Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ, động phòng đi 31-35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

31.

Mộ Ngôn khép lại quạt lông, nhẹ như bẫng đi đến trước mặt tướng quân Bắc Nhạc, "Tứ vương gia? Thẩm Bạch?"

Người trước mặt, mi mực như họa, cả người tản mát khí thế tự phụ.

Bắc Nhạc tướng quân hoa cả mắt, âm dương quái khí cười, liếc Mộ Ngôn, "Hừ, đều nói quân sư đi theo Đông Ngô tướng quân mỹ mạo khuynh thành, bây giờ gặp mặt, quả nhiên là thế, nữ sinh nam tướng, yêu nghiệt!"

Bị khen giống nam sinh, Mộ Ngôn: "......"

Mặt cô không cảm xúc gì nhìn Hoàng Diệp Toàn bên cạnh, "Nàng mắng ta."

Hoàng Diệp Toàn ghét bỏ lườm Mộ Ngôn, sau đó một chân đá hôn mê tướng quân Bắc Nhạc, "Vậy được chưa?"

Mộ Ngôn nhẹ nhàng cười, Hoàng Diệp Toàn nhìn lom lom Mộ Ngôn một chốc.

Rời mắt đi, "Ngươi đừng cười, cười lão tử muốn đè ngươi xuống."

"......"

*
【 tiểu tỷ tỷ, nàng dâu của cô sắp theo mảnh linh hồn của cô quay lại rồi nha. 】

Hôm nay, chúa tể hệ thống nhắc nhở đúng lúc Mộ Ngôn đang chơi cờ.

Tay Mộ Ngôn khựng lại, không có bất luận phản ứng nào.

Quý Lan Âm bị Thẩm Bạch mang đi, có lẽ vì, mảnh linh hồn cũng đại diện cho một phần của Mộ Ngôn, nên Mộ Ngôn cũng không quá bị hạn chế.

Chỉ riêng chúa tể hệ thống là cảm thấy khá lạ lẫm, bởi vì tự mình đoạt nam nhân của mình, loại chuyện như vậy vừa vặn xảy ra trên người ký chủ của nó.

Chúa tể hệ thống có hơi tò mò, 【 Mộ Ngôn tiểu tỷ tỷ, cô tính toán làm sao thu thập mảnh linh hồn? 】

Mộ Ngôn chậm rì rì đi một nước cờ, "Xem thời cơ, xem thiên ý."

Chúa tể hệ thống: 【 chúng ta còn có vị diện đứng đắn phải làm nữa đó! 】

Kế hoạch to lớn của nó còn chưa bắt đầu đâu.

*
Hôm nay, trong quân doanh, Mộ Ngôn gặp được Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch thoải mái ngông nghênh chỉ mang theo vài thân vệ cứ thế đến đàm phán.

Ngày này, Mộ Ngôn đứng bên cạnh Hoàng Diệp Toàn, hai mắt lúng liếng, cùng Thẩm Bạch tới một cái bốn mắt nhìn nhau.

Nữ tử đối diện một thân áo tím huyền bào, tóc đen mũ ngọc, mắt phượng nhướng hờ, trong mắt thấp thoáng vẻ yêu tà tùy ý.

Không kiêng nể gì đánh giá Mộ Ngôn.

Không giống mảnh linh hồn ở vị diện trước sợ hãi Mộ Ngôn, khí thế của Thẩm Bạch hoàn toàn không thua kém gì Mộ Ngôn.

Thậm chí, còn mạnh mẻ hơn.

Cô ta chống đầu lười nhác, môi mỏng khát máu nở nụ cười, ngược lại cướp quyền lên tiếng trước, "Sớm đã nghe nói quân sư Đông Ngô dung mạo, dù là thiên hạ đệ nhất mỹ nam cũng thua kém, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là thế."

Mộ Ngôn quạt lông che hờ mặt, chỉ lộ một đôi mắt hẹp dài như hồ ly, nơi đó bình yên như sóng lặng.

Cô phẩy nhẹ quạt, "Vương gia bậc dung nhan này, thiên hạ tuyệt vô cận hữu, tại hạ so cùng Vương gia, cũng chỉ thường thôi."

Ánh mắt Thẩm Bạch âm trầm hẳn đi.

Suy cho cùng, một cái thuộc loại lãnh khốc yêu tà, một cái lại là loại hình ôn nhu như ngọc.

Nhưng đều có mỹ mạo kinh người, để người chỉ liếc nhìn một cái đã không rời mắt được.

Tuy nhiên, nữ tử ở nữ tôn quốc đa phần đều rất dương khí, mà bộ dạng của Thẩm Bạch ở nữ tôn quốc, có thể coi như âm nhu.

Thẩm Bạch cũng ghét cực người khác đàm tiếu về bộ dạng của cô ta.

Mộ Ngôn ý tứ ngầm còn không phải chỉ, ngươi trông còn yêu nghiệt hơn ta, còn làm bộ không biết xấu hổ nói ta.

Thẩm Bạch nheo mắt, cuối cùng khẽ cười một tiếng, "Quân sư cái miệng cũng thật ngọt."

Mộ Ngôn cũng cười khẽ một tiếng, "Cũng thường thôi, thường thôi."

Hoàng Diệp Toàn hoàn toàn không lên tiếng.

Cô chỉ có khí tràng từ chiến trường luyện ra, đàm phán loại chuyện này lại làm không nổi.

Cho nên, vẫn luôn đều là Mộ Ngôn và Thẩm Bạch nói.

Lại không nghĩ đến, nói nói ước chừng một canh giờ trôi qua, cũng chẳng ai nói qua ai.

Giữa chừng Mộ Ngôn ho khan mấy chập.

Thẩm Bạch lười nhác liếc Mộ Ngôn, sau đó nói, "Xem quân sư như vậy, sợ là chưa hưởng qua tư vị của nam nhân đi."

32.

"Xem thể chất của quân sư, sợ là không được rồi, người sắp chết, vẫn nên nếm thử một ít sự mỹ diệu của thế gian."

"Không bằng ta đưa tặng quân sư vài vị nam tử tuổi trẻ mĩ mạo?"

Thẩm Bạch vận khí lười biếng, nhẹ nhàng bâng quơ nhìn Mộ Ngôn.

Đối với việc này, Mộ Ngôn mặt không biểu cảm dỗi lại, "Đa tạ ý tốt của Vương gia, người sắp chết, túng dục quá độ chết càng nhanh hơn."

"Mỹ nhân càng thích hợp với dạng người thân kinh bách chiến như Vương gia."

"Phốc!" Hoàng Diệp Toàn vừa uống nước xong toàn bộ phun ra.

Đang nói chuyện đàng hoàng, như thế nào đột nhiên nhắc đến nam nhân chứ.

Mộ Ngôn và Thẩm Bạch mắt chạm nhau, hai người tựa hồ đều thấy được rét lạnh phả ra từ ánh mắt của đối phương.

Hồi lâu sau, Thẩm Bạch đứng dậy, mặc bào theo động tác của cô ta khẽ vung lên, "Sớm nghe nói, quân sư Đông Ngô thần thông quảng đại, giờ bổn vương ngược lại muốn kiến thức thử, quân sư thần thông quảng đại cỡ nào."

Mộ Ngôn phẩy nhẹ quạt, nhỏ tiếng cười nhạt, "Vương gia nói đùa, thanh danh tại ngoại, ta năng lực bao lớn, tin hay không đều do Vương gia."

Thẩm Bạch chỉ cười, nhưng chớp mắt đã lao đến cạnh Mộ Ngôn .

Tay duỗi thành trảo, muốn vồ tới Mộ Ngôn.

Kình phong dấy lên những lọn tóc của Mộ Ngôn.

Đôi mắt cô chớp cũng không chớp lấy một cái, chỉ cầm quạt lông gõ nhẹ lên mu bàn tay của Thẩm Bạch.

"Bang" một tiếng.

Không nhẹ không nặng, lại chuẩn xác đánh trúng Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch thật không có thật sự vận nội lực, chỉ tốc độ hơi nhanh mà thôi.

Tay cô ta ở cách cổ Mộ Ngôn thì dừng lại.

Thẩm Bạch cũng không thật sự muốn giết Mộ Ngôn, cô ta chỉ hơi có vẻ thú vị nhìn Mộ Ngôn.

Rồi thu tay về, liếm liếm khóe môi, ý cười trong mắt lạnh căm lại khát máu.

Cô ta giống như bị kích phát chiến ý, "Có chút ý tứ."

Thẩm Bạch một chiêu ban nãy, Hoàng Diệp Toàn cả thời gian phản ứng cũng không có.

Chờ lúc cô ta tay cầm chén trà, phản ứng kịp, Thẩm Bạch đã quay lại chổ ngồi nguyên bản.

Thẩm Bạch khoanh tay cùng Mộ Ngôn nhìn nhau.

Cô ta híp đôi mắt, ở đối diện, Mộ Ngôn vẫn duy trì nụ cười nhạt như cũ, khuôn mặt xa cách, điềm nhiên.

Thình lình, cô ta có chút muốn biết nguyên nhân vì sao, Quý Lan Âm từ lúc mang về đến nay, mặc kệ cô ta đối xử với hắn ta muôn tốt vạn tốt thế nào.

Hắn cũng chưa từng mảy may động tâm.

Hoàng Diệp Toàn đứng dậy, mắt lạnh nhìn Thẩm Bạch.

"Làm gì? Nói không lại liền động thủ?"

Thẩm Bạch trầm giọng khẽ cười một tiếng, "Đàm phán thất bại, trên chiến trường gặp mặt."

Mộ Ngôn nhẹ nhàng phe phẩy quạt lông, bộ dạng như bày mưu lập kế.

"Vương gia nhưng chậm đã."

Cô hơi giương quạt lông lên, chỗ tối có ảnh vệ đi ra, ném ra mấy người đã nửa sống nữa chết.

"Vương gia nếu có thể lưu lại chổ này tiếp tục uống trà thì càng tốt nha."

Chỉ mấy câu, khí vị giết chóc đã lan tràn trong quân doanh.

Người đưa tới cửa, cớ gì còn phải thả về?

Thẩm Bạch cũng không phải không có bất luận chuẩn bị gì.

Cô ta cười tà tứ, "Trong nhà còn có kiều phu đang chờ bổn vương."

"Bổn vương đi trước một bước."

Dứt lời, Thẩm Bạch lui về sau mấy bước, thân vệ sau người, cùng với binh lính của Mộ Ngôn bên này, bắt đầu binh nhung tương kiến.

Cuối cùng, Thẩm Bạch như cũ không tổn hao lông tóc gì mà rời khỏi.

Hai ngày thời gian, Thẩm Bạch dẫn dắt đội quân Bắc Nhạc liền bắt đầu tấn công.

Cũng không có bất cứ điều gì báo trước.

"Ông."

Tiếng đàn khẽ khẩy, thoắt chốc trào dâng, bỗng dưng thảm thiết.

Binh lính Bắc Nhạc so với lần trước, lần này có vẻ thế tới rào rạt hơn.

Vừa mới bắt đầu đã dũng mãnh tiến công.

Theo tiếng đàn, Thẩm Bạch như đại gia nằm ngửa trên một tấm đệm được binh lính khiêng, một tay chống đầu.

Mắt phượng lười biếng nhếch hờ, nhìn cửa thành bị công.

33.

Ở bên cạnh cô ta, một nam tử áo đỏ mặt che sa mỏng, mắt hơi cụp xuống, lông mi dài lại xoăn rung rung, dung nhan như ẩn như hiện ở trong sa đỏ.

Gió nhẹ phất ngang mạng che mặt của hắn, nhấc nhẹ một góc khăn, trong khoảnh khắc để lộ khuôn mặt tinh tế tuyệt mỹ của nam tử.

Ngón tay ngọc óng ả khẩy lên dây đàn, làn điệu du dương.

Ba ngàn sợi tóc đen rũ xuống, dây cột tóc đỏ hơi tung bay, sau một lúc, đôi mắt của nam tử mới nhướng nhẹ lên.

Đó là một đôi mắt sáng trong rồi lại vắng lặng, từ trên người hắn dường như có thể cảm nhận được nồng đậm sự bi thương.

Nam tử giữa trán rũ xuống một viên ngọc thạch trong veo ướt át hình giọt nước, trông càng xinh đẹp tuyệt vời.

Ánh mắt hắn ngưng tụ về nơi xa, nhìn về khoảng không, đầu ngón tay tiếp tục khẩy dây đàn.

Thẩm Bạch ở bên cạnh xoay người qua, ánh mắt liền ngừng trên người nam tử này.

Trong mắt thoáng hiện nồng đặc âm u và chiếm đoạt.

Qua một lát sau, cô ta cười lạnh, "Giữa lúc chiến tranh, ngươi đàn khóc lóc thảm thiết, là muốn kể nổi ưu thương của mình, hay là nguyền rủa bổn vương thua trận? Ân?"

Tiếng đàn bỗng im bật.

Nam tử một chữ chưa nói, chỉ đổi sang một khúc khác.

Ngón tay ngọc nhanh chóng khảy dây đàn, tiếng nhạc dõng dạc hùng hồn từ trường cầm vang lên.

Một khúc này cực kỳ ủng hộ sĩ khí.

Phe Bắc Nhạc nhờ khúc này, sĩ khí dâng trào, bắt đầu tăng mạnh thế công.

Muôn vạn cung tiễn đánh úp lại.

Nhưng, Đông Ngô tướng sĩ nhanh chóng lấy ra người rơm tự chế, dựng thẳng trước mặt.

Một đám được huấn luyện thuần thục, nhanh chóng né tránh cung tiễn.

"Mở cơ quan!"

Tướng lãnh thét to một tiếng, tức thì, các tướng sĩ một đám khởi động chốt mở phần mình.

Gần như chỉ trong nửa khắc, bên dưới  đã một mảnh hỗn loạn.

Thẩm Bạch thế công mạnh mẽ, trực tiếp đánh tới 10 m trước cửa thành của nhân gia, kiêu ngạo cực kỳ.

Lại không biết, càng cách thành gần, tức càng nguy hiểm.

Bởi vì có quá nhiều cơ quan và bẫy rập nên đội hình đối diện chớp mắt đã bắt đầu tan rã.

Thẩm Bạch thấy một màn như thế, mày hơi nhướng lên, từ trên giường nệm đứng dậy.

Còn không quên búng búng vạt áo của mình.

Mặc bào theo gió tung bay, cô ta khoanh tay mà đứng, phảng phất như bễ nghễ thế gian, quân lâm thiên hạ.

Chỉ thấy cô ta biếng nhác cười, rồi bỗng vẫy tay.

Mặt sau ba ngàn kỵ binh liền như ong tràn khỏi tổ.

Những người này võ công cao cường, không mất bao lâu đã đến phạm vi ngoài cổng thành.

Tung người lên, ý đồ phi thân mà tới.

Lúc này, một nữ tử tay cầm ngân thương, người mặc chiến bào ngân bạch, xuất hiện.

Nữ tử hơi vung ngân thương, ánh mắt ở ngày thường lười biếng và tản mạn thoáng chốc biến đổi, trở nên đầy ắp lệ khí và sát ý, cô ta phi thân vào giữa chiến trường.

Tốc độ nhanh kinh người, chỉ có thể trông thấy tàn ảnh của cô ta.

Lúc này, cửa thành mở ra.

Bắc Nhạc tướng sĩ không tự chủ được dừng lại, nhìn vào phía trong cửa thành.

Đông nghìn nghịt một mảnh tất cả đều là người.

Chiến y của họ mỗi người mỗi màu sắc không đồng đều, nhưng loáng thoáng có thể nhận ra chữ viết trên đó.

"Hoà bình!"

"Bảo vệ hoà bình!"

"Chúng ta yêu hoà bình!"

Khí thế to lớn, hô vang khẩu hiệu, ngay sau đó, một tiểu tướng nhanh chóng cầm loa bước ra ngoài rống lên.

"Tướng lãnh đối diện nghe rõ!"

"Ta, chúng ta Lý Thúy Hoa! Ưu tú là các ngươi đuổi không kịp, giết không xong, không tin các ngươi chạy, chúng ta đuổi!"

"Đuổi kịp ngươi để cho chúng ta hắc hắc hắc!"

Sau khi nói xong, tiểu tướng kia ném bỏ loa, cầm lên trường thương.

Thét to một tiếng, "Xông lên a!"

Tức khắc, một mảnh đen nghìn nghịt tràn ra bên ngoài.

Mà số lượng ấy, nhiều đến kinh người.

Những người này, mặc y phục đồng kiểu, nhưng màu sắc bất đồng, khiến người hoa cả mắt.

Đủ mọi sắc màu.

Nơi xa, Mộ Ngôn một bộ bạch y, một chiếc quạt lông, sâu kín nhìn qua hướng đó.

Chúa tể hệ thống: 【 dùng bá tánh để lẫn lộn thật giả có thể chăng...】

Nó còn chưa nói xong, Bắc Nhạc tướng sĩ đã giống như gặp phải quái vật hay gì đó.

Quay bước chạy ngay về.

34.
Chúa tể hệ thống: 【...... Này đã động thủ đâu, chạy cái gì? 】

Chúa tể hệ thống không biết, y phục những binh lính đó mặc, chính là một cái huyền cơ trong bát quái trận của Mộ Ngôn.

Bên dưới một mảnh hỗn loạn, thường xuyên vang lên tiếng chém nhau.

Tuy rằng Mộ Ngôn đã đem tỉ lệ tử vong trên chiến trường giảm đến thấp nhất, nhưng không đại biểu sẽ không có người chết.

Rất xa, Mộ Ngôn thấy Thẩm Bạch, hơn nữa cùng Thẩm Bạch đưa mắt nhìn nhau.

Chỉ nhìn Thẩm Bạch một cái, lại chuyển mắt sang người Quý Lan Âm bên cạnh Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch nuôi Quý Lan Âm thật quá tốt, quả thực đã nuôi nam hài thành một con heo tinh xảo.

Quý Lan Âm hiện giờ, hoàn toàn không nhìn ra khí chất hán tử thô kệch đã từng, cả người u buồn, khuynh quốc giai nhân ở trước mặt hắn cũng bất quá là thế.

Đẹp đến để người hít thở không thông.

Nhưng mà người đàn ông chân chính Ngôn lại nhíu mày, không quá vừa ý.

"Quá tinh xảo."

Tốt, chúng ta đem Quý Lan Âm Mộ Ngôn dưỡng lúc trước và Quý Lan Âm Thẩm Bạch dưỡng ra so sánh một chút.

Mộ Ngôn ( phiên bản người đàn ông chân chính ) Quý Lan Âm: Một bộ áo tang vải thô, khuôn mặt ngăm đen, hai mắt lung linh tỏa sáng, ngẫu nhiên ra vẻ thẹn thùng, hơi xấu ( tự mình não bổ phiên bản Nhị Ngưu sét đánh người)

Thẩm Bạch ( thẩm mỹ cấp cao) Quý Lan Âm: Một hồng y nam tử mặt mang sa mỏng, đôi mắt nhẹ rũ, lông mi dài lại xoắn rung rinh, trong sa đỏ, dung nhan như ẩn như hiện.

Gió nhẹ thổi qua mạng che mặt của hắn, nhấc nhẹ một góc khăn, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của nam tử trong nháy mắt lộ ra. ( phiên bản lung linh kỳ ảo xinh đẹp tuyệt vời )

Chúa tể hệ thống tự mình đem Quý Lan Âm trước và sau so sánh một chút.

Im lặng đem thẩm mỹ của Mộ Ngôn quy về thẩm mỹ chuẩn man.

Cho nên ký chủ tiểu tỷ tỷ nhà nó là đầu sai thai đi.

Nhìn xem mảnh nhỏ người ta, dạy dỗ ra nam nhân, tặc có ý nhị.

Lại nhìn lại ký chủ tiểu tỷ tỷ của nhà nó, chúa tể hệ thống hồi tưởng lại khuôn mặt nhỏ xanh xao của Mộ Ngôn thường xuyên đỉnh dấu tay nhỏ đen thui, rất hiển nhiên là dấu tát tay của Quý Nhị Ngưu.

Có thể tinh xảo hơn một chút hay không, người ta đàng hoàng một nam hài, ở bên cô liền thành bát phu kệch cỡm.

Thẩm Bạch đương nhiên chú ý tới tầm mắt của Mộ Ngôn, ánh mắt lạnh lùng, trực tiếp kéo Quý Lan Âm vào lòng mình.

Ấn mạnh vào lòng, không màng Quý Lan Âm giãy giụa, mạnh mẽ bá đạo cực kỳ.

Chỉ thấy Thẩm Bạch hướng cô cười lạnh lùng, môi mỏng vểnh một độ cong khát máu rét lạnh.

Tư thế này, khí phách vô cùng.

Ánh mắt Mộ Ngôn sâu thẳm, lạnh nhạt hỏi một câu.

"Ba năm này, cô ta đã làm gì với Quý Lan Âm?"

【 ký chủ tiểu tỷ tỷ, cô hiện tại mới nhớ tới hỏi a →_→】

Lúc trước mỗi lần nó muốn kể cho Mộ Ngôn nghe, Mộ Ngôn đều chặn nó ngay lập tức.

【 không có làm gì, cũng chỉ cưỡng hôn, chọc ghẹo, cưỡng ôm, còn...】

Đôi mắt Mộ Ngôn bỗng nhiên nheo lại một cách nguy hiểm, tròng mắt đen mun thâm thuý mà quỷ quyệt, "Còn gì nữa?"

Giọng cô hết sức hoà nhã.

Nhưng chúa tể hệ thống lại không hiểu sao cảm thấy hơi rợn người, 【 ăn hai, ba, năm cái bạt tay của Nhị Ngưu có tính không?

Bàn tay Mộ Ngôn vuốt ve mép quạt, "Quý Lan Âm thích cô ta?"

【 không, không có, tự sát rất nhiều lần. 】

Lại nói tiếp, hành vi của Thẩm Bạch thần kỳ y như thể bá đạo tổng tài trong tổng tài văn vậy.

Cưỡng đoạt nàng dâu của nhân gia, còn lừa Quý Lan Âm nói ký chủ tiểu tỷ tỷ nhà nó đã chết.

Sau đó đủ kiểu tiết mục bá đạo tổng tài.

Mới đầu, Quý Lan Âm tiểu ớt cay đương nhiên không chịu thua.

Bạt tay quăng qua các kiểu.

Đổi lấy kết quả ——

Thẩm Bạch tà tứ cười, "Vật nhỏ thú vị, thành công thu hút sự chú ý của bổn vương......"

Quý Lan Âm:???

Tức khóc.

Rồi sau đó, Quý Lan Âm học ngoan, làm ra vẻ, học điệu bộ tiểu thư khuê các, của những nam tử đó.

Lúc này, bèn trình diễn kiều đoạn bá đạo tổng tài ngược luyến.

Thẩm Bạch đủ kiểu ngược tâm Quý Lan Âm.

Đầu tiên là tới một đòn nghiêm trọng, thê chủ của ngươi đã chết, bệnh chết.

Sau đó ——

Thẩm Bạch cường thế nâng cằm Quý Lan Âm, giọng điệu lạnh băng khát máu, "Ngươi tình nguyện thủ tiết cũng không muốn ở bên cạnh bổn vương?"

Quý Lan Âm: "......" Biến thái! Con lạ đời!

Quý Lan Âm sống không còn gì luyến tiếc, tự sát rất nhiều lần.
*
Mộ Ngôn: Mảnh ghép điêu vương như vậy ta có thể diệt ngay và luôn không?

35.
Mộ Ngôn nghe xong chúa tể hệ thống nói, đầu tiên nhíu mày một chút, tự sát rất nhiều lần?

Sau đó, bỗng nhiên nghĩ đến ——

Vì sao mảnh linh hồ có thể đủ kiểu cưỡng bức đủ kiểu ngược?

Không khoa học?

Mộ Ngôn nụ cười càng thêm biến thái, này hoàn toàn không công bằng, cô dù là muốn mặc kệ Quý Lan Âm cũng không được nữa.

"Cậu vừa nói, cưỡng hôn, cường bạo?" Mộ Ngôn âm hàn nhìn về phía đối diện.

【 đúng đúng đúng!! 】 thì hôn lên mặt cũng coi như cưỡng hôn đi.
Không sai, chính là cưỡng hôn!

【 Mộ Ngôn tiểu tỷ tỷ, đỉnh đầu cô xanh rồi...】

Chúa tể hệ thống còn chưa nói xong, đã bị Mộ Ngôn chặn lại.

Chúa tể hệ thống: Fck! Một lời không hợp chơi chặn nhau!

Mộ Ngôn cụp mắt, nhìn dưới thành, các tướng sĩ mặc là quần áo đồng khoản bất đồng màu sắc, chỉnh thể nhìn qua tựa như không có biến hoá gì, nhưng người ở bên trong lại đang dựa theo trận hình mà dàn trận.

Khiến cho trận pháp đạt được hiệu quả của nó.

Gió nhẹ hất tung vạt áo của cô, Mộ Ngôn nhìn về phía Quý Lan Âm phương xa.

Lúc này, Quý Lan Âm đã mặt bình tĩnh đẩy Thẩm Bạch ra, rồi lập tức lui về sau mấy bước, bảo trì khoảng cách với Thẩm Bạch.

Mộ Ngôn nhìn nhìn một tướng sĩ ở bên cạnh, "Lấy cung tiễn."

"A?"

Tướng sĩ mặt như gặp ma nhìn Mộ Ngôn, "Đại, đại nhân, cô muốn lấy cung tiễn?"

"Ân."

Thấy Mộ Ngôn vẻ mặt bình đạm, nhìn không ra điều gì, tướng sĩ cũng không dám cãi lệnh, chạy nhanh đi lấy cung tiễn tới.

Đưa đến trong tay Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn tiếp nhận cung tiễn, kết quả tay nặng trịch, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa không cùng cung tiễn rơi xuống đất.

Tướng sĩ: "......"

Mộ Ngôn: "......"

Một tay hình như cầm không nổi......

Mộ Ngôn ngước đầu nhìn tướng sĩ đó, theo ánh mắt ấy, tướng sĩ quay mặt đi, nhìn trời, còn cách Mộ Ngôn xa một chút, tỏ vẻ mình chưa nhìn thấy gì cả.

Mộ Ngôn: "......"

Đây là cảm thấy cô bắn tên không nổi? Chê cười!

"Xẹt."

Mộ Ngôn xé xuống một mảnh áo trên người mình, lại đem mảnh áo xé thành hai nửa, một nửa quấn quanh tay, ngồi xổm người, dính dính máu của tướng sĩ bị thương bên cạnh.

Chạm phải ánh mắt như dại ra của tướng sĩ đó.

Mộ Ngôn ôn nhuận cười, "Lau máu cho ngươi."

Mỹ nhân cười, như tắm mình trong gió xuân.

Tướng sĩ ngây ngẩn nhìn Mộ Ngôn, bởi thế, máu mũi chảy ra.

Tướng sĩ quẹt quẹt mũi mình, nữ nhân thân thể cường tráng, cười như nhị ngốc tử, giọng nói hàm hậu, "Quân sư đại nhân, cô thật là đẹp."

Gân xanh nổi trên trán Mộ Ngôn, nụ cười trên mặt thu lại, xoay người ở  trên mảnh vải trắng còn lại viết mấy chữ.

Lúc đương viết, Mộ Ngôn thật đúng là có chút không nỡ nhìn, cô nhanh chóng viết cho xong, sau đó cột lên đầu một mũi tên.

Làm xong những việc này, cô cũng đã mệt thở hồng hộc.

Tố chất cơ thể này, ở trên chiến trường, liền tính không chết cũng chết khiếp ở dọc đường.

Đây là thân thể cực trâu bò mà chúa tể hệ thống lựa chọn cho Mộ Ngôn đó.

Mộ Ngôn một bàn tay kéo mũi tên không nổi, nên đem mũi tên đặt ở trên kẽ hở của cổng thành.

Lưu loát ráp mũi tên lên cung, nhấc chân, căng dây cung, ghìm chặt mũi tên.

Nhắm về phía mục tiêu, thân thể ngã mạnh về sau, bấy giờ mới thành công kéo nổi dây cung.

Tướng sĩ đứng cạnh xem mà há mồm trợn mắt, kéo cung phương thức này, y như tiểu hài tử, có thể bắn xa sao?

Nhưng chỉ thấy Mộ Ngôn nhìn chằm chằm Quý Lan Âm phương xa, eo hạ thấp chút nữa, mũi tên đầu cột một miếng vải trắng, đang vận sức chờ phát động.

Nhắm trúng mục tiêu xong, Mộ Ngôn buông lỏng tay.

Mũi tên như tia chớp lao ra ngoài, đã không còn lực kéo Mộ Ngôn đặt thẳng mông ngồi dưới đất.

Gương mặt tái nhợt đỏ ửng lên, có hơi quyến rũ, cô phì phò nhẹ thở.
*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro