TG4 Nữ phụ vườn trường ác độc 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by ap52hz

Khương Phỉ nhướn mày nhìn về phía Tống Nghiên.

Cô vẫn nhớ phản ứng của anh khi nghe thấy khúc《 tù nhân 》, cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ yêu cầu bài này trong lúc này.

Tất cả mọi người trong buổi tiệc, không ít người đều nhìn về hướng này.

Tống gia lão gia cũng khó hiểu nhìn cháu trai mình, ngày thường lãnh đạm kiềm chế, chủ động như vậy......từ khi nào?

Ngay cả Khương ba cùng dì Văn cũng kinh ngạc liếc nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có Tống Nghiên, tay vẫn cố chấp duỗi ở trước mặt Khương Phỉ, không nhúc nhích.

Khương Phỉ nhìn tay anh, nước da trắng ngần, ngón tay thon dài, trước đây khi chán học trong lớp, cô sẽ tùy ý nắm lấy tay anh mà chơi đùa.

Hiện giờ vẫn đẹp như vậy.

Cô suy nghĩ một chút, Tống Nghiên là chủ nhà, mời cô nhảy một điệu, về tình về lý đều không nên từ chối, huống chi, 《 tù nhân》 này còn đẹp như vậy.

Khương Phỉ đặt tay vào lòng bàn tay Tống Nghiên.

"Khương Phỉ!" Thẩm Phóng đột nhiên lên tiếng, vươn tay nắm lấy cổ tay của cô, âm cuối có chút hoảng hốt.

Khương Phỉ quay đầu nhìn về phía hắn.

Thẩm Phóng nhìn lại cô, sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi trong mắt càng sâu.

Trước kia là hắn muốn giấu giếm quan hệ của hai người, phủ nhận cô là vị hôn thê của mình. Hiện giờ điều đó lại vả mặt chính mình.

Cô không muốn công khai quan hệ của hai người.

Cuối cùng, Thẩm Phóng nhìn cô: "Em vẫn là......" vị hôn thê của hắn đi.

Lời nói khó hiểu, Khương Phỉ vừa nghe liền hiểu, cười khẽ gật đầu: "Đúng vậy." không chút do dự.

Thẩm Phóng sững người một lúc rồi từ từ thả tay ra.

Cô vẫn là của hắn.

Đây là sự thật ai cũng không thể thay đổi được.

Nhưng chung quy hắn không muốn xem cô cùng người khác nhảy, hắn xoay người rời đi.

Khương Phỉ đặt tay lên lòng bàn tay Tống Nghiên, lễ phép cười: "Bạn học Tống."

Tống Nghiên nhìn nụ cười trên khóe môi cô, trong lòng chột dạ, ôm lấy cô đi về phía sân khiêu vũ.

Một chút trò hề biến mất.

Sân nhảy, Tống Nghiên một tay nắm lấy tay Khương Phỉ, một tay nhẹ ôm lấy vòng eo cô, nhìn thiếu nữ trước mắt, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc luôn có trong giấc mộng của anh, thân hình càng thêm cứng đờ, ý thức đều bị hương thơm chi phối càng thêm mù mịt.

Lần đầu tiên khiêu vũ, là ở trong phòng ngủ, cuối cùng biến thành anh bị cô đè trên giường, luyện tập hôn môi nhiều lần.

Lần thứ hai, trong phòng tiệc của trường, cưỡng hôn anh.

Thân mật hơn lúc này rất nhiều.

Tống Nghiên siết chặt tay Khương Phỉ.

Khương Phỉ khẽ cau mày, lễ phép tránh tay anh: "Bạn học Tống?" Giọng điệu vẫn nhẹ nhàng xa cách, giống như... Cô thật sự vừa rồi đồng ý lời mời của anh, một đôi nam nữ xa lạ vì lễ phép mà đi khiêu vũ. , chỉ đợi nhảy xong rồi buông tay.

Tống Nghiên càng ngày càng nắm chặt tay cô: "... tại sao?"

Ánh mắt đầy khó hiểu: "Hả?"

Cô vẫn còn giả vờ!

Tống Nghiên nhìn cô chằm chằm: "Tại sao không đi học nữa?" Cô thậm chí biến mất không tăm tích, hiện tại lại xuất hiện ở trước mặt anh như không có chuyện gì xảy ra.

Khương Phỉ trong nháy mắt vô tội: "Ta không muốn đi, ở nhà học cũng giống nhau."

"Còn điện thoại thì sao?" Tống Nghiên đột nhiên mở miệng.

Khương Phỉ ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Bạn học Tống gọi điện cho tôi sao?"

"......" Tống Nghiên yết hầu căng thẳng, mím môi không đáp.

Khương Phỉ cúi đầu cười nhẹ một tiếng, thanh âm thực nhẹ, rất giống nụ cười trêu chọc lúc trước của cô, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt, khách sáo: "Bạn học Tống, cậu vẫn luôn bình tĩnh, hôm nay sao lại lỗ mãng như vậy?"

"Không phải cậu không muốn mọi người biết quan hệ giữa chúng ta sao? Cậu làm như vậy, đoán xem có thể hay không sẽ có người nghi ngờ?"

Lông mi Tống Nghiên khẽ rũ xuống, nhìn theo độ cong của khóe môi, trong mắt cô hiện lên ý cười rạng rỡ.

Anh không thể nhớ, lần cuối cùng anh nhìn thấy cô như thế này là khi nào.

"Nhưng mà," Khương Phỉ xoay tròn một vòng theo âm nhạc, một lần nữa trở lại vòng tay cậu, "Hiện giờ cậu là đại thiếu gia Tống gia, hẳn là không ai dám công khai bàn tán về cậu, hơn nữa......"

Cô cười như không cười nhìn anh, "Tôi đoán cậu mời tôi, là muốn nói đến chuyện ' thanh toán'?"

Tống Nghiên nắm chặt tay cô.

Rõ ràng anh đến để nói với cô chuyện "thanh toán", nhưng khi cô hỏi về điều đó thì lại khiến người ta muốn chạy trốn.

Khương Phỉ vừa thấy vẻ mặt của anh, liền biết chính mình đoán đúng tám chín phần, cô cười cười: "Với thân phận hiện tại, cậu có thể dễ dàng trả lại số tiền mà cậu đã thiếu tôi."

Tống Nghiên môi giật giật, anh rất muốn hỏi cô, sau khi trả xong thì sao?

Đường ai nấy đi?

Nhưng nói không ra lời.

"Này, Bạn học Tống, cậu không muốn trả lại sao?" Khương Phỉ nhìn vẻ mặt của anh, giả bộ kinh ngạc, "Hay là, cậu nghiện kiểu quan hệ như vậy rồi?"

"Khương Phỉ!" Tống Nghiên vừa tức giận, vừa hoảng loạn.

Bản nhạc vừa cất lên một chút, hai người họ đã đến góc sân nhảy từ lúc nào.

Khương Phỉ lại nhảy một bước, nhưng không để ý đến bàn tay đang dang ra của Tống Nghiên mà trực tiếp dựa vào vòng tay của anh ta.

Hơi thở của Tống Nghiên ngưng trệ trong hai giây.

Người xung quanh không để ý đến bầu không khí ái muội giữa hai người, giọng nói của Khương Phỉ dần dịu lại, anh nói: "Nghiện không có gì đáng xấu hổ a."

"Hiện tại, hôn tôi, quan hệ giữa chúng ta liền khôi phục như trước kia, thế nào?"

Tống Nghiên đáp xuống eo cô một hồi, tim đập dữ dội, giây tiếp theo cả người như bị bỏng, nhanh chóng thả cô ra, trong mắt hiện lên sự phẫn nộ cùng lời buộc tội nhục nhã: "Sao cậu vẫn như thế này ... "

Nói một nửa lại ngừng.

Khương Phỉ rút lui khỏi anh, thuận theo lời nói của anh: "...... vẫn không biết xấu hổ sao?"

Tống Nghiên mím môi, không nói gì.

Khương Phỉ lại cười: "Hôm nay cậu mới quen biết tôi sao? Tôi chỉ thích cùng người ta chơi đùa. Còn tốt hơn người hưởng phúc lợi do tôi cung cấp, hứa hẹn là đồ chơi của tôi, rồi lại nuốt lời chạy tới ăn sinh nhật ngọt ngào với người khác."

"Cậu......" Tống Nghiên tỏ vẻ khó chịu, nhấp môi nhìn cô, thật lâu sau nói, " Tôi sẽ trả lại cho cô số tiền mà tôi đã thiếu cậu, nhưng......"

Anh còn nói chưa xong, cửa phòng tiệc lại được mở ra, thu hút sự chú ý của mọi người.

Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng quần đen đứng ở cửa, sắc mặt tái nhợt, lông mày hơi bị tóc mái che lại, giống như một con nai con hoảng sợ tìm kiếm trong đám người.

Cuối cùng, ánh mắt dừng ở Khương Phỉ trong góc, sau đó chậm rãi đi về phía đó, hai chân khập khiễng, tư thế đặc biệt đáng yêu.

Khương Phỉ không cần quay đầu lại, chỉ nghe hệ thống báo cáo liền biết, là nhóc biến thái Giang Thố.

Nhưng khi quay đầu lại, ánh mắt hơi bất ngờ.

Nhóc biến thái này không sử dụng xe lăn mà đang từng bước tiến về phía cô.

"Chị." Giang Thố làm lơ sự chú ý của những người xung quanh, đứng bên cạnh Khương Phỉ, vô tội nhìn cô.

"Tiểu Thố?" Khương Phỉ nhíu mày nói: "Không phải nói không được tùy ý đi lại sao?"

"Ừm," Giang Thố cúi đầu, lông mi nhấp nháy, "Tôi ở nhà một mình, sợ bóng tối."

Tin cậu, mới là lạ.

Khương Phỉ cười lạnh, trên mặt vẫn lộ ra vẻ quan tâm: "Chân của em....."

Vừa dứt lời, Giang Thố thân thể run lên, suýt nữa té ngã, Khương Phỉ vội vươn tay, đỡ lấy cánh tay cậu.

Giang Thố liếc cô một cái, sau đó nhìn Tống Nghiên đang ở bên cạnh, gượng cười: "Tôi không sao."

Nhìn thấy mà thương.

Khương Phỉ chỉ để những người như vậy trong lòng.

"Làm sao có thể không có việc gì," cô mắng nhẹ, "Bác sĩ nói, em phải nghỉ ngơi thật tốt......"

Nói rồi, cô liền muốn rút tay còn lại ra khỏi tay Tống Nghiên.

Tống Nghiên nắm chặt tay cô không buông.

Khương Phỉ khó hiểu nhìn anh: "Bạn học Tống, cậu buông tay."

Tống Nghiên cổ họng thắt lại, liếc mắt nhìn Khương Phỉ, lại nhìn về phía Giang Thố, chỉ cần liếc mắt một cái, anh chắc chắn người thanh niên này nhất định không phải vô tội vô hại như vẻ bề ngoài, thậm chí ... ánh mắt cậu ta nhìn Khương Phỉ, đầy ham muốn chiếm hữu.

Khiến người ta không thoải mái.

Khương Phỉ lại hoàn toàn không kiên nhẫn, đêm nay bị người vây xem hai lần, đủ rồi.

Hơi hơi dùng sức, cô đã tránh tay Tống Nghiên, đỡ Giang Thố đi ra cửa.

Tống Nghiên vẫn đứng ở góc sân nhảy, nhìn bóng dáng cô cùng người khác càng lúc càng xa, trong lòng trống vắng.

Thậm chí...... còn nghĩ đến lời cô vừa mới nói "Hôn cô, hai người liền có thể trở lại quan hệ trước kia ", còn có bộ dáng mặt vô biểu tình nói "anh nuốt lời đi ăn sinh nhật với cô gái khác".

Có phải hay không, cô có chút tình cảm với anh?

Bên kia.

Khương Phỉ đỡ Giang Thố ngồi trong xe trở về nhà, gọi điện cho ba Khương nói mình về trước một chút.

Trở lại biệt thự, Khương Phỉ cầm hòm thuốc ngồi ở trên sô pha, Giang Thố sắc mặt trắng bệch, ngoan ngoãn ngồi cạnh Khương Phỉ, nghĩ nghĩ, nghĩ xong liền hơi nghiêng đầu dựa vào vai cô, giống như .. . Trong bức ảnh đó, thiếu niên tên Thẩm Phóng cũng làm như vậy.

Khương Phỉ nghiêng đầu nhìn cậu một cái, cũng không có từ chối, chỉ là đưa tay sờ đầu gối của cậu.

Hai chân Giang Thố run lên.

"Đau sao?" Khương Phỉ liếc cậu.

Giang Thố nhẹ nhàng cọ vào vai cô: "Rất đau."

Khương Phỉ bôi thuốc mỡ lên tay, nặng nề xoa đầu gối: "Vậy em còn tới sảnh tiệc?"

Giang Thố thân thể hơi căng, nhưng cười nhẹ: "Tôi tìm chị."

Khương Phỉ nhìn cậu, sức lực trong tay dần dần nhẹ đi, nhẹ nhàng lướt qua chỗ bị bầm tím.

Giang Thố dõi theo động tác nghiêm túc của cô, cô vẫn mặc chiếc váy đỏ đó, mái tóc hơi xoăn buông ngang vai khẽ đung đưa, dưới ánh đèn ấm áp, hiện ra một phong cách khác hẳn.

Giang Thố độ hảo cảm: 82.

Khương Phỉ cúi đầu, đuôi lông mày khẽ nhếch.

Thời gian không còn sớm, Khương Phỉ bận rộn cả ngày, bôi thuốc xong, liền dựa vào trên sô pha, ý thức có chút mơ hồ.

Giang Thố nhìn dáng vẻ buồn ngủ của cô: "Chị?"

"......" Khương Phỉ không đáp.

Giang Thố cũng bình tĩnh lại, một lúc lâu sau mới vươn tay xoa nhẹ má cô, nói nhỏ: "Chị, em rốt cuộc thích ai vậy?"

Nhiều tình cảm như vậy, thật khiến người ta buồn rầu mà.

Cậu nên biến thành bộ dạng gì đây.

......

Khi Khương ba cùng Văn Quyên về đến nhà, đã hơn mười một giờ đêm.

Vốn tưởng rằng hai đứa nhỏ đã nghỉ ngơi, nhưng vừa mở cửa phòng khách liền nhìn thấy Giang Thố ngồi ở trên sô pha một cách ngoan ngoãn, hiển nhiên là đang chờ bọn họ.

"Tiểu Thố?" Văn Quyên tiến lên, khó hiểu nói.

Giang Thố quay đầu nhìn về phía bà, nhẹ nhàng cười: "Con muốn hỏi chú Khương một chuyện."

Khương ba nhìn về phía cậu.

"Trước kia chú Khương có nhắc tới, muốn cho con chuyển trường," Giang Thố chậm rãi cười, "Con muốn chuyển trường."

......

Năm học mới, thân phận Tống Nghiên đã được truyền đi khắp nơi trong trường.

Chẳng mấy chốc mọi người đã biết Tống Nghiên là cháu trai lưu lạc của nhà giàu bậc nhất – Tống gia , hiện giờ được Tống gia nhận lại, cao lãnh chi hoa hóa ra là thiên chi kiêu tử chân chính!

Thời điểm Nguyễn Đường biết chuyện này, sửng sốt thật lâu, ngồi ở trong phòng học, không ngừng nhìn về phía Tống Nghiên.

Anh vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần đen đơn giản, nhưng trong bóng tối, cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và anh bỗng trở nên rất lớn ... có lẽ cô sẽ không thể vượt qua được nữa.

Mà Tống Nghiên vẫn luôn ngồi trong góc với vẻ mặt thờ ơ.

Anh có thể không cần phải quay lại trường học.

Mặc dù không có Tống gia, kế hoạch ban đầu của anh cũng không cần quay lại trường học.

Nhưng anh vẫn tới.

Anh ngồi yên lặng ở ghế trong góc, vẫn như trước.

Thỉnh thoảng nhìn ra cửa, rồi tiếp tục cúi đầu.

Xung quanh có tiếng xì xào.

"Nghe nói khóa dưới có người chuyển, lớn lên rất đẹp."

"Đẹp lắm sao? Đẹp hơn cả người đẹp nhất?"

"Là nam sinh?"

"......"

Tống Nghiên biểu tình bình tĩnh như cũ.

Cho đến khi có người nói nhỏ ở cửa: "Có phải cậu ta hay không?"

Sau đó, một giọng có chút quen thuộc truyền đến: "Tôi vê lớp trước đây, chị."

Tống Nghiên nhíu mày, giây tiếp theo nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn.

Quả nhiên, Khương Phỉ đang chậm rãi đi đến, khóe môi hơi hơi cong, mặt sáng ngời, đứng ở nơi đó khiến cho cảnh vật xung quanh bị lu mờ.

Tống Nghiên hai tay nắm chặt thành quyền, nhìn ghế trống bên cạnh.

Kể từ khi được chuyển đến lớp này, cô đã ngồi bên cạnh anh, chưa bao giờ ngồi ở bất kỳ ghế nào khác.

Anh thậm chí đã từng nghĩ đến chuyện, sau khi trả lại số tiền mà anh nợ cô, không cần phải "thanh minh", bọn họ đã làm nhiều chuyện thân mật như vậy, cả trường đều thấy, có lẽ bọn họ có thể hòa thuận ở chung, lấy thân phận bạn bè, nếu suôn sẻ, sau này ...

Tuy nhiên, Khương Phỉ lại thản nhiên lướt qua anh, thời khắc tim anh đạp liên hồi, cô đã nhẹ nhàng bỏ qua anh và bước sang phía khác.

Tống Nghiên thân hình cứng đờ, căng thẳng chưa kịp dâng lên đã giống như bị dội vào một chậu nước đá, dưới lòng bàn chân nổi lên từng đợt ớn lạnh.

Anh nhìn Khương Phỉ đi đến chỗ trống cách xa anh mà ngồi xuống, bình tĩnh chào hỏi những người xung quanh.

Nhìn cô......Cô lại không thèm liếc mắt một cái.

Cơ hồ tất cả mọi người đều biết mối quan hệ giữa Tống Nghiên và Khương Phỉ, thậm chí nhìn thấy hai người hôn nhau tại vũ hội trong phòng tiệc của trường, hiện giờ nhìn Khương Phỉ làm lơ Tống Nghiên, không khỏi sôi nổi nhìn Khương Phỉ một cái, lại nhìn về phía Tống Nghiên.

Đây là...... Chia tay phải không?

Nhưng hai nhân vật chính không quan tâm đến những lời bàn tán của những người xung quanh.

Khương Phỉ vẫn cười, rút ​​ra một quyển sách nặng nề, thản nhiên nhìn.

Tống Nghiên nhìn chằm chằm cô, nhìn chăm chú đến tận cùng, lòng anh rộn lên một nỗi chua xót cùng ... tức giận.

Chắc chắn rồi, cô chỉ ... coi anh như một thứ đồ chơi.

Vậy thì anh không cần phải chiếu cố cô ấy nữa!

Nhưng đến giờ ăn trưa, dù Tống lão gia nói có thể đến căng tin của trường ăn bất cứ lúc nào, nhưng anh vẫn đến hòn non bộ anh hay lui tới.

Chỉ là không chờ Tống Nghiên đi vào, đã nghe thấy được bên kia truyền đến tiếng cười.

"Tay nghề của a di càng ngày càng tốt," giọng của thiếu niên trong vũ hội mấy hôm trước "Chị ơi, nếm thử cái này đi."

"Em ăn đi," Khương Phỉ cười khẽ, "Tiểu Thố, môi trường mới thế nào?"

"Hả?" Giang Thố khó hiểu, cười ra tiếng, "Tốt lắm." Có thể thời thời khắc khắc nhìn cô, đương nhiên vô cùng tốt.

Nói rồi cậu thuận tay lột vỏ tôm đưa đến miệng Khương Phỉ.

Khương Phỉ không có chút nào ngượng ngùng, mở miệng ăn.

Tống Nghiên đứng sau sắc mặt tái nhợt, nhìn động tác thân mật của hai người.

Thiếu niên đó đối xử với Khương Phỉ giống như Khương Phỉ đã từng đối xử với anh.

Đồ chơi mới của cô ấy?

Nhưng cậu ta gọi cô là "Chị", anh cũng đã sớm biết thiếu niên đó tên "Giang Thố".

Là hai chị em.

Nhưng có em trai nào sẽ có ánh mắt như vậy với chị mình?

"Sao vậy?" Tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân, Khương Phỉ quay đầu "Có người đến hả?"

Tống Nghiên nhanh chóng trốn sang một bên.

Giang Thố cười đến vô tội: "Chị nghe lầm." Nói xong lại lần nữa lột vỏ tôm, chu đáo đưa cho cô.

Ánh mắt nhàn nhạt mà quét mắt bên kia, cười lạnh một tiếng.

Cả buổi chiều, Tống Nghiên đều chìm đắm trong hoảng hốt.

Cái gì nghe cũng không lọt.

Rõ ràng đã tự nhủ rằng vì cô coi anh như một món đồ chơi nên chẳng còn nợ nần gì nhau, dù sao thì quá khứ đó ... cũng chẳng danh giá gì.

Nhưng trong đầu anh cứ nghĩ đến hình ảnh người thiếu niên cho Khương Phỉ ăn tôm hết lần này đến lần khác.

Anh cứ nhìn Khương Phỉ, người cách anh cả một hàng ghế, nhưng cô không nhìn anh lần nào.

Sau khi tan học, có một bóng dáng khác xuất hiện trước mặt Tống Dực.

Anh đột nhiên ngẩng đầu, giây tiếp theo ánh mắt lại dần dần tối lại.

Nguyễn Đường cắn môi nhìn Tống Nghiên: "Tống Nghiên, cậu không sao chứ?"

Tống Nghiên không để ý đến, trong nháy mắt anh thấy Khương Phỉ  vốn đang cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu lên.

Anh ngây người.

Liệu cô còn quan tâm sao?

Rốt cuộc chỉ vì anh ăn sinh nhật cùng Nguyễn Đường mà cô biến mất suốt hai tháng.

Nhưng giây tiếp theo, cửa một trận xôn xao.

Khương Phỉ nhìn về phía cửa.

Người tên Giang Thố ở trước mắt bao nhiêu người, đi đến bên Khương Phỉ, chỉ nhìn cô, ngoan ngoãn cười: "Chị, về nhà thôi."

Sau đó, hai người sóng vai rời đi.

Tống Nghiên đột nhiên đứng lên.

Nguyễn Đường giật mình: "Tống Nghiên?"

Tống Nghiên hoàn hồn, nhìn Nguyễn Đường: "Tôi đã nói rõ những gì nên nói rồi."

Dứt lời, anh đứng dậy rời đi.

Lúc trước, Khương Phỉ ngồi sau xe đạp bắt anh chở cô đi.

Hiện giờ, cô không ép anh nữa, thiếu niên kia chủ động tới đón cô.

Cô quả nhiên đã dùng những thủ đoạn nhỏ mà lúc đầu cô đã dùng với anh để làm điều tương tự người khác.

Đồ chơi......

Tống Nghiên nhíu mày, trong đầu không ngừng tràn ngập hai chữ này, đại não sắp nổ tung.

Khi về đến nhà, bà ngoại đang nghỉ ngơi trong sân biệt thự, bảo mẫu mới thuê chăm sóc bà rất chu đáo, ngoại trừ thỉnh thoảng bị đau chân vào những ngày mưa, bà rất khỏe mạnh.

Thấy Tống Nghiên trở về, bà cụ ngồi dậy: "Tiểu Nghiên, Phỉ Phỉ không học bổ túc sao?"

Tống Nghiên sửng sốt.

Khi Khương Phỉ biến mất, bà cụ cứ hỏi anh tại sao cô không đến, anh chỉ nói Khương Phỉ đang bận thi, khai giảng sẽ đến.

"Cô ấy......" Tống Nghiên há miệng thở dốc, lại không biết nên nói gì.

Nói gì? Nói cô vẫn luôn chơi đùa anh, hiện giờ không cần anh nữa?

Nhưng bọn họ đều rất rõ ràng, mối quan hệ này, từ đầu đến cuối, là một sự giam cầm nhục nhã đối với anh, là một trò chơi bất chợt của cô.

Cuối cùng Tống Nghiên gì cũng không nói, trở về phòng.

Nhưng khi anh ngồi ở trên sô pha, anh sẽ nhớ cô từng ngồi trên sô pha cùng bà nội cười nhạo anh, nhân tiện trêu chọc tiếng cười của anh.

Ngồi trên giường, sẽ nhớ tới dáng vẻ quyến rũ của cô khi đè anh xuống dưới cơ thể mình, hôn nhẹ lên môi anh.

Ngay cả khi ngồi vào bàn làm việc, vẫn sẽ nghĩ đến cách cô ngồi trên đùi anh, đùa nghịch anh......

Tống Nghiên đột nhiên đứng dậy, đi đến phòng tắm, nhìn mình trong gương.

Thật lâu sau, anh chậm rãi cởi bỏ cúc áo sơ mi, nhìn ngực trái.

Lúc trước, Khương Phỉ ở chỗ này viết xuống hai chữ "Khương Phỉ", thậm chí chưa kịp viết xong.

Khi Khương Phỉ biến mất, mặc dù cảm thấy khó xử, nhưng anh vẫn có thể tự nhủ sau khi tìm được cô, mọi chuyện có thể giải thích rõ ràng, xử lý gọn gàng.

Nhưng hôm nay nhìn thấy cô, còn khó chịu hơn trước kia rất nhiều.

Đêm đó, Tống Nghiên lại lần nữa nhẹ ôm lấy chăn cô từng đắp, mới có thể ngủ say.

Anh nằm mơ, Khương Phỉ trong mộng vẫn như trước ngồi ở trên đùi anh, ôm gáy anh, nhẹ nhàng hôn anh, cởi cúc áo sơ mi của anh từng cái một.

Trong mơ, anh duỗi tay ôm eo cô, nụ hôn từ từ di chuyển từ môi xuống cằm, cổ, xương quai xanh, thậm chí còn vượt quá giới hạn ...

Anh tỉnh dậy vào buổi sáng, khó thở.

Tiếp theo hảo một đoạn thời gian, Khương Phỉ vẫn phớt lờ anh, không ngồi cạnh Tống Nghiên, không cùng anh ăn cơm, không nằm lên đùi anh nghỉ ngơi sau hòn non bộ, càng không cùng anh về nhà sau khi tan học.

Bọn họ giống như mối quan hệ bạn học thông thường nhất.

Không, trong mối quan hệ bạn học thông thường nhất, họ sẽ gật đầu chào nhau khi gặp mặt, nhưng Khương Phỉ lại phớt lờ anh.

Tống Nghiên mỗi ngày nhìn Giang Thố đưa Khương Phỉ đến lớp, nhìn Giang Thố đón Khương Phỉ đi ăn trưa, nhìn bọn họ cùng về nhà......

Trong trường học đều truyền tai nhau mối quan hệ giữa hai người Giang Thố cùng Khương Phỉ.

Tựa như anh đã từng cùng Khương Phỉ vậy.

Giang Thố, hoàn hoàn toàn toàn thay thế anh.

Điểm khác biệt duy nhất là Khương Phỉ chưa bao giờ cùng Giang Thố làm cái gọi là "Luyện tập hôn môi".

Để anh có thể tự an ủi chính mình, xem đi, Khương Phỉ đối xử với chính mình khác với những người khác.

Thiếu niên đó còn kém hơn anh, có lẽ chẳng bao lâu nữa, sự kiên nhẫn của cô sẽ biến mất, cậu ta sẽ bị bỏ lại phía sau.

Giống như cô đã rời bỏ anh.

Tuy nhiên, hôm nay.

Giang Thố như cũ tới đón Khương Phỉ ăn cơm trưa.

Tống Nghiên tự nhủ ngàn vạn lần đừng quan tâm, nhưng sau khi bọn họ rời đi, anh lại lặng lẽ đi theo.

Trên hòn non bộ, Giang Thố chu đáo chuẩn bị bữa trưa cho Khương Phỉ như thường lệ, thân mật đút cô ăn.

"Em cũng ăn đi." Khương Phỉ nhìn Giang Thố.

Giang Thố cười cười, dùng chiếc đũa cô vừa mới dùng, thuận tay gắp thức ăn lên.

Khương Phỉ híp híp mắt, phải nói tiểu biến thái thật sự rất quan tâm mình, hơn nữa vẻ mặt thâm tình này, làm cô suýt nữa đã quên, thằng nhóc này khi không làm người có bao nhiêu biến thái.

"Mệt mỏi sao?" Giang Thố nhìn cô, nói vỗ nhẹ đầu gối mình, "Nghỉ ngơi một chút đi?"

Khương Phỉ cúi đầu, liếc mắt sang một bên.

Tống Nghiên đang theo dõi.

Nghĩ nghĩ, cô ngả mình lên đầu gối Giang Thố.

Tống Nghiên độ hảo cảm đang kịch liệt dao động.

"Ngủ một lát đi, đến giờ tôi sẽ gọi chị." Giang Thố cúi đầu nhìn cô.

Khương Phỉ lười nhác, nhắm hai mắt.

Giang Thố cúi đầu, nhìn cô gái đang nằm trên đầu gối của mình, hàng mi dài và cong khẽ rũ xuống.

Chỉ cần dùng chút thủ đoạn, liền biết lúc trước cô cùng Tống Nghiên ở chung như vậy.

Nghe nói...... Còn thân mật hơn.

Giang Thố liếc nhìn hòn non bộ bên cạnh, ánh mắt bỗng trở nên quái dị.

Cậu đưa tay ra, vuốt ve lông mày của cô, một lúc lâu sau mới hơi cúi người: "Chị..."

"Em từng làm như vậy với hắn ta sao?" Giang Thố nỉ non, ghé vào môi cô mút nhẹ.

Trong lòng lại không kìm được kích động, giống như lén nếm trái cấm.

Cậu là của cô.

Như vậy, cô cũng phải là của cậu.

Chỉ có lẫn nhau.

Tống Nghiên lui về phía sau một bước, sắc mặt tái nhợt, bàn tay buông thõng bên hông run rẩy không ngừng, lòng bàn chân phát ra từng đợt lạnh, ngay cả hàm răng đông cứng cũng không ngừng run rẩy.

Điều duy nhất anh có thể thuyết phục chính mình là Khương Phỉ đối xử khác với anh, và khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh hoàn toàn suy sụp.

Người khác cũng vậy.

Anh không nên tiếp tục như thế này nữa.

Trước đây,  luôn tự nhủ rằng chờ một chút, chờ một chút rồi sẽ trả tiền cho cô.

Không phải bây giờ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh cảm thấy mình sẽ không bao giờ quay lại được nữa.

......

Buổi chiều.

Còn một phút trước giờ học.

Khương Phỉ vươn tay mở sách, tiếp tục đọc quyển sách buổi sáng còn chưa đọc xong.

Chỉ là không chờ cô mở ra, cuốn sách đột nhiên bị đóng lại bởi một bàn tay trắng trẻo.

"Chúng ta nói chuyện một chút." Cùng với bàn tay, một giọng nói khàn khàn và lãnh đạm truyền đến.

Mọi người xung quanh đều nhìn về phía bên này, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Khương Phỉ ngẩng đầu.

Tống Nghiên đang đứng trước mặt cô, đôi mắt đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt, đôi môi mất đi màu sắc, ánh mắt cũng không còn lạnh lùng kiêng kị như trước, ngược lại có chút hung ác nham hiểm.

Khương Phỉ chậm rãi mở miệng: "Bạn học Tống......"

"Khương Phỉ!" Tống Nghiên trực tiếp cắt ngang.

Anh ghét cô gọi anh là "Bạn học Tống", ngay cả lúc này, nhìn anh như một người xa lạ.

Khương Phỉ nhìn thời gian, khó xử nói: "Đã đến giờ học, hiện tại chỉ sợ......"

"Ngay bây giờ." Tống Nghiên trầm giọng nói.

Đây là lần thứ ba Tống Nghiên trốn học.

Lại bởi vì Khương Phỉ.

Quán cà phê.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên.

Khương Phỉ rũ mắt, dùng thìa khuấy nhẹ cà phê, một sợi tóc xoăn xõa xuống trước mặt, phản chiếu ánh nắng ngoài cửa sổ, làn da gần như trong suốt.

Tống Nghiên nhìn cô, anh không thể ngờ cô gái trước mặt lại chính là cô gái từng ôm gáy anh mà hôn.

Môi cô vẫn hơi đỏ và sưng.

Tống Nghiên không khỏi siết chặt lòng bàn tay, kiềm chế cơn đau nhức nhối trong lồng ngực.

"Có chuyện gì sao?" Khương Phỉ thản nhiên đón nhận ánh mắt anh.

Tống Nghiên nhìn cô: "Cậu cùng Giang Thố......"

"Hả?" Khương Phỉ khó hiểu, sau đó mới phản ứng lại, cười một cái, "Đừng nghe những người đó đồn đại, tôi với cậu ta, giống như với cậu."

Không có quan hệ gì.

Tống Nghiên phía sau lưng cứng đờ, giống anh......

Chần chờ thật lâu sau, anh chậm rãi thả những ngón tay lạnh ngắt của mình, lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng.

Khương Phỉ hiểu rõ: "Hóa ra là trả tiền a," cô hiểu rõ cười, "Không cần cố ý hẹn tôi, ở lớp học đưa thẻ cho tôi luôn cũng được mà."

Cô duỗi tay muốn tiếp nhận thẻ ngân hàng: "Yên tâm, dựa theo thỏa thuận, khi cậu trả lại tiền , quan hệ của chúng ta tự động giải trừ. Tôi sẽ nuốt những chuyện trước đó vào trong bụng."

Nói xong Khương Phỉ nắm góc thẻ ngân hàng: "Chúc mừng, cậu đã thành công trả nợ," cô đứng lên, nói nhẹ nhàng "Trong tương lai sẽ hoàn toàn xóa sạch."

Chỉ là vừa định rút thẻ ngân hàng ra, Tống Nghiên dùng sức giật lấy thẻ, mu bàn tay đột nhiên nổi lên gân xanh.

Hoàn toàn thanh toán xong.

Anh muốn biết làm thế nào cô có thể nói điều đó dễ dàng như vậy.

Khương Phỉ nghi hoặc dùng sức, nhưng vẫn không rút ra được thẻ ngân hàng: "Bạn học Tống?"

Tống Nghiên vẫn cúi đầu, thân hình căng chặt, mím chặt môi.

Khương Phỉ đợi trong chốc lát, nhưng Tống Nghiên vẫn không buông tay.

Lại vào lúc này, điện thoại bên cạnh có thông báo.

Tống Nghiên chuyển mắt nhìn sang, lông mi run lên.

Tin nhắn của Giang Thố, chỉ là không biết cố ý hay  vô tình, tên lại được lưu là"Khương Thố".

Họ của cô, tên của Giang Thố.

Mà anh thậm chí còn không biết số di động hiện giờ của cô.

Khương Phỉ nhìn điện thoại, thu lại bàn tay đang cầm thẻ ngân hàng: "Bạn học Tống chưa muốn trả lại tiền. lần sau nghĩ kỹ rồi nói."

Nói xong muốn rời đi.

Đột nhiên cổ tay bị nắm lấy.

Khương Phỉ bị kéo lại.

"Đi tìm cậu ta?" Tống Nghiên cúi đầu, nặng nề mở miệng.

"Ừm?"

Tống Nghiên đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt cô, hốc mắt phiếm hồng, trầm mặc thật lâu, cuối cùng mở miệng.

Giọng điệu mang theo đầy căm ghét bản thân cùng phẫn hận, anh nói một cách khó khăn, gần như từ bỏ chính mình:

"Cậu muốn hay không, tiếp tục...... Chơi đùa tôi?"

Tống Nghiên độ hảo cảm: 90.

awww mất hết rồi mất hết rồi 2 chương của tui huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro