Thế giới thứ nhất (7): Vương gia, thỉnh ôn nhu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Khanh sớm đã quên mất, người nào đó còn muốn nàng tranh chức thần y. Trên đường hồi phủ, Đường Khanh hứng thú bừng bừng, một tay lôi kéo dược nữ, một bên ríu rít nói chuyện cùng Túc Vương.

"Vương gia, sau khi trở về, dân nữ lập tức nghiên cứu chế tạo giải dược."

"Ngài yên tâm, dân nữ đã ra tay, thì tình trạng của ngài chính là thuốc đến bệnh tan!"

---------------

Nói xong câu cuối cùng, Đường Khanh không ức chế được niềm vui sướng trong lòng, không cẩn thận đem ý nghĩ trong nội tâm nói thành lời, hoàn toàn quên mất bọn họ đã hồi phủ.

"Đúng rồi! Vương gia, năm nay ngài bao nhiêu tuổi? Đã có kế hoạch cưới vợ sinh con chưa?"

Đường Khanh vừa nói xong, không khí bốn phía vốn đang ồn ào náo nhiệt, tức khắc trở nên lặng ngắt như tờ. Đám nô bộc hận bản thân không thể ngay lập tức biến mất, ngay cả dược nữ không rành thế sự cũng khiếp sợ nhìn Đường Khanh.

Đường Khanh nói xong liền cảm thấy hối hận, vừa định giải thích, lại bị Túc Vương hỏi một câu, khiến nàng cả kinh, thiếu chút nữa là quỳ luôn xuống đất.

"Nô tỳ, ngươi đang cầu thân bổn vương?" Túc Vương không có biểu tình dư thừa, không vui cũng không giận, vô cùng đạm mạc.

Hiểu lầm này quá lớn rồi! Đường Khanh hoảng sợ, hai mắt trừng lớn, nhanh chóng giải thích: "Không, không, không... Thân phận Vương gia cao quý như vậy, dân nữ sao dám trèo cao? Vừa rồi dân nữ nhất thời kích động, không biết lựa lời. Hy vọng vương gia đại nhân đại lượng, không cùng tiểu nhân so đo..."

Dứt lời, bốn phía vẫn yên tĩnh đến đáng sợ. Hệ thống luôn luôn trầm mặc, nhưng thật sự xem không nổi nữa, lúc này mới nói một câu: "Ta cảm thấy, một ngày nào đó, ngươi nhất định chết vì quá ngốc!"

Đường Khanh: Nàng cũng cảm thấy bản thân mình ngốc muốn chết! Làm sao bây giờ...

Túc Vương nghe Đường Khanh nói xong, ánh mắt hơi đổi, nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, lạnh nhạt nói: "Ngươi biết thì tốt." Nói xong câu này, hắn liền phất tay áo, rời đi.

Túc Vương đi rồi, Đường Khanh thở dài một hơi, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất.

Sau khi Túc Vương rời đi, đám nô bộc xung quanh lập tức giải tán. Cả một sân rộng như vậy, cũng chỉ còn lại có hai người.

Dược nữ nhìn cái trán đầy mồ hôi của người nào đó, nghĩ nghĩ, sau đó an ủi nói: "Vân cô nương, ngươi không cần quá thương tâm. Tuy nam tử kia thân phận tôn quý, nhưng ta rất bội phục dũng khí của ngươi."

Đường Khanh:... Xong rồi, cảm giác không thể nào tẩy trắng nổi!

Sau khi làm ra một 'tội ác' khủng khiếp như vậy, Đường Khanh bắt đầu giống như rùa đen rút đầu, tránh ở dược phòng, miệt mài làm việc. Nàng một bên nghiên cứu chế tạo giải dược cho Kỳ Quân Túc, một bên điều trị thân thể cho dược nữ. Không thể để nam chủ thân thể khoẻ mạnh, lại vẫn không thể đụng vào nữ chủ!

Nếu thật sự như vậy, chỉ sợ nam nhân bệnh thần kinh kia lại tiếp tục hắc hoá!

Cứ như vậy một ngày lại một ngày, ba ngày nhanh chóng qua đi, dược nữ hiện đã có một cái tên mới, là Đường Ninh. Quan hệ của nàng ta và Đường Khanh càng ngày càng tốt, giống như bạn thân, không có gì giấu diếm nhau.

Đường Khanh vô cùng thích cô nương đơn thuần, thiện lương này. Rốt cuộc nàng ấy cũng là nữ chủ, giá trị mị lực tất nhiên không thể nghi ngờ.

Đường Ninh cũng cực kỳ thích người bạn thân mới kết giao này. Sau khi biết được thể chất đặc thù của mình, Đường Khanh chẳng những không lợi dụng, mà ngược lại nơi nơi đều suy xét cho nàng. Chỉ bằng điểm này, đã khiến Đường Ninh có cảm giác như gặp được thân nhân.

Bên này, hai người càng ngày càng tự do tự tại. Bên kia, người nào đó lại sắp bạo phát đến nơi!

Ban đầu Kỳ Quân Túc còn tưởng Đường Khanh thẹn thùng, cố ý trốn tránh hắn. Sau khi hắn dò hỏi thủ hạ, biết rằng cô nương chắc chắn sẽ ngượng ngùng, cho nên chịu đựng không đi tìm nàng. Nhưng ba ngày đã qua đi, nô tỳ ngốc nghếch kia cũng không hề tới tìm hắn!

Kiên nhẫn gần như biến mất hoàn toàn, hắn không muốn tiếp tục chờ đợi, nhanh chóng đi đến dược phòng.

Còn chưa đến dược phòng, từ xa hắn đã nghe được tiếng cười thanh thuý động lòng người của nàng, bước chân bỗng nhiên hơi ngập ngừng.

Tuy mỗi ngày nô tỳ này và hắn ở cạnh nhau, nhưng hình như hắn chưa bao giờ nghe nàng cười vô câu vô thúc như vậy.

Tức khắc, hơi thở vốn lạnh nhạt lại trở nên âm trầm khủng bố.

Đường Khanh không biết nguy hiểm tới gần, chờ đến khi nàng thấy người đang đứng bên ngoài phòng, lúc này mới ngây ngẫn cả người.

"Vương gia, sao ngài lại tới đây?"

"Bổn vương không thể tới?" Ánh mắt Kỳ Quân Túc âm trầm, như có mây đen che phủ.

"Không phải. Ngài là Vương gia, thân phận tôn quý, sao có thể đến địa phương nhỏ hẹp này." Đường Khanh không cảm giác được nguy hiểm, lại tiếp tục nói: "Thân thể vương gia không tốt, nên tĩnh dưỡng. Không phải hôm qua ngài lại phát bệnh hay sao?"

"Ngươi biết đêm qua bổn vương phát bệnh? Nếu vậy, vì sao không tới?" Đường Khanh biết hắn phát bệnh nhưng vẫn thoải mái, yên tâm, nghĩ vậy tức khắc một cổ sát ý chậm rãi hiện lên trong lòng hắn.

"Vương gia dùng giải dược ức chế do dân nữ chế tạo, tạm thời sẽ không có nguy hiểm, nhưng giải dược đó không thể dùng lâu dài. Tuy nhiên Vương gia yên tâm, dân nữ ngày đêm gấp gáp chế tạo, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ba ngày sau liền có thể giải được hầu hết độc tố trong cơ thể ngài."

Tiếng nàng vừa dứt, nội tâm hắn vốn bất an thô bạo, lập tức biến mất không thấy, giống như chưa từng xuất hiện, thậm chí còn có một tia ngọt ngào.

"Bổn vương bị bệnh lâu như vậy, sớm đã không còn để bụng. Nhưng nếu ngươi ngã bệnh, bổn vương còn phải tốn thời gian tìm đại phu cho ngươi, phiền toái." Tuy ngữ khí Kỳ Quân Túc ác liệt, nhưng nếu lắng nghe kỹ lại có một phen ý vị khác. Chỉ là có người nào đó thần kinh thô, vẫn chưa cảm giác được.

"Vương gia yên tâm, thân thể dân nữ khoẻ mạnh, không có việc gì." Đường Khanh mặc kệ bản thân có bệnh hay không bệnh, dù sao nhiệm vụ hoàn thành, thân thể này cũng sẽ chết, nàng cảm thấy hoàn toàn chẳng sao cả.

Kỳ Quân Túc tức giận, nhưng lần này lại không giống với trước đây.

"Nô tỳ ngu ngốc, bổn vương nói cái gì thì ngươi làm cái đó, nói nhảm nhiều như vậy làm gì."

Từ trước tới nay, Đường Khanh đều không dám cứng đối cứng với Túc Vương, cho nên hắn nói cái gì thì chính là cái đó.

"Vâng, vâng, vâng. Vương gia nói cái gì, dân nữ làm cái đó."

"Ừm..." Tâm tình Kỳ Quân Túc liền vui vẻ, lại nói: "Ngày mai, ngươi lại chỗ ta dùng bữa."

Đường Khanh vốn không muốn cùng nam chủ hắc hoá dùng bữa, nhưng nghĩ lại, mỗi ngày nữ chủ đều đi theo nàng, nếu nàng từ chối thì nữ chủ sẽ không có cơ hội cùng nam chủ tiếp xúc, vì thế gật đầu nói: "Vâng, Vương gia."

Kỳ Quân Túc nghe được đáp án vừa lòng, lúc này mới ngạo kiều xoay người rời đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Khanh đúng giờ xuất hiện ở thiện phòng, bên cạnh nàng còn có dược nữ Đường Ninh, người đã được nàng cố ý trang điểm vô cùng xinh đẹp, mỹ lệ.

Kỳ Quân Túc nhìn người dư thừa kia, lạnh lùng hỏi: "Nàng ta tới làm gì?"

"Đây chính là ân nhân cứu mạng ngài a. Nếu không có nàng ấy, chế tạo giải dược cũng không thuận lợi như vậy." Đường Khanh trợn mắt nói dối, dù sao trên thế giới này, trừ bỏ hệ thống, cũng không ai biết nàng đang nói dối.

Tuy nhiên, ánh mắt Kỳ Quân Túc vẫn không vui như cũ.

Tuy dược nữ bị Độc Vương dạy dỗ không rành nhân sự, nhưng nhãn lực nhìn người đoán việc thì vẫn phải có. Nhưng nàng ta vừa mở miệng định rời đi, đã bị Đường Khanh nắm chặt tay.

Nữ chủ không thể đi!

Nữ chủ đi rồi, ai giúp nàng hoàn thành cốt truyện!!

Nữ chủ đi rồi, ai thu phục nam chủ hắc hoá!!!

Cho nên, dù nàng không thể ở lại đây, nữ chủ cũng tuyệt đối không thể đi mất!

"Không được, muội không thể đi!" Đường Khanh gắt gao nắm tay dược nữ, làm sao cũng không đồng ý thả nàng đi.

Dược nữ có chút khó hiểu, Kỳ Quân Túc lại hoàn toàn tức giận.

"Người đâu, đem nàng ta quăng ra ngoài."

Đường Khanh cho rằng người Túc Vương nói là mình, ngoan ngoãn nhắm mắt chuẩn bị tinh thần bị quăng đi. Nhưng nàng không nghĩ đến, người bị quăng ra ngoài lại là... nữ chủ!

Đường Khanh trợn mắt há hốc mồm, như này không đúng a!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro