Tiết tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Như Ca - Đại Nương nhà bên

"Sư phụ, đệ tử Ý Kỳ cầu kiến. Sư phụ, đệ tử Ý Kỳ cầu kiến..."

Cửa cung Ngọc Thanh Cung đóng chặt, ngoài cửa nam nhân toàn thân quần áo đen tuyền quỳ trên mặt đất, gọi từng tiếng sư phụ, cái trán trắng nõn dập đầu đến sưng đỏ một mảng.

"Kẽo kẹt-" cửa cung màu đỏ theo tiếng mở ra, thò ra một cái đầu nhỏ, "Đại sư huynh, sư phụ thật sự đang bế quan, huynh.... Ngày khác huynh lại đến đi..." Đồng tử mặc đạo bào nhăn mày, nhìn vết máu trên trán đại sư huynh, lét lút nghĩ: Đại sư huynh tướng mạo đẹp như vậy, trong tam giới sợ là không tìm được người thứ hai ngọc thụ lâm phong như thế. Mà nay lại vì Tiểu sư muội, hủy hoại chính mình, ai, ái tình quả nhiên hại người a...

Bên này đồng tử đang tự cảm thán một mình, chợt thấy trước mặt lóe lên bạch quang, thân ảnh nho nhỏ liền không khống chế được ngã xuống, hắn ngơ ngác nhìn mi mắt lạnh lùng của Đại sư huynh.

"A Ngũ, xin lỗi đệ."

Đại sư huynh, hắn hắn... hắn vậy mà lại xuống tay với ta nha, huhu số ta thật khổ mà...

Xong đồng tử liền hôn mê bất tỉnh.

...

"Ý Kỳ, ngươi cũng đã ở cửa cung quỳ ba ngày ba đêm, ồn ào đến vi sư cũng khó có thể tĩnh tâm bế quan, nay lại đả thương tiểu sư đệ của mình, đến cuối cùng là muốn như thế nào?" Phổ Hoa Tiên Tôn nhíu mày nhìn đại đệ tử, biểu tình không quản đến, khóe miệng lại ẩn chứa một tia chế nhạo khó phát hiện.

Lý Ý Kỳ vén vạt áo quỳ xuống: "Sư phụ, đệ tử thật là bất đắc dĩ mới làm như vậy, A Thu... Lê Thu sư muội đã bị mẫu hậu đưa xuống thế gian luân hồi, còn giấu đi hơi thở của nàng, đệ tử dù có thần thông quảng đại cũng khó có thể tìm kiếm."

Đầu gối Lý Ý Kỳ hướng về phía trước, ánh mắt bi thương vô hạn nhìn sư phụ mình: "Sư phụ, là đệ tử có lỗi với sư muội, đệ tử không đành lòng để nàng một mình  ở phàm trần chịu khổ, cầu xin sư phụ trợ giúp đệ tử một lần.

Dứt lời, lại là một tiếng dập đầu trầm đục vang lên.

Phổ Hoa Tiên Tôn nhìn đồ đệ của mình, nếu nói không đau lòng chính là không có khả năng. Hắn là thái tử tiên tộc, khi sinh ra linh khí vờn quanh tiên thai, hơn trăm tuổi liền bị Ngọc Đế đưa đến Ngọc Thanh Cung, tự tay giao cho ông nuôi nấng truyền thụ pháp thuật, vị thái tử này cũng được trời đất ưu ái cho thiên phú tiên tư, mới hơn hai vạn tuổi đã phá được cửu trọng chi cảnh, trong tam giới đều phải trầm trồ, khen ngợi hắn chính là đệ nhất tiên nhân siêu việt. Hắn làm sao có thể không biết, với tiên chất cùng tính giác ngộ cực cao ấy, Ngọc Đế còn đang hứng khởi chờ trao lại vị trí cho hắn nhậm chức đây này...

Nói là đồ đệ, nhưng từ nhỏ đã làm bạn bên nhau, nay tình thầy nặng tựa công cha, đồ nhi này của ông là người ít nói, nhưng rất dễ nhìn ra được hắn đối với mình muôn vàn kính yêu. Lần trước hắn cầu xin mình là lúc nào a? Nga, chính là năm hắn mới hơn trăm tuổi một chút, trong lòng nhớ mẹ khôn nguôi, liền năn nỉ mình dẫn hắn đi gặp Vương Mẫu, nể tình mẫu tử thiên tính, ông liền mang theo đồ nhi đi Dao Trì tiên cảnh. 

Vương Mẫu nương nương mắt lạnh nhìn nhi tử thân sinh, lắc đầu trách cứ: "Ý Kỳ, ngươi sau này là Ngọc Hoàng, chúa tể tam giới, cần phải tu luyện rất nhiều, sao có thể cầu cạnh sư phụ đưa ngươi tới đây!"

Vương Mẫu dừng tầm mắt tại Phổ Hoa Tiên Tôn, "Tiên Tôn, Ý Kỳ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, lần sau chớ nên để nó tùy ý hồ nháo."

Lần đó, trên đường trở về Ngọc Thanh Cung, đồ nhi này một tay nắm chặt ngón tay ông, một tay vụng trộm lau nước mắt, gương mặt nho nhỏ khóc đến đỏ bừng. Tuy trong lòng ông thương tiếc, nhưng không có cách nào mở miệng an ủi. Cũng bắt đầu từ đây, Ý Kỳ chưa từng đi gặp mẫu thân một lần, cũng chưa từng mở miệng cầu xin ông bất kỳ điều gì nữa.

Mà nay, vì một phàm nhân nữ tử đắc đạo thành tiên, lại hướng mình dập đầu cầu xin giúp đỡ, làm ông có chút... có chút thú vị nha. Thế nhân này ai mà không tỏ, đối với nam nhi mà nói, cả đời chỉ có hai nữ tử là quan trọng nhất, một gọi là mẫu thân, hai gọi là thê tử. Đồ nhi của ông chính là vì Lê Thu mà thông suốt a.

Phổ Hoa Tiên Tôn nâng đồ nhi dậy, cười nói: "Ý Kỳ, ta hỏi con, Lê Thu lần này bị đày xuống nhân gian là do tạo hóa của nàng, tuy nói là do có người làm ra, nhưng con cũng không cần quá mức lo lắng mà tự trách mình. Vương Mẫu nhân hậu, ba vạn năm sau, Lê Thu liền có thể trở về tiên giới, coi như lịch qua kiếp nạn lần này, đối với Lê Thu mà nói thì chưa chắc không phải chuyện tốt, sao con lại muốn ta trợ giúp tìm nàng?"

"Sư phụ..," gương mặt trắng nõn của Lý Ý Kỳ nổi lên hai rặng mây đỏ, "Con cùng với Lê Thu sư muội, sư phụ đều đã biết, chúng con sớm đã tự định chung thân, con nào nhẫn tâm để nàng một mình ở nhân gian, nhìn nàng... nhìn nàng cùng người khác thành thân. Sư phụ, cầu xin người giúp con hạ phàm tìm nàng, đừng nói là ba vạn năm, ba trăm vạn hay ba ngàn vạn năm, đệ tử cũng nguyện ý bồi bên người A Thu. Cầu sư phụ thành toàn!"

Phổ Hoa Tiên Tôn đánh giá đồ nhi một lúc lâu, ngón tay hơi cong, thần sắc liền thay đổi, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, thở dài: "Biện pháp không phải là không có..."

"Sư phụ!"

"Ý Kỳ, con có nghe qua Mạc Ly Cổ?" Không đợi đồ nhi trả lời, ông nói tiếp: "Mạc Ly Cổ là phép thuật viễn cổ, tuy không phải là cấm thuật, nhưng cũng không có nhiều người dám dùng. Để thi triển pháp thuật cần phế bỏ tu vi cả đời, xóa bỏ kí ức, làm hai người nhân duyên tương ngộ rồi quen biết mà yêu nhau, nhưng nếu duyên phận không đủ, liền không khác gì tự phế chính mình. Thần tiên không có tu vi, rơi vào lục đạo luân hồi của thế gian, không có cách nào tìm được người mình yêu thương, đời đời kiếp kiếp khó trở về tiên giới. Thần thượng cổ chỉ để lại chút ít tài liệu như vậy liền biến mất, từ đó không biết tung tích, về sau lại không ai dám dùng thuật này... Ý Kỳ, con..."

"Đệ tử nguyện ý thử một lần." Giọng nói bình tĩnh đánh gãy lời Tiên Tôn hỏi chuyện. Hắn nhất định có thể tìm được nàng, những người  vĩnh viễn bị đày đọa dưới trần gian kia là do duyên phận hai người không đủ sâu, mà nhân duyên giữa hắn cùng Lê Thu đã là chú định của vận mệnh. Lời này, là lúc cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa, Nguyệt Lão đã truyền ban cho bọn hắn, nên hắn tin tưởng không chút nghi ngờ.

"Việc này không nên chậm trễ, sư phụ, người mau đem pháp thuật truyền thụ cho con."

Phổ Hoa Tiên Tôn nhìn bộ dáng đồ đệ vội vàng liền dở khóc dở cười: "Gấp như vậy làm cái gì chứ."

"A Thu hạ phàm đã hơn nửa tháng, hiện giờ đã mười bảy tuổi, là độ tuổi kết hôn của nhân gian, nếu con đi chậm..." Đường đường là Thái tử tiên tộc, lại đỏ mặt, ngày thường rõ ràng một bộ dáng thanh lãnh cao ngạo, mà nay đảo mắt lại thấy có mấy phần nhân khí, nếu để nhóm Huyền Nữ tiên tử thấy bộ dáng thẹn thùng cười gượng này, sợ là của lớn Cửu Trùng Thiên sẽ bị đạp vỡ mất.

"Ha ha ha ha, con đấy con người con cẩn thận lại xảo quyệt. Tức phụ gả đến... khó lường a!"

"Sư phụ." Lý Ý Kỳ nhăn mày, không tán đồng nhìn sư phụ của mình.

"Được được, không đùa con nữa." Phổ Hoa Tiên Tôn thu liễm ý cười, "Ta có một chuyện muốn nói cho con, Mạc Ly Cổ này tuy có thể đưa Lê Thu đến bên người con, nhưng hai người không quen biết lẫn nhau khó có thể được việc... Con là Thái tử tiên tộc, giáng sinh liền ngậm bản mệnh Kim Đan, nó ngưng tụ ký ức của con trong ba vạn năm tới, đến lúc thi triển pháp thuật liền nuốt nó vào, thì dù thành phàm nhân cũng có thể nhớ rõ thiên sự. Tiên giả đọa phàm dung mạo cũng không thay đổi, như vậy, đường cong cong quẹo quẹo con đi sẽ giảm bớt rất nhiều."

Lý Y Kỳ cực kì vui mừng: "Đa tạ sư phụ!"

"Được rồi, mau lấy bản mệnh Kim Đan tới đây, thuận tiện đem một vật Lê Thu thường mang theo bên người tới luôn, nó có mang hơi thở của nàng, để cho Mạc Ly Cổ nhớ kỹ, mang con đi đến gần nàng. Nhanh nhanh mang tới, bằng không nàng dâu nhỏ lấy chồng thì đừng trách vi sư." Phổ Hoa Tiên Tôn vẻ mặt bỡn cợt nhìn nam nhi cao thẳng trước mắt.

"Vâng."

Lời còn chưa dứt, Lý Ý Kỳ hóa thành một đạo kim quang biến mất dạng.

Thời gian nửa nén nhang, Thái tử một thân áo đen xuất hiện trước cửa Ngọc Thanh Cung, bước nhanh vào đại điện.

"Đồ vật đều mang đến đủ?"

"Vâng." Lý Ý Kỳ bê theo một cái tráp, bên trong đựng bản mệnh Kim Đan của hắn.

"Hử? Đồ vật bên người Lê Thu đâu?"

Lý Ý Kỳ nghe vậy nắm thật chặt cổ tay áo, bên trong là cái yếm lần trước hai người đùa giỡn đã từ trên người nàng rơi xuống, sao có thể để sư phụ nhìn thấy, liền thanh thanh lãnh lãnh mở miệng: "Sư phụ yên tâm, đồ nhi tự có chừng mực."

Phổ Hiền Tiên Tôn vẫn chưa thấy rõ trong lòng Thái tử quanh quanh co co cái gì, gật gật đầu, "Đi theo ta."

Hai người hướng về phía thiên điện mà đi, Phổ Hoa Tiên Tôn do dự nói: "Ý Kỳ, con phải biết nếu chuyến đi này không suôn sẻ, con lại mất hết pháp lực, tam giới đều đã công nhận con là Ngọc Hoàng kế nhiệm, lại chậm chạp không về, tam giới chắc chắn đại loạn." Tiên Tôn cười khổ: "Khi đó Ngọc Đế cùng Vương Mẫu sợ là sẽ đem ta ăn tươi nuốt sống mất."

Lý Ý Kỳ đứng yên, hướng đến Tiên Tôn hành lễ: "Sư phụ, đồ nhi đã nghĩ qua. Chủ nhân tam giới  mà người mình yêu cũng không bảo vệ được, thì sao có thể bảo vệ bình an cho tam giới, nếu đến lúc đó tam giới đổi chủ, đệ tử cũng không còn gì để nói."

Phổ Hoa Tiên Tôn yên lặng không đáp, áo bào trắng vung lên, trong miệng niệm lệnh pháp tối nghĩa, bạch quang bao phủ quanh thân Thái tử: "Đi thôi, vi sư chưa bao giờ không tín nhiệm con. Vi sư sẽ ở đây chờ con cùng Lê Thu trở về."

"Khoan đã!" Trong viện liền rơi xuống một đạo kim quang, Vương Mẫu dung nhan tinh xảo chậm rãi hiện thân, "Ý Kỳ, con thật to gan!"

"Vương Mẫu nương nương, Mạc Ly Cổ đã khởi động, giờ phút này nếu cố ý đánh gãy, Thái tử điện hạ sợ là tính mạng ngàn cân treo sợi tóc a." Phổ Hoa Tiên Tôn thật sự không đoán được Vương Mẫu tới nhanh như vậy.

Vương Mẫu cả thân kim trang liền cứng đờ, ngay sau đó cười lạnh một tiếng: "Phổ Hoa, ta xưa nay kính trọng ngươi, việc làm của ngươi cùng Thái tử hôm nay bổn cung không so đo. Chỉ là..." Ánh mắt chuyển đến Lý Ý Kỳ vì bị phế tu vi mà sắc mặt thống khổ dữ tợn, "Kim Đan bản mệnh của Thái tử đã rời Cửu Trùng Thiên. Tuy thân phận Thái tử tiên tộc là cao quý, nhưng cũng không phải người cao quý nhất, mà người dùng thuật này cần phải xóa bỏ ký ức, Thái tử lại càng không nên ngoại lệ." Lời còn chưa dứt, một viên Kim Đan lấp lánh liền đến tay Vương Mẫu, "Ý Kỳ, con hồ nháo như vậy, thì đừng trách mẫu thân nhẫn tâm, nếu con cùng phàm nhân đắc đạo thành tiêu tiên nga kia thực sự có duyên phận tạo hóa ban ra, ta liền chấp thuận. Nếu như vô duyên, ta liền đem con về, dù cho tu vi của ta mất hết cũng quyết đem con quay về cửu trọng chi cảnh."

Lý Ý Kỳ giờ phút này cái gì cũng không nghe thấy, pháp lực cả người nhanh chóng mất đi, trong lòng chỉ nghĩ A Thu hắn tâm tâm niệm niệm thật nhanh chóng sẽ ở trước mặt hắn, A Thu nàng nhất định phải chờ ta...

***

"Vương Mẫu nương nương, sao người lại xúc động như vậy, lần này Thái tử điện hạ hạ phàm tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Bổn tọa tính qua, nếu thuận lợi vượt qua kiếp nạn này, Thái tử liền có thể hóa giới. Ba vạn năm, Thái tử đều chưa từng động hồng loan tinh, sau khi hai vạn tuổi đại phá cửu trọng xong sau đó khó có thể tinh tiến thêm, kiếp nạn này chính là kiếp cuối cùng. Lại nói Lê Thu kia, tuy là phàm nhân đắc đạo, nhưng lại rất có tuệ căn, tâm địa lương thiện, nếu có thêm thời gian, chưa chắc không thể thành tài a." Phổ Hiền Tiên Tôn vẻ mặt phẫn nộ nhìn Vương Mẫu, trong lòng rất không cam tâm.

"Gỗ mục sao có thể đẽo?" Vương Mẫu nhìn Phổ Hiền Tiên Tôn tiên nhan tức giận, "Kiếp nạn này của Thái tử ta đã sớm biết, tình kiếp không thể không độ, thái tử phi là người phương nào đều được, duy nhất không thể là Lê Thu kia! Tiên Tôn không cần lo lắng, bổn cung sẽ cho Hà Phi tiên tử hạ phàm chăm sóc Thái tử." Nói xong liền xoay người rời khỏi Ngọc Thanh Cung.

Phổ Hoa Tiên Tôn nhìn bóng dáng Vương Mẫu cười lạnh, chăm sóc? Hà Phi kia ái mộ Thái tử nhiều năm, tâm tư lại không sạch sẽ gì cho cam, chỉ sợ là muốn câu hồn Thái tử đi luôn ấy chứ. Thái tử lần này hạ phàm mất đi ký ức, nhất định sẽ bị Hà Phi kia đùa bỡn. Vương Mẫu, ngươi đã làm hư nhân duyên của đồ nhi ta một lần, lần này tâm tư của ngươi nên nghỉ ngơi sớm đi a...

Phổ Hoa Tiên Tôn híp híp mắt, bàn tay vung lên, một đạo tiên chướng bay đi xa. Phổ Hoa Tiên Tôn thỏa mãn gật gật đầu, bổn tọa cũng làm ngươi mất đi ký ức, đời đời kiếp kiếp nếm trãi tư vị cầu mà không được này đi.

---------------------------------

Đăng chương mà chưa beta, mấy nàng phát hiện lỗi cầu nhắc nhở để ta chỉnh sửa a.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro