Thế giới thứ nhất (6): Vương gia, thỉnh ôn nhu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị trí thần y sắp bị Độc Vương, một kẻ âm ngoan độc ác cướp mất. Tuy vẫn có người không cam lòng, nhưng những người tiến lên lôi đài, không hề có ngoại lệ, đều bị ép ăn độc dược. Cuối cùng mọi người chỉ có thể âm thầm tức giận, phẫn nộ trong lòng, cùng với sự sợ hãi tột cùng.

Đường Khanh mắt thấy thời cơ đã đến, ngay lúc nàng nhấc chân chuẩn bị tiến lên, tay đột nhiên bị người khác nắm chặt lấy.

"Vương gia?". Nàng khó hiểu nhìn đối phương, không hiểu vì sao hắn lại nắm tay mình. Không phải hắn muốn nàng đoạt được vị trí thần y hay sao?

Đôi mắt Kỳ Quân Túc hiện lên một tia chần chờ, nhưng rất nhanh lại khôi phục bộ dáng lạnh nhạt, nói: "Nếu ngươi thất bại, đừng hy vọng bổn vương cứu ngươi."

Nghe vậy, Đường Khanh cười nhạt, "Trong thiên hạ này, không có kẻ nào có thể hạ độc được ta." Nói xong, nàng liền chậm rãi hướng về phía lôi đài.

Trước đó Đường Khanh đã gây ra một trận oanh động không nhỏ, bây giờ mọi người lại thấy nàng muốn đi lên lôi đài, không khỏi thương hoa tiếc ngọc khuyên can, Cửu chuyển đoạn hồn đan của Độc Vương trước nay không có giải dược, tiến lên chính là tìm chết, hà tất gì phải vậy.

Độc Vương cũng chú ý tới Đường Khanh đang tiến lên, vốn dĩ là ánh mắt âm lãnh thị huyết, đột nhiên hiện lên một tia hưng phấn: "Cô nương xinh đẹp như vậy, lão phu thật sự luyến tiếc hạ độc a." Tuy ông ta nói như vậy, nhưng động tác trong tay cũng không có nửa phần chậm trễ.

Đường Khanh ngoan ngoãn ăn Cửu chuyển đoạn hồn đan, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Độc Vương, chúng ta đánh cuộc đi?"

Độc Vương vươn đầu lưỡi đã chuyển màu nâu tím, liếm liếm môi, ánh mắt tràn đầy hưng phấn: "Ngươi nói."

Đường Khanh vươn tay, chỉ thẳng về nữ tử phía sau ông ta: "Nếu ta thắng, vị cô nương này liền thuộc về ta!"

Độc Vương hơi sửng sốt, bất quá ông ta nhanh chóng cuồng vọng cười nói: "Ha ha ha, lão phu còn tưởng ngươi muốn lấy cái gì, nếu ngươi muốn, tiểu tiện nhân này liền trực tiếp cho ngươi."

"Độc Vương cho ta, ta cũng không dám nhận, tự mình đoạt lấy thì tốt hơn." Đường Khanh nói xong, liền chuyển ánh mắt sang dược nữ, sau đó lộ ra một nụ cười cực kỳ ôn nhu, nói: "Vị cô nương này, ngươi tên là gì?"

Dược nữ ngây ngẩn cả người, đi theo Độc Vương lâu như vậy, cũng chưa có ai dám tới gần nàng ta. Mặc dù đây cũng là ý muốn của Độc Vương, nhưng thật sự nàng ta chính là dược nữ, không thể tiếp xúc với ai. Từ nhỏ ngoài ngâm một ít thuốc bổ, còn lại nàng ta chỉ tiếp xúc với độc dược. Từ sợi tóc đến bàn chân, toàn thân nàng ta đều là kịch độc, chạm vào liền chết!

Đường Khanh thấy đối phương không lên tiếng, cho rằng bản thân mình dọa nàng ta sợ hãi, vì thế nhiệt tình tiến lên, "Ta tên Vân Chỉ, ngươi có thể gọi ta là A Vân."

"Ta...... Ta không có tên." Dược nữ hoảng sợ lui về phía sau một bước, sợ rằng chính mình làm hại cô nương đầy thiện ý này.

Đường Khanh thấy nàng ấy lui về phía sau, có chút ủy khuất nhỏ giọng nói thầm: "Tiểu muội muội xinh đẹp, tại sao lại lui về phía sau, ta lớn lên cũng đâu có xấu." Nói xong, nàng lại hỏi: "Ngươi chán ghét ta sao?"

"Không, ta không chán ghét ngươi. Chỉ là, ta sợ làm hại ngươi." Nói xong câu đó, dược nữ liền cúi đầu.

Tuy nhiên, Đường Khanh lại nhanh chóng tiến lên, ôm lấy bả vai nàng ấy, cười khanh khách nói: "Không chán ghét thì tốt, nếu không ta thật khó xử a."

Dược nữ thấy Đường Khanh đụng chạm mình cũng không trúng độc, ngược lại thần thái sáng láng, tức khắc cả kinh. Mà Độc Vương so với nàng ta còn kinh ngạc hơn.

Độc Vương thu hồi ánh mắt khinh thường của mình, âm độc nhìn về phía Đường Khanh: "Xin hỏi tên tuổi của cô nương?"

Đường Khanh khó chịu quay đầu về phía ông ta, "Ông điếc sao? Không nghe thấy ta nói với tiểu muội muội ta tên Vân Chỉ à?"

Nói xong, nàng khôi phục bộ dáng ôn hoà, nói với dược nữ: "Chúng ta đi thôi." Thấy vẻ mặt dược nữ mê mang, Đường Khanh lại giải thích: "Lão bất tử kia đã thua ta, hiện tại ngươi theo ta đi."

Thấy thế, Độc Vương nổi giận đùng đùng, ngăn Đường Khanh lại, nói: "Khoan đã, ai nói lão phu thua ngươi?"

"Như thế nào, đường đường là Độc Vương, thua lại không dám nhận?" Đường Khanh mặt đầy khinh thường, lại nói: "Tất cả mọi người tại đây đều chứng kiến."

Độc Vương giận dữ, nhưng cũng biết bản thân mình vừa rồi quá khinh địch. Nhưng nếu bảo ông ta giao ra dược nữ, thì vạn lần không thể! Trừ phi ông ta chết!

Ngay lúc ông ta định ra ám chiêu, không biết từ đâu bắn ra một mũi tên nhọn, cắm thẳng vào ngực ông ta. Nhìn mũi tên đâm vào ngực mình, Độc Vương mặt đầy hoảng sợ, cho đến khi ông ta ngã xuống, hai tròng mắt vẫn trợn trừng, tràn ngập nghi hoặc.

Ông ta đường đường là Độc Vương, sao có thể chết như vậy!

Không cam lòng, thật sự không cam lòng!!!

Chỉ là, dù ông ta không cam lòng thì đã làm sao? Cũng không có ai ra tay cứu giúp ông ta.

Sau một phút khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, khán đài vang lên một tràng vỗ tay vang như sấm. Thanh danh Độc Vương xưa nay thật sự quá kém, bọn họ vốn cũng đã muốn giết ông ta từ lâu, chỉ là không biết vị cao nhân nào vừa ra tay.

Đường Khanh trợn mắt, há hốc mồm nhìn Độc Vương nằm xuống, nàng trăm triệu lần không nghĩ đến Độc Vương lại chết dễ dàng như vậy... Đã chết rồi...

Đã nói là Boss phản diện khó chơi cơ mà!!!

Sao lại chết dễ dàng như vậy! Có cảm giác không đúng lắm a!

"Hệ thống, tại sao Độc Vương lại chết dễ dàng vậy?"

"Độc vương là do Túc Vương giết. Dù sao Túc Vương cũng là nam chủ, giá trị vận khí của hắn, đám pháo hôi làm sao có thể so sánh."

Đường Khanh cảm thấy lời nói của hệ thống có ẩn ý, vốn muốn tiếp tục truy hỏi, đột nhiên bên tai lại truyền đến một âm thanh lạnh nhạt quen thuộc.

"Nô tỳ, không cần quá sùng bái bổn vương đâu." Không biết từ khi nào, Kỳ Quân Túc đã đi đến bên cạnh nàng.

Đường Khanh: "......". Ta một chút cũng không sùng bái ngươi, ta chỉ sợ ngươi hắc hoá!

Nội tâm một trận mắng chửi, sau đó nàng liền phát hiện nhiệm vụ hình như đã hoàn thành hơn một nửa.

Bởi vì... Nam, nữ chủ đã gặp mặt!

Nàng rốt cuộc có thể kết thúc cuộc sống xui xẻo của pháo hôi a!

Tức khắc, hai mắt Đường Khanh sáng ngời, liên tục đảo qua đảo lại giữa Túc Vương và dược nữ.

Dược nữ bị Đường Khanh xem xét cảm thấy không được tự nhiên. Còn Túc Vương, tuy biểu tình trên mặt hắn không đổi, nhưng thật ra nội tâm lãnh khốc lại có một tia gợn sóng. Hắn vui mừng, không phải vì tìm được dược nữ, mà là bởi vì biểu tình kích động của Đường Khanh.

Hắn không ngờ rằng, tuy nô tỳ này bên ngoài không thể hiện gì, nhưng thật ra trong lòng nàng lại cực kỳ để ý hắn, nếu không sao nàng ấy lại kích động như vậy.

Hiểu lầm này khiến Túc Vương ngày càng dung túng Đường Khanh. Cho đến một ngày, khi hắn phát hiện ra mọi chuyện căn bản không phải như hắn nghĩ, mới khiến hắn giận dữ không thôi. Nhưng đó cũng là chuyện sau này.

Bây giờ, khoé môi Túc Vương hơi hơi nhấc lên, mở miệng nói: "Hồi phủ."

"Được." Đường Khanh hớn hở, lộ ra một bộ dáng vui vẻ, hạnh phúc, nhưng cũng không quên dắt tay nữ chủ kéo đi.

Ngay khi đoàn người sắp hồi phủ, Đường Khanh lại bị một nhóm người vây quanh, chỉ vì nàng là người giải được độc của Độc Vương.

"Vị cô nương này, ngài đã có thể giải độc của Độc Vương, vậy ngài có thể hay không tiếp tục..." Lời còn chưa nói xong, nhóm người liền trơ mắt nhìn một đám hắc y nhân đột ngột xuất hiện, hộ tống nhóm Đường Khanh rời đi.

Nhóm người Đường Khanh rời đi, cũng không làm mọi người sinh khí, ngược lại hứng thú bừng bừng nghị luận làm sao có thể bái kiến nàng lần nữa, đặc biệt là những người trúng độc Cửu chuyển đoạn hồn đan. Còn vấn đề tìm được hay không, bọn họ cũng không lo lắng, nếu thần y xuất hiện ở Biện Thành, vậy tất nhiên vẫn còn đang ở Biện Thành. Một người sống sờ sờ như vậy, lấy thực lực của bọn họ, sao có thể không tìm thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro