẫn luôn mơ ước Lý Ý Kỳ, vốn là Lê Thu không thèm để ý đâu, nhưng vừa nãy nghe một tiếng "Lý đại ca" ra vẻ kiêu căng như vậy, chị đây có chút không thoải mái rồi nha.

Ngọc Dung đang muốn đi vào khoang thuyền, liền phát hiện bên trong có một cô gái khác. Khóe miệng đang mỉm cười liền cứng đơ: "Lý đại ca, đây là..."

"Lý đại ca" bên kia đang chống thuyền khỏi bờ, thuận miệng đáp: "Đây là Lê Thu."

"À, hóa ra đây chính là cháu gái ngoại của Lâm gia a." Ngọc Dung vội vàng cười nói: "Chính là người từ trong thành phố đến sao?"

"Lý đại ca" không đáp lại cô ta, Lê Thu thì vẫn như cũ nhắm mắt dưỡng thần.

Ngọc Dung lại miễn cưỡng cười vài tiếng, ngồi xuống đối diện Lê Thu, nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mắt, khuôn mặt cô ta liền vặn vẹo. Kỳ thực, cô ả đã sớm nghe Lý đại ca cùng cô tiểu thư đến từ thành phố kia đã đính hôn, vốn tưởng là cái cô tiểu thư đó thèm nhỏ dãi Lý đại ca, nên Lý đại ca mới bị buộc bất đắc dĩ đáp ứng cọc hôn nhân này. Nhưng không nghĩ tới cô ấy lớn lên đẹp như vậy, cho dù cô ả được xem là hoa khôi của thôn Thanh Nhi, muốn so cùng Lê Thu thì thật sự là chỉ đáng xách dép thôi a...

Chỉ là vừa mới đính hôn đã lén lút trai đơn gái chiếc gặp nhau trên thuyền, quả nhiên là đồ không biết xấu hổ, Ngọc Dung hung hăng nghĩ.

Lê Thu không đoán được cô gái kia trong lòng lại tự gán cho mình cái danh không biết xấu hổ, thật sự là buổi chiều nay cô mệt lắm rồi, lúc này thuyền nhỏ đong đưa lắc lư qua lại, lại có vài cơn gió nhè nhẹ thổi vào khoang thuyền, thật sự chịu hết nổi rồi, ngủ đây...

Ngọc Dung nhìn gương mặt hồng nhuận của cô, từ lúc mới lên thuyền cô ta còn không thèm nhìn mình lấy một cái, càng miễn bàn có chuyện lên tiếng chào hỏi, đúng là không có giáo dưỡng. Điều này làm cô ả càng thêm chắc chắc, nữ nhân này là đồ mặt dày mày dạn bám lấy Lý đại ca, Lý đại ca sao có thê coi trọng người như cô ta chứ.

Cô ả một bên tự cho là đúng, ánh mắt liền bị vài giọt lạ màu trắng trên mặt sàn thuyền hấp dẫn. Đây là cái gì, sao mà sàn thuyền chỗ này lại ướt đến như vậy? Ngọc Dung theo bản năng mà nhìn Lê Thu đang nhắm mắt, lặng lẽ ghé sát vào mấy giọt kia, một mùi vị đặc trưng của nam nhân liền xông vào chóp mũi, còn mang theo một chút mùi tanh nhẹ.

Trong lòng Ngọc Dung lập tức kinh hoàng, cô ả từ nhỏ lớn lên trong thôn, ban đêm mọi người không có gì giải trí, trời vừa tối liền kéo vợ mình lên giường làm chuyện vui vẻ, có khi cô ả đi trên đường thôn, không thiếu khi thấy được xuyên qua cửa sổ mấy hán tử kia ghé vào trên người nữ tử nhà mình là vận động.... Chẳng lẽ...

Đúng rồi, đây nhất định là tinh dịch Lý đại cao lưu lại.

Hồ ly tinh không biết xấu hổ kia thế nhưng câu dẫn người đàn ông cô ả thích làm loại chuyện này, bọn họ còn chưa có thành hôn đâu, Thật quá không biết xấu hổ! Ngọc Dung trong lúc cấp bách, thế là đem lời trong lòng đang mắng Lê Thu nói ra miệng. Lê Thu vốn không có ngủ, nghe thấy câu "không biết xấu hổ" kia tự nhiên liền thanh tỉnh. Cô hơi nhíu mày đẹp, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy nữ nhân trước mắt đang nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn mình. Lê Thu càng thêm buồn bực, cô rõ ràng một câu còn chưa nói, đắc tội với cô ta chỗ nào được?

Ngọc Dung nhìn Lê Thu mở to đôi mắt vô tội, bất chấp tất cả chỉ vào dấu vết trên đáy thuyền kia, hạ giọng mở miệng: "Tiểu thư đài cát đến từ thành phố như cô cũng quá không biết xấu hổ!"

Lê Thu nhìn theo tay cô ta đang chỉ kia, lập tức đỏ mặt, đôi mắt đẹp mang theo oán trách nhìn về phía nam nhân đang chèo thuyền kia, sao hắn không dọn dẹp sạch sẽ thế kia chứ! Lý Ý Kỳ cũng vừa lúc quay đầu lại nhìn, tự nhiên nhìn rõ tức giận trong mắt cô, liền ngu người toàn tập, sao lại như vậy rồi?

Ngọc Dung nhìn Lê Thu cùng Lý Ý Kỳ ngoài khoang thuyền liếc mắt đưa tình, càng thêm giận quá mất khôn. Khó có thể nhẫn nhịn nữa đứng lên, hướng về phía Lý Ý Kỳ lớn tiếng nói: "Lý đại ca, nữ nhân như vậy làm sao xứng đáng làm vợ của anh, hồ ly tinh một chút giáo dưỡng cũng không có, nào có nữ nhân nào còn chưa thành hôn đã câu dẫn nam nhân lên giường? Lý đại ca, anh cưới cô ta rồi, không chừng về sau cô ta lại đi ra ngoài tòm tèm cùng người đàn ông khác..."

"Bốp—-" Lý Ý Kỳ một bạt tay đánh xuống cái miệng chó không mọc được ngà voi của nữ nhân kia, đôi môi hơi mỏng tức giận đến phát run. Lê Thu là người hắn đặt trên đầu quả tim, ngày thường không dám nói một lời nói nặng với cô, cô chỉ cần nhăn mày một cái hắn đã khó chịu rồi. Hiện giờ nữ nhân này không biết nông sâu mà chửi ầm lên, câu sau so với câu trước càng khó nghe hơn, hắn hận không thể đạp một cước tiễn cô ta xuống sông, chết đuối luôn càng tốt!

Ngọc Dung bụi mặt, khó có thể tin nhìn nam nhân đang phát hỏa trước mắt, nước mắt bỗng chốc rơi xuống, âm thanh run run hỏi hắn: "Lý đại ca.... Anh thế mà đánh em? Em nói sai chỗ nào, cô ta chính là hồ..."

"Câm miệng!" Nam nhân quát lên một tiếng lớn, không chỉ là Ngọc Dung mà Lê Thu trong khoang thuyền cũng sợ tới mức thân thể run rẩy lên, ngày thường hắn nói chuyện với cô đều là ôn ôn nhu nhu, có lần nào gặp qua bộ dáng hắn phát hỏa đâu. Trong thời gian ngắn, uỷ khuất trong lòng vì bị Ngọc dung bôi nhọ cũng bị đè ép xuống, lo lắng mà nhìn về phía ngoài khoang thuyền. Thuyền rất nhanh chóng cập bến, Ngọc Dung hai mắt khóc đến đỏ hồng uỷ khuất nhìn về phía khuôn mặt lạnh nhạt tuấn tú của Lý Ý Kỳ.

"Còn không mau cút đi?" Nam nhân thuận tay đẩy một cái, Ngọc Dung từ trên thuyền ngã vào đám cỏ ven sông, cô ta bất chấp đau đớn, kéo lấy ống quần Lý Ý Kỳ, than thở khóc lóc cầu xin: "Lý đại ca, em xin anh, em thích anh nhiều năm như vậy, cha mẹ hai nhà chúng ta cũng vui lòng chấp thuận hôn sự này, anh đừng bị cô ta câu mất hồn mà Lý đại ca..."

Nam nhân giơ chân hất tay cô ra ra, nhìn Ngọc Dung giống như kẻ điên mà kêu khóc đến không ra hình ra dạng, ghét bỏ mở miệng: "Cô nghe cho rõ đây, Lý Ý Kỳ tôi đây đôi mắt trước giờ chưa từng liếc qua cô, còn về chuyện hôn nhân cô nói trước giờ tối hứa từng mở miệng đáp ứng. Dù có bị ai câu mất hồn cũng là chuyện của tôi." Nam nhân cong khoé môi cười lạnh: "Chỉ là cô phải nhớ cho kỹ, cả đời tôi cũng sẽ không bị cô câu hồn đâu, cô nên chết tâm đi! Còn có, chuyện liêm sỉ lễ nghĩa này, về nói với cha mẹ cô cho tốt, nếu để tôi nghe được cô một lần nữa vu tội cho Lê Thu, nhất định tôi sẽ xé nát cái miệng thối của cô."

Ngọc Dung quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt dạy ra nhìn nam nhân kia không hề lưu luyến xoay người lên thuyền, làm như trốn tránh vật gì dơ bẩn nơi cô ta. Giọng nói lạnh léo của hắn vẫn không ngừng vang vọng bên tay cô, cuối cùng cô ả cũng tuyệt vọng, mình cùng người nam nhân này vĩnh viễn cũng không có cơ hội...

***
Lý Ý Kỳ trở lại trên thuyền, liền thấy tiểu nha đầu kia đang trộm lau nước mắt. Nhìn thấy hắn tiến vào, miễn cưỡng cười một cái. Hắn tiến lên ôm chặt lấy cô, từng tiếng từng tiếng gọi: "A Thu, A Thu... AThu anh..."

Lê Thu tham luyến hít sâu hương vị trên người hắn, có lẽ mình quá mức nhạy cảm, nhưng mà một cô gái thanh thanh bạch bạch, bị người ta bôi nhọ như vậy, có thể không uỷ khuất sao. Lê Thu ôm lấy vòng eo Lý Ý Kỳ, nghẹn ngào mở miệng: "Ý Kỳ ca ca, em không phải hồ ly tinh, em cũng không có câu dẫn anh... em không có không biết xấu hổ..."

Lý Ý Kỳ nghe A Thu thật thà giải thích không chút biện giải cho mình, nha đầu này thậm chí còn không có chút oán giận người nào, liền không khỏi đau lòng mà ôm chặt lấy cô, hận không thể khảm cô vào trong máu thịt mình: "Anh biết A Thu, anh đều biết... Là Ý Kỳ ca ca buộc em làm chuyện đó, là Ý Kỳ ca ca không cần mặt mũi. Không ai có thể trách em cả A Thu à."

A Thu, cô gái tốt của anh, em chưa từng làm cái gì sai cả, em quá tốt, tốt đến mức anh không làm sao thương em cho đủ...

...

Ở trong ấn tượng của Lê Thu đây không phải lần đầu tiên cô tới vùng Giang Nam, nhưng đó là lần đẹp nhất.
Mưa bụi mông lung trên đường nhỏ nông thôn, đèn trong nhà người dân mờ nhạt chiếu ra một tia ấm áp.
Nơi đó, có một người nam nhân đang cũng một tiểu cô nương mặc váy vững vàng đi tới, tiểu cô nương cầm ô, nằm ở bên tai nam nhân nói cái gì đó, nam nhân lẳng lặng mà nghe, rồi sau đó quay lại ôn nhu hôn lên mặt cô gái nhỏ.
Hai người cứ như vậy, dần dần biến mất trong màn mưa...
Chỉ có chính bọn họ biết được, bọn họ muốn như vậy mà đi cả đời.

——————

Lời tác giả: Ầy, dù sao mỗi một đời Hà Phi đều sẽ có kết cuộc như vầy. Bởi vì một đời này miệng quá tiện, cho nên tương đối thảm a.
Không sai không sai, ta chính là một tác giả vừa có thể viết thịt, có thể vả mặt tra nam tiện nữ, cũng sợ thể viết tiểu văn nghệ tươi mát a, mau mau khen ta đi [mặt chó].
*********
=> thật ra thì cuối mỗi chương tác giả đều nói luyên thuyên và thường là đọc rất khó hiểu a, cho nên ta sẽ chọn lọc để sắp xếp lại, ưu tiên những dòng có liên quan đến tình tiết truyện hoặc nhân vật, và điều kiện tiên quyết là ta đọc hiểu được nè. Các nàng thông cảm nhé [bắn tim]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro