Thuyền nhỏ đong đưa(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đèn đêm lên rực rỡ, một ngày yên lặng của thôn sơn nhỏ bắt đầu náo nhiệt lên, bởi vì thôn sơn tọa lạc trong núi, ban ngày nhiệt độ hơi cao nhưng đêm xuống rất nhanh đã chuyển lạnh.

Lý Ý Kỳ nhìn mọi nhà khói bếp lượn lờ, trong lòng bình tĩnh đến lạ thường. Người ta cũng đã nói rồi, chỉ là đến một thời gian ngắn, cùng mình chính là không có duyên phận, nhưng mà tiểu cô nương xinh đẹp kia hắn cứ nhớ mãi không thôi làm cho bản thân càng thêm ngột ngạt. Lúc trước chưa gặp cô bản thân tiêu dao tự tại biết bao nhiêu, hiện tại gặp xong, cho dù không chiếm được, mỗi ngày trộm nhìn một chút cũng không sao phải không?

Trong lòng thầm hạ quyết tâm như vậy xong, Lý Ý Kỳ liền cảm thấy bản thân mình như sống lại, không khỏi cười nhạo chính mình: Lý Ý Kỳ ơi Lý Ý Kỳ, nhìn chút tiền đồ này của ngươi đi, mới chỉ gặp mặt con gái người ta một chút, thần hồn liền điên đảo, nếu cưới được về nhà thì còn thế nào nữa đây? Chắc là không có khả năng xuống khỏi giường luôn đấy chứ, hắc hắc.

Nam nhân vừa nghĩ, vừa lưu loát lái thuyền vào bờ, đem thuyền buộc chặt ở gốc cây hòe già, mới xách theo ba con cá trích béo mập vừa bắt được lững thững trở về nhà.

"A, Ý Kỳ về nhà ăn cơm đấy à?" Một thím mập mạp ngồi trước cửa bóc vỏ hành, thấy Lý Ý Kỳ liền nhiệt tình chào hỏi.

"Đúng vậy La thẩm." Lý Ý Kỳ đưa qua một con cá: "La thẩm đây là cá ta mới bắt, còn chưa đem về nhà đâu, đây tặng thẩm một con."

Phụ nhân híp mắt cười, tiếp nhận con cá trong tay hắn: "Ý Kỳ này, La thẩm không khách khí nhé, mặt dày nhận vậy. Lần tới tới nhà La thẩm ăn cơm nhé!"

"Được được, lần sau nhất định tới." Nam nhân cười tủm tỉm trả lời, "La thẩm ta đi nhé, nương ta còn chờ ta trở về ăn cơm đấy."

"Ai da ai da, đi nhanh đi nhanh a."

Lý Ý Kỳ không đứng đắn huýt sáo, nghe mùi vị bữa cơm truyền gia từ các nhà dân trong thôn, không khỏi nhanh chân bước...

---------------

"Cha, mẹ con về rồi đây ---" thân ảnh người còn chưa thấy mà thanh âm đã truyền đến trong viện, bên trong liền truyền lại tiếng la của nam nhân khí thế gấp mười lần: "Tiểu tử thúi nhà ta đã trở lại." Lưu Uyển Tú nhìn bốn người khách trong viện cười cười.

Lý Ý Kỳ vừa bước vào sân liền sững người, sao nhiều người như vậy? Đây là chuyện gì a, liền theo bản năng hỏi ra miệng: "Nhà có khách sao?"

Lý Điền Nghị nhìn không được bộ dáng ngốc nghếch của nhi tử nhà mình, vội vàng kéo hắn qua một bên: "Buổi trưa có phải con cứu cháu gái ngoại của Lâm gia hay không?

Lý Ý Kỳ bực bội gãi gãi đầu: "Đúng là có chuyện đó, làm sao a?"

Lý Điền Nghị vỗ vỗ sau lưng nhi tử, vui mừng cười nói: "Con mau nhìn xem, cả nhà người ta đến tận nhà tạ ơn đại ân nhân con đấy...."

Nam nhân lúc này mới chú ý đến thân ảnh yểu điệu xinh đẹp bên kia, đang trốn sau lưng mẹ cô, vụng trộm nhìn về phía hắn. Lý Ý kỳ cảm thấy tâm tình mình vất vả lắm mới bình tĩnh trở lại nay lại thêm xáo động, thoáng chốc hoảng loạn cả lên: "Cha, cái kia... chút nữa con nên nói cái gì cho đúng a?"

"Con ngày thường không phải giỏi nhất là nói chuyện tào lao với mọi người sao? Tới đi..." Lý Điền Nghị hiển nhiên là không thấy được biểu hiện khác thường của con trai ông, lôi kéo hắn đi về phía người Lâm gia đang ngồi.

Lý Ý Kỳ căng thẳng nhìn vài vị trưởng bối chào hỏi: "Lâm gia gia, Lâm nãi nãi khỏe... Chào, chào dì Lâm." Cuối cùng ánh mắt nhìn trên người tiểu cô nương bên kia: "Vị này chính là..."

Vài vị trưởng bối đều mỉm cười gật đầu.

Lâm Nhu đẩy đẩy con gái đang thẹn thùng, Lê Thu liền tiến lên một bước: "Tôi... tôi tên là Lê Thu... Lúc trưa đều là nhờ ngươi, cảm ơn ngươi..."

Chỉ một câu ngắn ngủn mà cô nói lại lắp bắp, Lâm gia gia rất không hài lòng, vừa rồi gặp cha mẹ người ta không phải rất tự nhiên hay sao, như thế nào trông thấy tiểu tử kia liền thẹn thùng a, "Tiểu Thu à, ngươi cái gì mà ngươi, con nên gọi hắn một tiếng là ca ca mới đúng."

Tay trái Lê Thu vò vò làn váy, đối diện với con ngươi mang ý cười của nam nhân kia, mềm mại gọi một tiếng: "Ý Kỳ ca ca..."

Cô gái mười bảy mười tám tuổi lúc này giọng nói nhu tình mật ý gọi một tiếng "Ý Kỳ ca ca", nam nhân chỉ cảm thấy đây là âm thanh của tiên nữ trên trời a! Khí huyết toàn thân như chia làm hai phần, một phần xông thẳng lên não, một phần khác xông đến dưới đũng quần a.... Lý Ý Kỳ vội vàng dời tầm mắt, trầm thấp "Ân" một tiếng.

"Hai đứa nhỏ này, sợ là còn chưa quen thuộc, đều xấu hổ đến khẩn trương, về sau tiếp xúc nhiều liền sẽ không xa lạ nữa." Lưu Uyển Tú cười giải hòa, tiếp đón mọi người vào trong phòng ngồi.

Lâm Nhu uyển chuyển cự tuyệt: "Không được không được, các ngươi đã vất vả cả ngày, sao chúng ta có thể quấy rầy cả nhà ngươi ăn cơm được..." Rồi sau đó quay qua nhìn tiểu nữ nhi nhà mình, "Tiểu Thu, sủi cảo con muốn cho Ý Kỳ đâu?"

Lê Thu chỉ lo thẹn thùng, thiếu chút nữa đã quên chuyện này, đỏ mặt đem hộp đồ ăn trên tay đưa cho nam nhân đứng cạnh, "Ý Kỳ ca ca, anh chắc là đói bụng rồi... đây... đây là sủi cảo."

Lý Ý Kỳ tiếp nhận hộp đồ ăn trên tay cô gái nhỏ, ngón tay thon dài không thể né tránh liền chạm vào lòng bàn tay mềm mại của cô, con ngươi thâm trầm: "Cảm ơn..."

Nói xong liền mở nắp ra, bên trong là một cái khay hấp sủi cảo, gói đến tinh xảo cực kỳ.

"Là do em làm?"

"Phải... Chỉ là buổi chiều không đủ thời gian, nên làm được không đủ nhiều, không biết đủ cho anh ăn no không." Tiểu cô nương cảm thấy hắn làm công việc chèo thuyền vất vả tốn sức lực, lượng cơm ăn nhất định rất lớn.

"Không sao." Lý Ý Kỳ nói liền bốc một miếng đưa lên miệng nhai, đối diện con mắt chờ mong của tiểu cô nương cười mở miệng: "Ăn rất ngon." Đúng là ăn rất ngon, hắn thật sự không nghĩ qua tiểu cô nương nhìn có vẻ được nuông chiều từ bé lại có tay nghề tốt đến như vậy, tương lai nhất định là một người vợ người mẹ tốt...

Lê Thu nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, cười đến sáng lạn: "Ý Kỳ ca ca thích liền tốt."

Nan nhân không rõ là do bị khuôn mặt nhu mì tươi cười đến ngây người hay vẫn do tiếng "Ý Kỳ ca ca" kia đoạt hồn, cứ đứng ngây ngốc như vậy mà nhìn chằm chằm vào cô nương nhà người ta...

Tiểu cô nương hiển nhiên không đoán được tâm tư nam nhân trước mặt, cho là hắn đang bị nghẹn, vội mở miệng: "Ngăn dưới có canh nấm tuyết, bị nghẹn anh liền uống một ngụm a." Cô nghĩ tới trời đang nóng, uống canh ăn sủi cảo sẽ ra mồ hôi giúp giải nhiệt tốt, liền hấp sủi cảo, ăn chung với canh nấm tuyết nữa thật là hoàn hảo, cư nhiên không nghĩ tới hắn bị nghẹn....

"Nga nga..." Lý Ý Kỳ nhìn thấy ánh mắt quan tâm của tiểu cô nương liền hồi hồn, luống cuống tay chân mở hộp thức ăn bên dưới, như ý muốn Lê Thu uống một ngụm canh. Thật là ngọt, đều ngọt như thanh âm của cô, nam nhân si ngốc mà tưởng tượng.

Lê Thu nhìn hắn ăn qua canh cũng uống qua, tâm ý đã truyền đạt được, liền cười nhạt kéo tay mẹ mình: "Chúng ta đi thôi."

Lại một phen khách sáo qua lại, bốn người Lâm gia cười tủm tỉm mà ra cửa.

Lý Ý Kỳ bưng hộp thức ăn, ngồi xổm trước cửa từng ngụm từng ngụm ăn sủi cảo, liền biết tâm lý mình xây dựng lên lúc chiều hoàn toàn phế a. Đối với cô nương này, hắn không có biện pháp buông tay...

***

Mấy ngày kế tiếp, Lý Ý Kỳ vứt hết mặt mũi mà tìm đủ các loại cớ chạy đến ngôi nhà ở bìa rừng kia. Đầu tiên chính là trả hộp thức ăn, sau đó là ân cần đem cá mình mới bắt đến biếu, còn hỏi con gái nhà người ta có cần mình dẫn đi tham quan quanh thôn một vòng hay không.... Sau lại không còn cớ gì có thể dùng, mà mẹ Lê Thu đã trở về thành phố, hắn dứt khoát không thèm viện cớ nữa mà trực tiếp đến trước cửa Lâm gia lắc lư cả ngày.

Một ngày kia, Lý Ý Kỳ ăn cơm trưa xong, đang đi trở lại bờ sông, còn cố ý tính toán đi vòng qua ngôi nhà ở bìa rừng kia. Thật đúng là cầu được ước thấy. Tiểu cô nương một thân váy xanh nhạt, đầu đội mũ rơm tinh xảo, nhàn nhã đi ra ngoài. Lý Ý Kỳ mừng thầm trong bụng, nhưng cảm thấy cứ như vậy sấn tới có chút đường đột, dứt khoát chọn một khoảng cách nhất định,, từng bước đi theo cô.

Ồ? Cô muốn đi lên núi? Tiểu cô nương một mình lên núi có bao nhiêu nguy hiểm nha. Đúng rồi! Mình phải đi theo bảo vệ cô ấy. Lý Ý Kỳ tự tìm cho mình một lý do, sớm đem công việc đưa đò ném ra sau đầu, một lòng đuổi theo bước chân tiểu cô nương.

Còn chưa đi đến giữa sườn núi mà cô nhưng kia không biết đã dừng lại nghỉ ngơi bao nhiêu lần. Lý Ý Kỳ bất đắc dĩ nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Lê Thu, đang định tiến lên chào hỏi, liền trông thấy cô gái nhỏ than nhẹ một tiếng, ngã ngồi xuống đất.

Lý Ý Kỳ liền quăng cây cỏ đuôi chó trong tay, chạy như bay qua chỗ nàng: "A Thu, A Thu, em không sao chứ?"

Lê Thu kinh ngạc quay đầu, nhìn khuôn mặt lo lắng của nam nhân kia cách mình ngày càng gần, nước mắt vốn còn ở hốc mắt nhanh chóng tuôn rơi như mưa: "Ý Kỳ ca ca, em bị trật chân..." Có lẽ chính cô cũng không ý thức được, mấy chữ này hàm chứa mấy phần làm nũng.

Lý Ý Kỳ nhìn thấy nàng khóc, trái tim quặn đau từng hồi mà trước đây chưa từng có, bàn tay vươn ra lau lệ nóng trên má nàng: "Rất đau sao?"

Không chờ cô trả lời, đôi tay liền nâng chân phải của Lê Thu lên, nhẹ nhàng tháo bỏ giày, lại chậm rãi kéo xuống vớ trắng, lộ ra chân ngọc trắng nõn.

Mà nam nhân giờ này làm gì có tâm tư thưởng thức, nhìn đến mắt cá chân sưng đỏ của cô liền hít sâu một hơi. Lên núi bị trật chân đau chân đối  với mọi người là chuyện bình thường, nhưng mà lúc này người bị thương là người hắn đặt trên đầu quả tim, Lý Ý Kỳ cảm thấy đau, rất đau lòng.

"Cha anh từng dạy qua, nhìn em sưng lợi hại như vậy, sợ là bị trật khớp rồi, để anh giúp em nắn khớp lại. Chỉ là sẽ có chút đau, A Thu em cố gắng chịu đựng một chút." Vẻ mặt nam nhân nghiêm túc nhìn cô, Lê Thu theo bản năng gật đầu.

Động tác của Lý Ý Ký cực nhanh, Lê Thu chỉ cảm nhận được một trận đau đớn, còn chưa kịp kêu ra tiếng, hắn liền kết thúc.

"Được rồi, về nhà đắp chút thuốc, qua mấy ngày liền khỏi hẳn thôi." Nam nhân lau mồ hôi trên trán, cẩn thận dặn dò. Đôi tay vẫn còn nắm cổ chân trắng nõn, theo bản năng nghĩ ngợi: thật là đẹp mắt a, sao mà sinh ra đẹp thế không biết...

Lê Thu thu hồi chân từ bàn tay hơi thô ráp của nam nhân về, trong lòng không khỏi phát sầu, làm sao xuống núi đây. "A Thu, em một mình lên núi làm gì vậy?" Hắn hỏi nàng.

Lê Thu lặng lẽ đỏ mặt: "Em nghe mẹ em nói, khi bà còn nhỏ có chôn một cái tráp trên đỉnh núi, bên trong đó chứa một món đồ chơi rất thú vị, lòng em liền tò mò, nên muốn đi xem thử."

Lý Ý Kỳ cười ha ha, chế nhạo nói: "A Thu thấy thế nào? Em định nói với anh, em sẽ dùng mười đầu ngón tay để đào đất à?"

Tiểu cô nương lập tức sừng sốt, đúng vậy a, đồ vật chôn trong đất thì phải mang cuốc đào lên nha.... tiểu cô nương xấu hổ buồn bực: "Không cần anh quan tâm!" Rồi sau đó tựa hồ nhớ ra cái gì: "Đúng rồi, anh giờ này không phải nên ở trên thuyền sao? Chạy vào trong núi làm cái gì a?"

Nam nhân nhìn con ngươi linh động giáo hoạt của cô, thuận miệng nói dối: "À...hôm nay cha anh đi. Anh liền nhàn rỗi không có chuyện gì làm, liền chạy lên núi chơi một chút..."

Lý Ý Kỳ hiển nhiên không phải là một người biết nói dối, một câu nói xuống trăm ngàn chỗ hở, lại còn mặt đỏ tai hồng, hôm nay rõ đang cô nghe được ông ngoại nói cha hắn đã vào thành phố rồi..... nhưng mà nhìn bộ dạng quẫn bách kia của hắn, trước mắt cô cũng không vạch trần: "A... tuỳ tiện đi một chút, thật trùng hợp nha..."

"Đúng vậy đúng vậy." Nam nhân vội vàng tiếp lời, "Lần này may mà anh lên núi, bằng không xem ai tới cứu em đây."

Tiểu cô nương hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu lầm bầm: "Lòng dạ Tư Mã Chiêu(*) a...."

(*) đây là một câu nói của Trung quốc, đầy đủ là "Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người người đều rõ", ý chỉ là sự việc mà ngươi âm mưu đã bị lộ, mọi người đều đã biết rõ rồi => Mời tìm anh gg để biết thêm chi tiết.

Nam nhân không nghe thấy mà có nghe được cũng không hiểu. Hắn thật cẩn thận đỡ cô lên, lại trên dưới đánh giá một phen. Không nhìn còn tốt, vừa nhìn một cái ánh mắt liền trầm xuống.

"Làm sao vậy?" Lê Thu thấy hắn bất động, nghi hoặc hỏi.

"A thu, váy của em rách rồi..." anh nhìn thấy cả quần lót của em luôn rồi.... Quần lót của người trong thành phố khác lạ vậy sao, nhỏ như vậy, khó khăn lắm mới bao hết cái mông tròn nhưng mà như vậy nhìn rất đẹp a...

Nam nhân tham lam mà nhìn trộm phong cảnh dưới váy, bên kia tiểu cô nương lại đang muốn khóc đến nơi, "Ý Kỳ ca ca phải làm sao bây giờ, xuống đến chân núi lỡ như gặp phải người khác, em...."

Lý Ý Kỳ ôm lấy thân hình cô, làm hai tay lại đỡ mình, nhanh như chớp cởi áo ngoài ra buộc ở bên hông Lê Thu: "Tạm thời chấp nhận như vậy đi, ít nhất không bị người khác nhìn thấy cái gì." Nam nhân rất vừa lòng gật gật đầu, "Lên đi A Thu, anh cõng em trở về, nhé?"

Lê Thu xấu hổ trong chốc lát, nhưng cũng không có biệt pháp nào tốt hơn. Liền nghe lời đem đôi tay áp lên bờ vai rộng lớn của nam nhân. Nam nhân nâng lên mông nhỏ mềm mại của tiểu cô nương, nhẹ nhàng đứng dậy liền đem cô nhấc lên. Sao lại nhẹ như vậy a? Như đang cõng em bé vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro