Thuyền nhỏ đong đưa (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hậu quả của vừa đọc vừa edit chính là xác định nhầm thể loại, mới đầu ta cứ tưởng là cổ đại, ai ngờ nó là điền văn nông thôn hiện đại, nên phải đi sửa lỗi xưng hô với cách hành văn từng chương, sẵn tiện beta luôn 😊😊😊
—————————————————
Lê Thu mỗi ngày đều là từ những tiếng ồn ào đến gà bay chó sủa của thành phố giàu có mà tỉnh dậy, ở thành phố Kim Lăng tuy chưa từng có cái gì có thể quấy nhiễu mộng đẹp của cô, nhưng mà cô vẫn cảm thấy, ở nông thôn tự do tự tại mới tuyệt nhất.

Lý Ý Kỳ không biết đã lén lút rời đi khi nào, trên gối vẫn còn lưu lại hơi thở nhàn nhạt của nam nhân. Lê Thu mắc cỡ đỏ mặt nhớ lại từng chuyện tối qua, đây có lẽ là đêm phóng túng nhất trong cuộc đời mười tám năm nay của cô, cô không rõ trong lòng mình là cảm giác gì, chỉ là hoàn hoàn chỉnh chỉnh tự mình biết, cô thật sự động tâm với nam nhân kia

Có lẽ là cô sợ hãi đi, tương lai bọn họ còn chưa biết sẽ đi về đâu, từ lúc bắt đầu thích Lý Ý Kỳ cô liền cố ý trốn tránh sự thật này. Một mối tình muốn tu thành chính quả, không phải chỉ đôi bên lưỡng tình tương duyệt là được, vắt ngang ở chính giữa hai người, còn có gia đình dòng dõi đôi bên... Huống hồ giữa bọn họ, còn có một Chu nhị thiếu. Lần đó Lý Ý Kỳ hỏi cô, cô cũng chỉ trả lời qua loa lấy lệ vài câu mà thôi, ở giữa quan hệ lợi và hại, hai người bọn họ chưa từng nề hà...

"Bé con, tỉnh rồi?" bà ngoại Lê Thu đẩy cửa bước vào, hiền lành cười nhìn cháu ngoại. "Sáng sớm, ai chọc Tiểu Thu nhà chúng ta tức giận thế?"

Lê Thu cười khổ một tiếng: "Nào có..."

Bà ngoại đi qua ngồi ở mép giường cô, đôi tay có chút già nua phất qua khuôn mặt kiều nộn của cô: "Bé con, con cùng mẹ con lúc trẻ giống nhau vô cùng, tính tình cũng giống. Mẹ con năm đó có tâm sự gì đều để ở trong lòng... Bà ngoại già rồi, cũng không mong muốn gì hơn, chỉ cần con cháu đều sống tốt là bà an tâm rồi." Sau đó bà dừng một chút, "Tiểu Thu, con ở lại đây cũng không phải kế sách lâu dài, nói bà ngoại nghe xem, trong lòng con có tính toán gì a?"

Lê Thu ôm eo bà ngoại, đem đầu dán trên người bà, nghe mùi sữa tắm nhàn nhạt, nhẹ nhàng mở miệng: "Bà ngoại, con chỉ biết là mình không thích hắn... Nhưng ý cha con lại muốn con nên thử tiếp nhận hắn, con lại không muốn cha con khó xử, nhưng càng không muốn làm chuyện trái lương tâm."

Nói rồi nước mắt tiểu cô nương liền rơi xuống, đôi tay chậm rãi nắm chặt quần áo bà ngoại, "Thực ra con cũng từng nghĩ qua, gả cho ai cũng là một đời, huống hồ Chu nhị thiếu đối với con rất tốt, về lâu dài cũng có thể bồi dưỡng ra tình cảm... Mẹ con sợ con chịu ủy khuất, liền để cho con tới nơi này trốn tránh. Nhưng mà bà ngoại ơi con..." Lê Thu mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn khuôn mặt hiền lành của lão nhân, "Hiện tại con đổi ý rồi, con không muốn gả cho Chu nhị thiếu..."

Bà ngoại sờ mái tóc dài phía sau lưng cô, cười mở miệng: "Là do bởi tên tiểu tử Lý gia kia sao?"

"Bà ngoại, sao... sao bà lại biết..."

Lão nhân chọc chọc chóp mũi đỏ hồng của cô: "Bà sao có thể không biết, tên tiểu tử kia mỗi ngày đều lắc lư ở trước cửa nhà chúng ta, thật cho là chuyện hắn làm thần không biết quỷ không hay? Lại chuyện chân con ngày hôm qua... Sợ là hắn không thoát khỏi liên can đi."

Tiểu cô nương thẹn thùng gật đầu.

"Bé con, nói cho bà ngoại biết, hắn đối đãi với con có thật lòng hay không? Còn con thì sao, có thật lòng với hắn?" Lão nhân nghiêm túc mà nhìn tiểu cô nương nhà mình.

"Hắn đối với con rất tốt, con cũng vui mừng tiếp nhận hắn." Lão nhân hơi mỉm cười, ôm nữ hài mở miệng: "Ý Kỳ là dưới mí mắt ta cùng ông ngoại con mà lớn lên, hắn làm người ta rất là yên tâm. Đứa nhỏ này thông minh từ bé, bộ dạng cũng đoan chính. Chu nhị thiếu kia bà lại chưa từng gặp qua, nhưng nếu muốn bà nói, chỉ cần con vừa lòng vừa ý, đem con giao cho Ý Kỳ bà càng yên tâm hơn..."

"Tiểu Thu à, sự tình trên đời này, kiêng kỵ nhất là hoàn hảo không tì vết, con xem ánh trăng trên kia, một khi viên mãn tròn đầy, lập tức liền phải khuyết đi; trái trên cành, một khi chín, liền phải rơi xuống mà thối rữa. Mọi việc đều phải lưu lại chút khiếm khuyết, thì mới có thể cân bằng." Lão nhân nhìn dãy núi xa xa ngoài cửa sổ than thở, "Nhân duyên hai đứa lần này cũng như thế, Chu gia kia có tiền có quyền, mà tiểu tử Lý gia chỉ là người lái đò trên sông. Ai không xứng với ai bất quá do có yêu sâu đậm hay không thôi, đứa nhỏ Ý Kỳ này, sau này chắc chắn có tiền đồ, nếu con muốn thì nghe bà ngoại nói một câu, đừng buông tay, ngày sau mới không có nuối tiếc..."

***

Vài ngày sau, tiểu thôn sơn nghênh đón một vị khách mặc tây trang mang giày da đến từ thành phố. "Tiểu thư, xin hỏi cô biết nhà bà ngoại của Lê Thu ở đâu không?" Nam nhân hỏi chuyện ôn tồn lễ độ, giọng nói trong trẻo dễ nghe, cô gái bị hỏi chuyện đã sớm đỏ bừng mặt, chỉ vào một sân cách đó không xa: "Bên kia... chính là chỗ đó."

Nam nhân hướng cô cảm kích cười cười: "Cảm ơn."

Cô gái kia lập tức cảm thấy mình như tắm trong gió xuân, vội vàng xua tay nói không cần cảm ơn, nhưng nam nhân kia đảo mắt cái đã bước nhanh rời khỏi...

Nam nhân còn chưa vào cửa, liền trong thấy cô gái nhỏ ngồi xổm ở đó, trong tay cầm một đấu ngũ cốc đang cho gà ăn, "Lê Thu."

Cô gái nghe âm thanh quen thuộc, khó có thể tin mà quay đầu lại, thấy Chu Trạch Vũ sống sờ sờ đứng ở cửa viện. Sao hắn lại có thể tìm được đến tận đây? Vốn tưởng rằng hắn đối với mình không quan tâm nhiều lắm, nhưng mà xem tình hình hiện tại sợ là khó giải quyết rồi.

Lê Thu đem ngũ cốc trên tay rải xuống hết, mấy con gà nhỏ tranh nhau cúi đầu mổ lia lịa. Cô cũng mặc kệ bộ dáng thú vị giành ăn của bọn chúng, vội vàng bước qua bên kia, "Chu nhị thiếu, sao cậu lại tới đây?"

Chu Trạch Vũ bất đắc dĩ cười cười: "Sao còn gọi anh là Chu nhị thiếu. Không phải anh đã nói rồi sao, em gọi tên của anh là được rồi..." Sau đó bước lại gần cô vài bước, "Lần này anh tới, một là xem em sống có tốt không..."

Lê Thu không được tự nhiên vén vén tóc đen, "Tôi sống rất tốt."

"Vậy thì tốt..." Chu Trạch Vũ vừa lòng gật gật đầu, nhìn gương mặt hồng hào của cô, biết cô sống cũng không tồi, "Thứ hai là... anh đến đón em trở về."

Lê Thu nghe vậy nhíu mày, sắc mặt không tốt đối diện ánh mắt tràn đầy mong đợi viết hết lên mặt người đàn ông kia: "Đón tôi trở về? Vì sao lại là cậu đến đón tôi trở về? Mẹ tôi còn chưa nói gì với tôi.", cô gái giận dỗi quay lưng lại, "Tôi sẽ không theo cậu trở về."

Chu Trạch Vũ nhìn bộ dáng linh động của cô, chẳng những không giận vì bị cô cự tuyệt, mà ý cười càng thêm sâu, chỉ cho rằng cô tuổi còn nhỏ nên ham chơi, còn chưa có ở đây chơi đủ: "À, vậy cũng được... Vậy em cứ tiếp tục ở đây thêm vài ngày, anh không vội. Thật ra cha em... Thật ra lần này là cha em nhờ anh đón em trở về." Hắn nhìn bóng dáng cô gái, ánh mắt sâu thẩm.

"Nếu đã như vậy, cậu trở về nói cho cha tôi biết, nói tôi hiện tại không muốn trở về."

"Cái đó chỉ sợ là không được..." người đàn ông cười mở miệng, "Anh muốn là muốn cùng em trở về."

Lê Thu rất bực mình, liền cao giọng: "Rốt cuộc thì cậu có ý gì?"

Chu Trạch Vũ cũng không nhìn cô, mà nhìn một vòng xung quanh non xanh nước biếc, từ từ nói: "Chính là anh cùng em ở lại đây, để cho anh hảo hảo tìm hiểu một chút, rốt cuộc ở đây có cái gì mê hoặc em, làm cho A Thu em không muốn về nhà." Dứt lời hắn còn bỡn cợt mà nhìn cô một cái, chỉ coi là cô đang phát tính đại tiểu thư, cáu kỉnh không muốn về nhà.

A Thu đau đầu không thôi, để cho hắn ở đây? Sao có thể chứ!

"Chu nhị thiếu gia, cậu đừng nói giỡn nữa, nhanh trở về đi. Đừng để cha mẹ cậu lo lắng..."

Chu Trạch Vũ vì xưng hô này mà nhăn mày: "Anh không nói giỡn, anh rất nghiêm túc." Anh đối với em, cũng là nghiêm túc.

Cô nhìn con ngươi nghiêm túc của hắn, âm thầm kinh hãi. Đưa đầu ra một đao, rụt lại cũng một đao, phen này liền vậy. Cô cắn răng, đơn giản thẳng thắn nói: "Cậu không phải muốn biết cái gì có mị lực như vậy làm tôi không muốn trở về sao? Nếu tôi nói cho cậu biết, cậu liền có thể an tâm rời khỏi đây?"

Hắn hiển nhiên không ngờ cô sẽ nói như vậy, ngẩn người tại chỗ.

Lê Thu cũng không đợi hắn trả lời: "Chu nhị thiếu gia, ở nơi đây có người tôi yêu, cho nên, tôi muốn ở lại nơi đây cả đời... Chẳng lẽ, cậu cũng muốn theo bồi tôi cả đời?"

Chu Trạch Vũ khó tin nhìn cô nương xinh đẹp trước mắt, mới có một tháng ngắn người, cô liền nói ở chỗ này có người cô yêu? Vậy hắn cùng cô thanh mai trúc mã tình ý mười mấy năm thì tính là cái gì?

"Anh không tin!" Nam nhân lẩm bẩm trong miệng, thật sâu nhìn cô, tựa hồ đang đợi cô nói: tôi chỉ đùa một chút thôi. Nhưng mà, câu nói kế tiếp của cô, liền đem hắn hoàn toàn đẩy xuống vực sâu.

Lê Thu trào phúng cười: "Cậu tin hay không có quan hệ gì tới tôi đâu?" Rồi sau đó thần sắc nghiêm túc mở miệng, "Chu Trạch Vũ, nếu cậu còn niệm tình bạn nhiều năm của chúng ta, thì đừng dây dưa với tôi nữa. Tôi đối với cậu, từ đầu tới cuối đều không phải tình yêu. Cho dù là cha tôi đã nói cái gì với cậu, tôi cũng chỉ có thể xin lỗi cậu. Tôi không thể, cũng sẽ không dối gạt lòng mình mà bên cạnh cậu..."

Nhìn biểu tình chật vật của nam nhân, trong lòng Lê Thu có chút áy náy, kỳ thực hắn đối với cô rất tốt, cũng chưa từng làm sai chuyện gì... Chỉ là cô không thích hắn mà thôi, trước cả khi cô thích người kia, thì đã xác định không thể nào là Chu Trạch Vũ.

"Chu Trạch Vũ, cậu rất tốt, thật sự rất tốt, cậu nên tìm một cô gái biết trân trọng tình cảm của cậu. Mà chúng ta, sau này vẫn luôn là bạn bè."

Bạn bè? Nội tâm Chu Trạch Vũ co rút từng trận đau đớn. Từ lúc hắn mới biết yêu, trong lòng liền coi Lê Thu là người hắn muốn ở bên cạnh cả đời. Hiện tại, hết thảy mộng tưởng tốt đẹp đều vụn vỡ... Mặt hắn tái nhợt, tận lực kéo ra một nữ cười miễn cưỡng: "Đã như vậy... A Thu, em yên tâm, anh sẽ không lì lợm đeo bám em nữa. Chỉ là, anh có thể nhìn mặt người kia một lần không?"

Lê Thu không nghĩ tới hắn dễ dàng buông tha cô như vậy, trong lòng có chút bất an: "Cậu muốn gặp anh ấy để làm gì?"

Nam nhân nghẹn lời, chỉ cảm thấy cô nương trước mắt vẻ mặt phòng bị muốn đẩy mình ra xa, hắn liền biết, mình cùng cô đa vô phương rồi.

"Chu nhị thiếu gia," một đạo âm thanh thanh lãnh truyền đến từ ngoài cửa, "Không biết cậu đường xa vất vả tới đây, trước là tìm A Thu, sau đó lại muốn gặp tôi, rốt cuộc muốn gì đây?"

Chu Trạch Vũ híp mắt nhìn về phía người đang đi tới, mà ánh mắt Lý Ý Kỳ cũng sắc bén nhìn chằm chằm hắn. Chiều cao hai người không khác biệt lắm, chỉ là một người lớn lên ở nông thôn, càng to lớn hơn một chút, màu da cũng đen hơn một chút, một người khác thì trắng trẻo sạch sẽ, lại một thân âu phục thẳng thớm, toàn thân toả ra hơi thở phố thị.

Tuy khí chất khác biệt, nhưng đều là người có tướng mạo tốt, không phân định được ai hơn ai thua. Vừa rồi khi hắn đi vào thôn, Lý Ý Kỳ nhìn một thân trang phục trên người hắn liền sinh bất an trong lòng, một đường đi theo hắn tới đây, lại ở bên ngoài sân nghe một hồi, mới chân chính xác định quả nhiên hắn ta là cái gai trong lòng mình bao nhiêu lâu nay.

Ban đầu cho rằng Chu nhị thiếu trong miệng Lê Thu kia nhất định là một tên háo sắc, không học vấn không nghề nghiệp, tướng mạo lại xấu xí đáng khinh, hiện tại hắn ngọc thụ lâm phong đứng trước mặt mình, trong lòng Lý Ý Kỳ liền sợ hãi. Hắn không rõ mình sợ cái gì, chỉ là nghĩ phải lập tức đuổi hắn ta ra khỏi nơi này!

Chu Trạch Vũ nhìn nam nhân trong mắt không che giấu địch ý cùng đôi tay nắm chặt, nhẹ nhàng cười. A Thu ơi A Thu, đây là người em thích sao? Trừ bỏ tướng mạo không tồi ra còn có thể có cái gì, một người chèo thuyền lỗ mãng mà thôi...

Lý Ý Kỳ nhìn thấy khoé miệng cười như có như không của hắn ta, âm thầm kinh hãi. Hắn ta đã biết, điều mình sợ còn không phải chuyện này sao. Từ lúc bắt đầu, Lý Ý Kỳ liền cảm thấy mình không xứng với Lê Thu, một tháng này phảng phất như một giấc mộng, giấc mộng đẹp tới mức hắn không muốn tỉnh lại, hiện tại, làm muốn đánh thức hắn rồi sao? Lý Ý Kỳ nhìn Lê Thu đứng bên cạnh Chu Trạch Vũ, không thể không thừa nhận họ rất xứng đôi.... Kỳ thực khi mới gặp cô, không phải chính hắn cũng cảm thấy tiên nữ này nên xứng với người như vậy hay sao?

Nhưng hiện tại hắn không muốn nghĩ như vậy nữa, điểm thua kém trong lòng hắn như tằm ăn dâu lan tràn động đến tôn nghiêm đàn ông hai mươi ba năm, hai mắt hắn đỏ ngầu tiến lên, đấm một quyền trên gương mặt trắng nõn của Chu Trạch Vũ.

Mà Chu Trạch Vũ từ nhỏ đã học qua mấy chiêu phòng thân, sao có thể đứng im cho người ta đánh mình, liền khó khăn di chuyển về phía sau tránh được một quyền, vẻ mặt không tán đồng nhìn Lý Ý Kỳ.

Lửa giận Lý Ý Kỳ càng sâu, hắn nhìn không quen bộ dáng cao cao tại thượng kia! Rồi sau đó hai người liền lao vào nhau quần ẩu.

Lê Thu một bên sắp khóc, tiến lên giữ chặt cánh tay Lý Ý Kỳ: "Không được đánh, Ý Kỳ ca ca xin anh, đừng đánh nữa..."

Sợ liên luỵ Lê Thu, nam nhân kêu lên một tiếng bị Chu Trạch Vũ đấm một cái. Tiểu cô nương hét lên, nước mắt rào rạt dừng trên nắm tay hắn không kịp thu hồi.

Cô khóc, Chu Trạch Vũ nhớ lại, hắn đã bao nhiêu lần chứng kiến cảnh cô khóc? Hiện tại, cô vì nam nhân này mà khóc...

Ông bà ngoại Lâm gia vừa nghe thấy tiếng Lê Thu kêu khóc liền vội vàng ra tới, chỉ thấy Lê Thu quỳ trên mặt đất, bộ dáng hoa lê trong mưa, trên mặt Lý Ý Kỳ bầm đen, nhẹ giọng an ủi cô gái nhỏ. Mà một người đàn ông khác tây trang giày da, nút áo rớt mất mấy cái, bộ âu phục vốn chỉnh tề đã hỗn độn không chịu nổi, cũng một bộ dáng chật vật, ánh mắt thâm trầm khó hiểu nhìn một nam một nữ trên mặt đất.

Nhìn tư thế này, hai vị lão nhân liền đoán được tám chín phần. Liếc nhìn nhau từng người thở dài.

Cho dù là cháu ngoại nhà mình đi nữa cũng không thể không thừa nhận câu hồng nhan hoạ thuỷ có vài phần đạo lý a...

————
Lời tác giả: nam phụ gì đó a, một chương liền nhanh chóng giải quyết thôi.... Ai, bạn học Chu đáng thương a.
Bởi vì đây là vị diện điền văn nông thôn thuần phác, cho nên không có vai ác đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro