TG4 Nữ phụ vườn trường ác độc 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by ap52hz

Tiệc tối hôm nay diễn ra trước khai giảng một tuần.

Màn đêm buông xuống, đèn neon của thành phố dần sáng lên.

Biệt thự.

Mặc một chiếc váy dạ hội nửa vai màu đỏ, gấu váy xòe nhẹ ở đầu gối, nhẹ nhàng đung đưa khi cô bước đi, mái tóc dài xoăn bồng bềnh phủ lên bờ vai trần của cô.

Không tồi.

Cô đứng dậy xuống lầu.

Giang Thố ngồi trên xe lăn chờ cô ở phòng khách, vết thương ở chân vẫn chưa lành, đêm nay chỉ có thể ở nhà.

Khương Phỉ khẽ nhướng mày nhìn bóng lưng thiếu niên mặc áo sơ mi trắng ngồi trên xe lăn, cô liên tưởng đến một người què ở thế giới nào đó.

Nghe thấy động tĩnh trên lầu, Giang Thố thuận thế quay đầu, hơi giật mình khi nhìn thấy Khương Phỉ đang từ từ xuống lầu.

Cậu trước nay đều biết, cô đẹp.

Nhưng đêm nay cô đẹp đến chói mắt.

Nghĩ đến việc cô sẽ đi đến nơi có Tống Nghiên cùng Thẩm Phóng người, cậu hận không thể đào ra tròng mắt của hai người đó.

"Đẹp không, Tiểu Thố?" Khương Phỉ đi đến trước mặt cậu, cười hỏi.

Giang Thố nhìn cô cười gần ngay trước mắt, gật gật đầu: "Đẹp."

Đang nói, cậu tựa hồ nghĩ ra gì đó, ngẩng đầu nhìn cô: "Chị, tôi muốn hỏi chị một vấn đề."

"Sao vậy?"

Giang Thố nhìn cô bằng ánh mắt trong sáng và tò mò hỏi: "Một người có thể giữ được bao nhiêu người trong lòng?"

Cậu rất muốn biết, người bình thường đều nhiều tình cảm như cô, hay...... Chỉ có cô?

Khương Phỉ nhìn vẻ mặt vô tội của cậu, biết cậu đang nghĩ gì, cô cười: "Có thể rất nhiều a."

Mới vừa nói xong, ba Khương điện thoại tới thúc giục.

Khương Phỉ xoa xoa tóc của cậu, xoay người ra ngoài.

Giang Thố cố điều khiển xe lăn đưa cô đến cửa, nhìn bóng xe khuất dần, cậu mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, cười một tiếng.

Trong lòng có thể chứa rất nhiều người sao?

Vậy thì cậu thực sự không phải là người bình thường, nếu không thì tại sao cậu chỉ muốn trói cô ở bên cạnh?

Tống Nghiên, Thẩm Phóng, còn có cậu.

Cô quá đa tình.

Giang Thố cúi đầu nhìn đầu gối, kỳ thật vẫn rất đau.

Nhưng mà......

Cậu chậm rãi đứng dậy, từng bước đi về phía cửa biệt thự dù đầu gối rất đau.

Cậu cảm thấy thật may mắn vì  bị thương.

Bên kia.

Chiếc xe màu đen từ từ dừng lại ở lối vào của sảnh tiệc

"Tiểu thư, tới rồi."

Khương Phỉ hoàn hồn, cười gật đầu với tài xế, đứng dậy xuống xe.

Ba cùng dì đã đến từ trước, đang chờ cô ở cách đó không xa.

Khương Phỉ đi nhanh vài bước, đi đến trước mặt hai người, ba người cùng nhau đi về phía sảnh tiệc.

Bên trong buổi tiệc.

Khách khứa sôi nổi nhìn về phía thiếu niên bên người Tống gia lão gia.

Một thân tây trang màu đen, thiếu niên dầy vẻ cấm dục, làn da trắng, khuôn mặt hờ hững, bộ dáng vô cùng ưa nhìn.

Chỉ là, thiếu niên bị vây xem này lại luôn nhìn về phía cửa, như thể đang chờ ai đó

Tống Nghiên không biết bao nhiêu lần nhìn về phía cửa sảnh tiệc, cửa đóng mở, vô số người thành đạt mặc quần áo sáng sủa bước vào với nụ cười tiêu chuẩn trên môi.

Tống lão gia lần lượt giới thiệu những người đó, anh cũng liền an tĩnh mà nghe, lễ phép gật đầu xem như chào hỏi, trong lòng lại hồi hộp.

Lần cuối cùng nhìn thấy Khương Phỉ, là vào đêm sinh nhật Nguyễn Đường, sau đó cô biến mất hoàn toàn, địa chỉ thay đổi, điện thoại không gọi được, cũng không xuất hiện ở trường học.

Anh còn chứ giải thích, đã trực tiếp phán tội tử hình.

Hiện giờ, Khương gia đã nhận lời mời sẽ tham dự bữa tiệc tối nay, cô chắc cũng sẽ tới nhỉ?

Thấy anh, cô sẽ phản ứng thế nào?

Kinh ngạc? Lãnh đạm? Hay vẫn còn giận anh? Hay là...... Sẽ như trước kia, giống một con khổng tước cao ngạo lại mang theo hương thơm mê hoặc lòng người?

Hiện giờ, anh đã có thể trả được những gì anh nợ cô, có thể thanh minh bất cứ lúc nào, tuyệt nhiên không thể để anh bị cô "làm nhục" như trước nữa

Cửa sảnh tiệc từ từ mở ra.

Tống Nghiên nhịn không được liếc nhìn về phía cửa thêm một lần, sau cái nhìn đó thì không thể rời mắt nữa.

Bọn họ đã hai tháng không gặp mặt.

Cô vẫn rạng rỡ như vậy, giống như lúc khiêu vũ ở trường, mặc một chiếc váy đỏ, làn da trắng như tuyết, dáng vẻ quyến rũ, là khung cảnh bắt mắt nhất trong sảnh tiệc.

Cô cũng thấy anh, ngước mắt nhìn anh.

Tống Nghiên thở gấp, sau lưng cứng đờ, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Khương Phỉ bắt gặp ánh mắt của anh, dừng lại không đến nửa giây, sau đó mỉm cười gật đầu với anh rồi thu hồi ánh mắt.

Tống Nghiên sững sờ, cô không giận anh nữa, còn tươi cười chào hỏi nhưng trong lòng anh lại cảm thấy ớn lạnh.

"Tiểu Nghiên, đó là người Khương gia," Tống lão gia giới thiệu, "Qua đó chào hỏi một chút."

Tống Nghiên mím môi đi qua chỗ đó, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Khương Phỉ.

"Tống lão tiên sinh." Khương ba cười xã giao khi thấy người tới, dù sao cũng là chủ nhà, nên phải để cho ông cụ chút mặt mũi.

"Khương tiên sinh," Tống lão gia cũng cười, quay đầu nhìn về phía Tống Nghiên, "Đây là Tống Nghiên, tiểu Nghiên, đây là hai bác Khương, còn có con gái của họ."

Tống Nghiên như cũ gật đầu: "Khương bá phụ, Khương bá mẫu," dứt lời, anh nhìn về phía Khương Phỉ, tay nắm chặt anh ở bên hông, sau đó duỗi ra trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô nói, "Khương Phỉ."

Khương Phỉ thu tay về, lễ phép cười: "Bạn học Tống." Ánh mắt xa cách, lễ phép.

Bàn tay Tống Nghiên đang nắm tay Khương Phỉ khẽ run.

Tống lão gia ở bên cạnh nhận thấy xưng hô của Khương Phỉ, nhìn về phía ba Khương: "Khương tiểu thư cùng cùng tiểu Nghiên......"

Khương ba cười: "Năm học trước Khương Khương chuyển tới lớp tiểu Nghiên, hai người xem như bạn học, chỉ là Khương Khương nói rằng không thân lắm, sau này gặp nhiều hẳn là sẽ sớm quen thôi."

Không quen lắm.

Tống Nghiên cứ lặp đi lặp lại ba chữ này trong tâm trí.

Anh nên cao hứng.

Tựa như đã từng ước định, mối quan hệ giữa cô cùng anh, không thể để cho những người khác biết.

Cô tuân thủ ước định, anh cũng không cần sợ hãi bị mọi người biết về quá khứ đáng xấu hổ của mình.

Chỉ là......

Tống Nghiên nhìn Khương Phỉ, cô gái này...... Đã từng nằm trên đùi anh, ôm lấy gáy anh hôn, cái này từng ngồi trong lòng anh, viết lên ngực anh chữ "Khương Phỉ", cô gái này...... bắt anh phải ở bên cạnh cô và làm nhiều chuyện thân mật, hiện giờ lại nói "Không quen lắm"!

"Tiểu Nghiên? Tiểu Nghiên?" có người gọi anh.

Tống Nghiên định thần lại, nhìn Tống lão gia bên cạnh, lại nhìn tay mình vẫn đang bắt lấy tay Khương Phỉ, theo cái tay kia, nhìn về phía chủ nhân nó.

Khương Phỉ cũng cười nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ quan tâm khách sáo: "Bạn học Tống, cậu không sao chứ?"

Tống Nghiên mím chặt môi, muốn nhìn ra chút khuyết điểm trong cảm xúc của cô.

Nhưng...... Không có.

"Bạn học Tống, tôi muốn qua bên kia." Khương Phỉ lại lần nữa lên tiếng, cúi đầu nhìn tay hai người, hơi dùng sức muốn rút tay về.

Tống Nghiên đột nhiên tăng lực đạo, nắm chặt tay cô, trong lòng hoảng loạn.

Khương Phỉ khó hiểu: "Bạn học Tống?"

Tống lão gia cũng nghi hoặc nhìn anh.

Tống Nghiên ngón tay run rẩy, đầu ngón tay lạnh lẽo.

Cô vẫn còn giả vờ!

Giả vờ như không quen thân với anh!

Làm thế nào mà cô có thể ... hành động như chưa từng có chuyện gì xảy ra?

Rõ ràng là cô ép buộc anh làm nhiều chuyện thân mật như vậy!

Lại có một trận náo động trước cửa phòng tiệc.

Khương Phỉ quay đầu nhìn sang, liếc mắt một cái liền thấy Thẩm Phóng mặc một bộ âu phục bước vào, thiếu niên khuôn mặt vốn dĩ lanh lợi đã thu liễm không ít, trong mắt có chút mỏi mệt, ánh mắt đảo qua đám người xung quanh một vòng, cuối cùng dừng ở phía cô.

Thẩm Phóng ánh mắt hơi nheo lại, Khương Phỉ mặc lễ phục dạ hội sáng như lửa đốt, khi thấy rõ bên người cô là Tống Nghiên, trong mắt hắn hiện lên một tia tức giận, đứng dậy đi qua chỗ đó, cuối cùng đứng yên trước mặt Khương Phỉ.

Hắn làm lơ việc Tống Nghiên vẫn đang nắm tay Khương Phỉ, thấp giọng nói: "Bác Khương gọi điện thoại cho tôi, nói em sẽ tham dự tiệc đêm nay."

Tống Nghiên thân thể đột nhiên căng chặt.

Cô biến mất trong khoảng thời gian này, vẫn luôn tiếp xúc cùng Thẩm Phóng?

Người bị giấu giếm người, chỉ có anh?

Đúng rồi, lúc trước cô không phải vì Thẩm Phóng mà tiếp cận anh sao? Hiện giờ quan hệ giữa Thẩm Phóng cùng cô trở nên thân thiết, anh đương nhiên là bị ném sang một bên.

Nhưng không phải cô nói, tính kiên nhẫn của mình không tốt sao? Vì sao với Thẩm Phóng, lại kiên nhẫn như vậy?

"Không nghĩ cậu cũng tới." Khương Phỉ cũng cười.

Thẩm Phóng nói: "Vốn dĩ không định đến." Công ty rất nhiều việc hắn phải làm, chỉ là khi biết cô sẽ đến, lại không kìm lòng được, "Vũ hội sắp bắt đầu rồi......"

Hắn nói xong, đưa bàn tay đến trước mặt cô.

Hắn đánh cược, đêm khuya đó hai người gặp mặt, cô không nói giải trừ hôn ước, chứng tỏ cô vẫn còn tình cảm với hắn.

Khương Phỉ cười, muốn rút tay từ trong tay Tống Nghiên ra.

Tống Nghiên nắm chặt tay cô, thật lâu sau, chậm rãi buông lỏng ra.

Khương Phỉ nhẹ nhàng gật đầu cười, để vào lòng bàn tay Thẩm Phóng, hai người nắm tay ra sân nhảy.

Tống Nghiên vẫn bình tĩnh đứng ở chỗ cũ.

Tiệc tối bắt đầu rồi.

Trên sân nhảy, Khương Phỉ mặc váy đỏ cùng Thẩm Phóng trong bộ tây trang đang nhảy theo điệu nhạc.

Cực kỳ giống vũ hội ở trường lần đó, giống cô cùng anh khiêu vũ.

Đêm đó, cô còn để anh hôn cô.

Điều khác biệt chính là, đêm nay Thẩm Phóng chủ động mời cô, mà đêm đó, anh bị cô cưỡng ép vào sân nhảy.

Như vậy cũng khá tốt.

Ký ức ô nhục đã qua, Khương Phỉ cũng không thể ép buộc anh làm bất cứ chuyện gì nữa, chờ đến trả lại tiền đã thiếu nợ cô, anh có thể một lần nữa trở lại chính mình nguyên bản bình tĩnh sinh hoạt.

Cũng khá tốt.

Tống lão gia trở về sau khi cùng người khác xã giao, ông nhìn Tống Nghiên, tuy rằng đứa cháu này là nửa đường tìm về, nhưng lần đầu tiên thấy anh, trong lòng ông vô cùng ưng ý— tính cách ẩn nhẫn, lại có thiên phú kinh doanh, đúng là con cháu hào môn trời sinh.

Tuy nhiên lúc này vẻ mặt của Tống Nghiên tuy bình tĩnh, nhưng trong mắt đầy sóng gió, hai mắt vẫn còn mơ hồ đỏ lên, hai tay khẽ run ở bên cạnh.

Phẫn nộ, lại...... Ủy khuất.

Tống lão gia không khỏi chớp chớp mắt, ủy khuất từ đâu mà ra?

"Tiểu Nghiên?" ông cụ lên tiếng.

Tống Nghiên đột nhiên hoàn hồn, vừa vặn lúc điệu nhạc kết thúc, những người trên sân nhảy tản ra.

Anh quay lại và đi về phía ban nhạc trong góc.

Mặc dù như vậy khá tốt, anh vẫn muốn nói rõ ràng với cô, nói rõ...... Về chuyện "Trả nợ".

Nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng nhìn thấy nhân vật chính của buổi tiệc đi tới, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu: "Tống tiên sinh?"

Tống Nghiên nói giọng khàn khàn: "Đổi bài."

"Đổi bài gì?"

Tống Nghiên dừng một chút, phun ra hai chữ.

......

Khương Phỉ cùng Thẩm Phóng từ sân nhảy ra tới, hai người vừa muốn đi tìm Khương ba, liền bị người ngăn cản giữa đường đi.

Khương Phỉ khó hiểu ngẩng đầu, thấy Tống Nghiên đứng trước mặt cô, ra vẻ kinh ngạc nói: "Bạn học Tống?"

Tống Nghiên gắt gao nhấp môi, nhìn cô giả bộ ngây thơ, giây tiếp theo vươn tay về phía cô.

Khương Phỉ nghi hoặc: "Xin lỗi, tôi mới vừa nhảy xong......"

Nói còn chưa dứt lời, giai điệu quen thuộc vang lên.

"Tù nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro