Thuyền nhỏ đong đưa (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Ý Kỳ chỉ cảm thấy phía dưới của mình trướng đến phát đau. Ban đêm khi đi tiểu hắn nghe thấy rõ động tĩnh trong phòng cha mẹ, giờ phút này đây lại vô cùng rõ ràng quanh quẩn bên tai hắn, hắn cũng từng rón ra rón rén mà ghé vào cửa sổ nhìn trộm: chỉ thấy ánh trăng trắng bạc chiếu lên người cha nương hắn, cha hắn ghé vào trên người mẹ, đem hai chân mẹ đặt lên vai, một cây côn thịt thô đen cắm ở phía dưới người mẹ hắn luật động như bay ra ra vào vào.

Mẹ hắn đè ép giọng, sợ con trai chỉ cách một bức tường nghe thấy, nhẹ giọng rên rỉ: "A... Điền Nghị, nhẹ chút....Ý Kỳ... Ý Kỳ sẽ nghe thấy mất..."

Cha hắn làm như không nghe thấy, chỉ hít sâu càng dùng sức, mồ hôi trên trán nhỏ từng giọt trên cặp nhũ tuyết trắng của mẹ hắn, côn thịt thô to đè ép tiểu huyệt của bà ra một tầng bọt nước.

"Chồng ơi....A.... Điền Nghị... cầu anh... Sao còn chưa chịu bắn ra, em sắp chịu không nổi....A..." Mẹ hắn yêu kiều rên rỉ một tiếng, cả người gắt gao ôm chặt lấy bả vai rộng lớn của cha hắn. Thân mình cha cứng đờ một chút, rút ra côn thịt, lại hung hăng thọc vào ngoài miện lại trêu đùa: "Nhanh như vậy là không được a, Ý Kỳ cũng đã sinh, mỗi đêm anh đều không nhàn rỗi, tiểu huyệt của Uyển Tú sao còn tham lam như vậy? Hả... anh thao không đủ em muốn sao?"

Nói rồi quỳ lên, côn thịt chặt chẽ hướng hoa huyệt bà xông tới, bay nhanh ra vào, hét lên: "Uyển Tú, đến đây, anh muốn bắn, đem tinh dịch nuốt hết, lại sinh cho anh một đứa nào."

"A, Điền Nghị.... thật nhanh a..." Mẹ hắn lại rên rỉ run lên. Hồi lâu, cha hắn mới lau trán một cái, chậm rãi rút ra côn thịt đã bắn xong, một cỗ tinh dịch đặc sệt cũng theo đó mà chảy ra. Cha thấy thế vội vàng dùng ngón tay đem tinh dịch chảy ra nhét trở lại vào hoa huyệt mẹ hắn, "Không thể để lãng phí, nguyệt sự em tới, anh vài ngày ăn chay, tinh khí dự trữ lâu ngày, nói không chừng đêm nay liền trúng thưởng, hắc hắc..."

Mẹ thẹn thùng mắng một tiếng: "Lão già không đứng đắn, bộ muốn sinh một đứa thật à, đều đã bốn mươi tuổi rồi, lão đầu, nếu thật sinh một đứa nữa còn không phải là tạo chuyện cho người ta chê cười hay sao." Nói xong chậm rãi đứng dậy, xuống giường lấy khăn, cẩn thận chà lau côn thịt dính đầy tinh dịch và dâm thuỷ của cha.

"Chỗ nào già a, ai lại dám chê cười anh? Uyển Tú nhà ta trẻ tuổi xinh đẹp, chỗ nào giống bốn mươi, nhìn qua chỉ là tiểu tức phụ mới ba mươi..." cha nói không ngừng, thẳng tấp nhìn chằm chằm mẹ đứng dậy, từng luồng bạch dịch nhỏ giọt trên mặt đất, vật dưới thân lại ngẩng đầu lên, sâu kính nhìn hoa kính diễm lệ sau mây mưa của mẹ, than một tiếng: "Ai, lúc trước không biết là ai mỗi đêm đều câu lấy eo anh, chặt chẽ hàm chứa côn thịt của anh ở bên trong, một giọt tinh dịch cũng không để bỏ phí, trân trọng như bảo bối, hiện tại có con trai, vạn tử thiên tôn của anh liền mất giá rồi..."

Mẹ ngẩn người, sau khi hồi phục tinh thần lại gương mặt liền đỏ bừng, theo bản năng khép khép chân, đánh một cái lên cánh tay cha: "Già không nên nết, đều là chuyện thuở nào rồi, có biết xấu hổ không hả?"

Cha thu hồi ánh mắt, ôm lấy thân mình trần trụi của mẹ, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng, nhìn nóc nhà đen thui: "Đúng vậy, thoáng cái đã hai mươi lăm năm, Ý Kỳ cũng đã hai mươi ba. Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, nhưng không hiểu sao lại không chịu thông suốt, dạng cô nương gì nó đều không thích. Nhớ trước đây, anh với em lần đầu tiên mới chỉ mười tám..." Vừa nói vừa dùng côn thịt sớm đã cương cứng hướng phía dưới bà đâm, quy đầu to như quả trứng gà màu tím thẫm, từng cái từng cái đụng nhẹ cửa huyệt, "Uyển Tú, đêm nay ta lo lắng đến khẩn trương, lại cho ta một lần? Nhìn xem em cũng đã chảy nước...

"Câm miệng, Lý Điền Nghị! Đêm nay anh phát điên cái gì a? Muốn ngày mai không dậy nổi phải không?" Khuôn mặt mẹ đỏ ngầu, hai tròng mắt đầy nước trừng cha.

"Được được, ta sai.... nam nữ hoan ái có gì khó nói đâu, vợ chồng nhiều năm như vậy mà sao giống tiểu cô nương thế không biết..." Dứt lời lại ho khan một tiếng, biết đêm nay mai nở hai lần sẽ không có, ủy khuất nhìn côn thịt cương cứng, khẽ cắn môi, thay đổi đề tài, "Đành trong cậy vào tiểu tử thứ kia nhanh chân một chút tìm được con dâu, sinh ra một tên tiểu tử béo mập, vì Lý gia nối dõi tông đường nga..."

———————-

Giờ phút này dường như nhớ lại từng chuyện cũ, ở trong đầu Lý Ý Kỳ không ngừng phóng ra, trong lòng khe khẽ vui mừng: "Cha, mẹ, con trai đã tìm được người thương, ta liền cùng cô ấy làm chuyện nối dõi tông đường a...

Hắn cúi người xuống hôn lên đôi mắt nhắm chặt của tiểu nhân nhi trong ngực, mí mắt mỏng của cô không nhịn được mà run run, Lý Ý Kỳ biết tiểu cô nương có bao nhiêu khẩn trương, kỳ thực hắn cũng rất khẩn trương, cũng chỉ là ỷ lại và kinh nghiệm ban đêm rình coi cha mẹ, cộng thêm bản năng đàn ông mà thôi.

Hỏng rồi hỏng rồi, Lý Ý Kỳ nghĩ, việc này còn không mau làm a, hắn thật sự nhịn không được nữa rồi.

"A Thu, có thể chứ?" Hắn một bên áp bên tai tiểu nhân nhi cọ xát thì thầm, một bên côn thịt lửa nóng của mình dán sát vào bụng nhỏ Lê Thu, làm cô biết hắn có bao nhiêu khát vọng cô.

Gương mặt Lê Thu đỏ đến mức nhỏ ra máu, cô sao lại không biết người yêu đang nghĩ gì, cách quần áo còn cảm nhận được sự nóng bỏng của hắn. Kỳ thật... kỳ thật cô cũng muốn, lúc Lý Ý Kỳ dán bên tai cô thì thầm, liền cảm giác được hoa huyệt trào ra một dòng mật dịch, nhưng cô làm sao mà nói ra miệng được, quá... quá mắc cỡ mà...

Tay Lê Thu run nhè nhẹ, bàn tay nho nhỏ nắm chặt mảnh áo đơn bạc trước ngực nam nhân, dúi đầu vào khuôn ngực ấm áp thế nào cũng không chịu mở miệng.

Lý Ý Kỳ nhìn tiểu nhân nhi như con mèo nhỏ, cười khổ sờ sờ mái tóc mềm mại của cô, hắn biết A Thu đã sớm nhận định hắn, cũng nguyện ý tiếp nhận chính mình, nhưng cô xấu hổ đến như vậy, sợ là không chấp nhận nhanh như vậy.

Nam nhân đem hạ thân hơi dịch ra ngoài: "A Thu đừng sợ, trước khi em mở miệng gật đầu đồng ý anh tuyệt đối không chạm vào em đâu."

Lê Thu nghe vậy ngơ ngác ngẩng đầu, miệng nhỏ khẽ nhếch, con ngươi ngập nước đụng phải ánh hình tràn đầy dục vọng nhưng không làm tan được tình yêu đong đầy nơi đáy mắt. Cái gì? Hắn cứ như vậy buông tha cho mình?

Nam nhân cười khổ một tiếng: "Sao thế? Nhìn A Thu nhà ta thất vọng như vậy sao, hửm?" Vật cứng nóng bỏng lại dán lên bụng nhỏ của nàng, cọ xát lên xuống, ngón tay hơi thô ráp vuốt ve qua lại cánh môi kiều nộn, dường như nghĩ tới cái gì đó, khàn khàn mở miệng: "A Thu, anh có thể không chạm vào em, chỉ là em nhìn anh nhịn đến vất vả như vậy, cũng nên cho anh chút lợi tức đi chứ, A Thu... A Thu..."

Đôi mắt đen bóng của nam nhân chặt chẽ nhìn mình chằm chằm, một tiếng lại một tiếng khàn khàn gọi tên mình, Lê Thu đỏ mặt mở miệng: "Vậy anh muốn lợi tức gì... Em cũng muốn để anh cao hứng..." nói xong lập tức vùi đầu vào cổ nam nhân.

"A Thu!" Lý Ý Kỳ mừng như điên, bảo bối của hắn thế mà chìu theo hắn.

Hắn nâng đầu tiểu cô nương ra đối diện mình, hung hăng hôn lên đôi môi hồng nhuận, đầu lưỡi thô to du ngoạn trong miệng nhỏ, quấn lấy cái lưỡi đinh hương mềm mại, mềm nhẹ mà mút mát lẫn nhau. Bọn họ tuy rằng vừa mới bên nhau, lại đã lâu không cùng người khác thân mật như vậy, dục vọng vô hạn liền bị khơi lên.

Thân hình mềm mại của Lê Thu đã sớm mềm nhũn trong lòng Lý Ý Kỳ, bàn tay to của nam nhân nâng thân hình cô gái nhỏ dậy, rời đi đôi môi quyến rũ câu người muốn dừng mà không dừng được, lôi ra một sợi chỉ bạc dâm mị.

Lý Ý Kỳ do dự mở miệng: "A Thu, anh muốn... anh muốn em ngậm nó có được không?" Nam nhân tinh tế để ý thần sắc tiểu nhân nhi trong ngực, sợ chọc cô chán ghét, "A... em không muốn làm cũng không sao, chỉ là anh phải tự..."

"Được..." A Thu nâng tay lên ôm lấy khuôn mặt kiên nghị tuấn tú của nam nhân, hắn yêu cô như vậy, thương tiếc cô như vậy, cô làm sao có thể cương quyết cự tuyệt hắn đây.

Lý Ý Kỳ hiển nhiên không dự đoán được A Thu đáp ứng nhanh như vậy, thật sự có chút thụ sủng nhược kinh, một tay cởi quần dài, côn thịt cứng ngắc kia cứ như vậy thẳng tắp chọc đến trước mặt Lê Thu, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

Gân xanh vờn quanh côn thịt, quy đầu cực lớn một mà no đủ, màu sắc tím hồng, mười phần đẹp mắt, A Thu trong lòng trộm nghĩ. Lỗ nhỏ trên quy đầu đã tràn ra một chút dịch trắng, hai túi thịt đen nhánh rũ xuống phía dưới, giống như phía sau côn thịt thô đen có hai tên tuỳ tùng. Hoá ra nơi đó của nam nhân nhà cô sinh ra đẹp như vậy...

"A Thu..." Lý Ý Kỳ thấy tiểu cô nương nhìn chằm chằm côn thịt của mình như vậy cũng có chút ngượng ngùng, gương mặt anh tuấn khó có dịp đỏ lên: "Em... em thích không?"

A Thu ngẩng đầu liếc hắn một cái, duyên dáng cười mị hoặc, không đáp lại hắn. Nam nhân bị nụ cười điên đảo chúng sinh kia mê hoặc, vật cứng dưới thân lại lớn thêm một vòng.

Bàn tay trắng nõn của cô gái nhỏ cầm côn thịt của hắn, Lý Ý Kỳ liền cảm thụ được xác cảm trơn mượt, không khỏi rên rỉ ra tiếng: "A... tốt A Thu, nhanh... nhanh liếm nó một cái..."

Lê Thu ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi, liếm đi dịch trắng tràn ra trên quy đầu.... ưm, có chút vị tanh, nhưng cũng không khó ăn, rồi sau đó hé miệng muốn đem quy đầu cực lớn kia ngậm hết trong miệng nhỏ, hàm răng cọ qua phần đầu mẫn cảm của nam nhân.

"Đau... A Thu, đừng sợ, từ từ làm, anh dạy em, nhé?" Nam nhân nhìn hai tròng mắt áy náy của cô, nhẹ giọng cổ vũ. Tay phải nắm lấy côn thịt của mình, thật cẩn thận tiến vào trong miệng A Thu, "A, A Thu, thật thoải mái... côn thịt của anh ăn ngon không?"

"Ngô....." trong mắt A Thu nhanh chóng ngập nước, quy đầu mắc trong cổ họng làm cô nói không ra lời.

Nam nhân rốt cuộc không thể nhẫn nại, ở trong cái miệng nhỏ chật hẹp của tiểu mỹ nhân chậm rãi rút ra lại thọc vào. Tiểu cô nương làm sao chịu nổi, theo bản năng siết chặt yết hầu, Lý Ý Kỳ liền cảm thấy một trận khoái cảm khó cưỡng từ quy đầu truyền đến, vội vàng rút côn thịt ra, nhưng không kịp đã phun ra giữa đường.

Tinh dịch đặc sệt của hai mươi ba năm từng đợt từng đợt phun ra trong miệng A Thu, tinh dịch thật sự quá nhiều, từ khoé miệng tinh xảo chảy xuống. Lý Ý Kỳ nhìn thấy cảnh tượng dâm mị như vậy sao có thể chịu nổi, mã nhãn lại từng chút phun ra vài cổ tinh dịch, bắn lên trên má trắng nõn của tiểu cô nương: "A Thu, A Thu ngoan , A Thu... nuốt hết tinh dịch của Ý Kỳ ca ca đi..."

Hai mắt nam nhân đỏ sậm, nói năng lộn côn kêu tên cô, âu yếm nhìn tiểu nhân nhi từng ngụm từng ngụm nuốt xuống tinh dịch của mình, ngón tay quét lấy bạch dịch còn dính trên mặt nhét hết vào miệng cô.

Lý Ý Kỳ ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng của A Thu, đột nhiên hôn lấy môi cô, đầu lưỡi to lớn đem bạch dịch còn sót lại trong miệng cô lưu loạt đẩy mạnh vào trong cổ họng.

"A Thu ngoan, tinh dịch của Ý Kỳ ca ca ăn không không?" Nam nhân vẻ mặt đầy thoả mãn nhìn khuôn mặt kiều diễm của tiểu nhân nhi.

Hương vị nam nhân vẫn ồn tồn đọng dư vị trong miệng A Thu, xấu hổ không chịu được. Nghĩ đến vừa rồi cô lại vì hắn mà làm chuyện hoang đường này, nổi giận nói: "Ăn không ngon."

"Hả? Nếu A Thu không thích ăn, về sau liền không ép em ăn nữa ...."

Lê Thu nghe vậy xấu hổ buồn bực ngẩng đầu lên nhìn Lý Ý Kỳ: "Vậy anh muốn đút cho ai ăn hả? Chẳng lẽ anh cảm thấy em không thể thoả mãn anh, anh muốn đi tìm nữ nhân khác, đút cô nương ta ăn..." Không nghĩ tới thì thôi, nói ra liền uỷ khuất, lại vừa bị nam nhân này làm chuyện khi dễ người ta, càng thêm uỷ khuất khóc lên, nước mắt không cần trả tiền tự động trào ra.

Lý Ý Kỳ thấy thế thực sự hoảng sợ, liền ôm chầm lấy Lê Thu, vội vàng an ủi nói: "A Thu đừng khóc, anh chỉ nói đùa thôi, tinh dịch của Ý Kỳ ca ca không đút cho em thì còn đút cho ai? Cho đến bây giờ em còn không biết trong lòng anh từ đầu tới cuối đều chỉ có một mình em sao? Ngoan ngoan, bảo bối đừng khóc, ân? Về sau mỗi ngày đều đút em ăn tinh dịch của Ý Kỳ ca ca nhé?"

Lê Thu cũng cảm thấy chính mình đang gây sự, liền như vậy nhỏ giọng thút thít. Khụt khịt mũi vài cái: "....Ăn ngon."

"Hả?" Nam nhân hiển nhiên không phản ứng kịp.

A Thu đỏ bừng mặt, như có như không lôi kéo lồng ngực mướt mồ hôi của nam nhân, "Em nói, tinh dịch của Ý Kỳ ca ca... Ăn ngon..."

"Ha ha ha ha, A Thu, em thật đúng là bảo bối của anh." Lý Ý Kỳ mềm nhẹ lau sạch nước mắt trên mặt Lê Thu, "Được rồi đứng khóc nữa, Ý Kỳ ca ca đau lòng muốn chết."

"Được...." A Thu nhỏ nhẹ lên tiếng, mí mắt chậm rãi khép lại....

Vừa mới trải qua một hồi sự tình, lại khóc nháo một phen , giờ phút này thật sự mệt mỏi, cứ như vậy ở trong hơi thở quen thuộc của nam nhân nặng nề ngủ.

Lý Ý Kỳ cuối đầu , yêu thương hôn lên trái trán trắng nõn, mở ra một bên chăn mỏng đắp lên trên người A Thu, tiểu nhân nhi trong ngực nỉ non ra tiếng: "Ý Kỳ ca ca, A Thu yêu anh..."

Nhìn tiểu cô nương điềm tĩnh an giấc, Lý Ý Kỳ cảm thấy toàn không không có chỗ nào không thoải mái, đời này hắn cũng chưa từng sống qua như vậy a.

——————————-

Từ đầu đến giờ vẫn là đăng mà chưa beta, xin miễn soi lỗi chính tả a, bắt gặp sai ngữ pháp thỉnh chỉ điểm, một ngày đẹp trời nào đó beta sẽ sửa lỗi sau, đa tạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro