Chương 111-113: Nuôi lớn bạo quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 111:

Giấy, bút mực và sách vỡ lòng đã có, nhưng bây giờ lại có một vấn đề khác, đó là Dịch Yếm thiếu một người thầy.

Phù Gia có hơi đau đầu, ây da, trẻ con thật là phiền, nếu không phải thấy đứa nhỏ này chăm sóc vườn rau rất tốt, không thấy cây cỏ dại nào.

Phù Gia nói: "Hay là, ngươi tập viết chữ trước đi, nào nào, tới tập viết chữ đi, có bản chữ mẫu nè."

Từ nhỏ Dịch Yếm chưa tiếp xúc qua những thứ này, trái tim hắn đập liên tục, dữ dội, trong lòng bắn những đốm pháo hoa rực rỡ.

Dường như hắn nhận được món quà quý giá nhất trên thế gian này, đây là lần đầu tiên hắn nhận được lễ vật.

Hắn vội vàng múc nước từ bên ngoài vào, bắt đầu mài mực, tay cầm bút lông có hơi run rẩy, tư thế cầm bút cũng không chính xác.

Hắn bắt đầu viết thật cẩn thận, sau đó trên giấy loang ra một đống mực tàu, hoàn toàn không nhìn ra đó là chữ gì.

Hắn không có cách nào viết được chữ, có vẻ như tay hắn không chịu nghe theo sai bảo.

Phù Gia thoáng nhìn, hỏi: "Khó lắm à?"

Dịch Yếm hạ bút thêm lần nữa, viết thêm rất nhiều chữ trông chẳng khác gì con giun, đọc không được, nhưng Dịch Yếm vẫn rất vui vẻ, hắn viết chữ, hắn viết được chữ rồi.

Hắn có thể viết chữ giống như đám hoàng tử trong Thái Học viện.

Phù Gia cau mày: "Chữ ngươi viết trông chẳng giống bảng chữ mẫu mấy nhỉ."

Khuôn mặt Dịch Yếm hơi đỏ lên: "Khả năng viết của ta không tốt, cần phải luyện thêm."

Phù Gia chớp mắt: "Cái này cũng cần luyện tập hả, để ta thử xem."

Dịch Yếm:...

Không cần phải luyện sao?

Dịch Yếm đưa bút cho Phù Gia, Phù Gia duỗi tay chấm mực, so với Dịch Yếm cẩn thận từng tý, thì động tác của Phù Gia phóng khoáng hơn nhiều, tư thế cầm bút tùy ý, vẽ rồng vẽ rắn trên trang giấy.

Phù Gia dừng bút: "Nhìn nè, viết theo bảng chữ mẫu có khó đâu."

Dịch Yếm qua xem, thấy chữ trông y hệt bảng chữ mẫu, giống nhau như đúc, đến nỗi bút pháp cũng y hệt, giống như được rập ra vậy, không khác gì cả.

Hắn ngạc nhiên nhìn Phù Gia: "Tỷ từng luyện chữ à."

Phù Gia lắc đầu: "Nhìn rồi viết theo thôi."

Vẻ mặt Dịch Yếm chìm trong sự mê mang mờ mịt, thật sự dễ vậy sao?

Thỉnh thoảng hắn trốn sau núi giả của Thái Học, nghe thấy sư phó trong Thái Học gào thét, cái người có quan hệ máu mủ, trên danh nghĩa là Tam ca của hắn cũng vì chữ xấu mà không ít lần bị sư phó mắng.

Tam hoàng tử lười biếng không chịu luyện chữ, chữ viết vô cùng xấu. Các sư phó bị áp lực công việc, chữ như này mà bày ra trước mặt hoàng đế, đương nhiên hoàng đế sẽ không nói nhi tử mình tệ.

Chỉ biết nói thầy không tốt, dạy không ra gì.

Nhưng khi thấy Phù Gia viết chữ, hai mắt Dịch Yếm đều nổ đom đóm lấp lánh, vô cùng hoang mang.

Dịch Yếm cảm thấy hơi bất lực, hỏi: "Đây là lần đầu tiên tỷ viết chữ hả?"

"Không phải, hồi đó cũng có viết." Phù Gia nói, loại bút lông này xài không tiện lắm.

Dịch Yếm nhỏ giọng hỏi: "Viết bao lâu rồi."

Phù Gia ngẫm nghĩ một lúc: "Viết được vài lần." Sự thật là cô bị người ta bắt viết mấy lần.

Phù Gia trả bút cho Dịch Yếm: "Thử lại đi, viết bằng đầu bút ấy, đừng đè nặng tay quá." Hóa ra tập người khác viết chữ lại vui như vậy.

Lão súc sinh kia lúc nào cũng muốn cô trở thành người chính trực, uy nghiêm. Nhớ tới quá khứ chẳng vui vẻ kia, Phù Gia cũng chẳng muốn nghĩ nữa.

Ban đầu Dịch Yếm đang rất vui vẻ, nhưng khi thấy chữ của Phù Gia, hắn rơi vào trong mơ màng, thế giới quan hỗn loạn, các cung nữ ai cũng viết chữ tốt vậy à?

Dịch Yếm do dự nhận lấy bút, chấm mực, chần chừ không viết chữ, do dự sẽ bị thua trận. Lần này viết còn thua chữ con giun ban nãy, một đống mực tàu, dây ra khắp trang giấy.

Chương 112:

Vẻ mặt Phù Gia ngờ vực, trong giọng cô chứa đầy sự nghi ngờ, khó tin: "Không thể nào, không phải thật sự có người cảm thấy khó khăn khi mô phỏng chữ đó chứ, chẳng phải việc mô phỏng chữ rất dễ dàng sao?"

Dịch Yếm nghe thấy giọng cô, nàng thật sự ngờ vực, không có âm dương quái khí, nhưng nghe thì cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Phù Gia cổ vũ Dịch Yếm: "Nào, ngươi viết lại đi."

Dịch Yếm mím môi, khó khăn viết thêm một chữ, méo mó cong vẹo, tạm nhìn ra là chữ gì, nhưng so với bảng chữ mẫu thì vô cùng khác biệt.

Nhìn Dịch Yếm viết chữ, Phù Gia lâm vào trầm mặc: cái này...

Phù Gia: "Trông không đúng lắm, ngươi viết lại đi."

Dịch Yếm:...

Dù có viết nữa cũng y vậy thôi.

Dịch Yếm đặt bút xuống: "Ta không viết nữa." Liên tiếp thất bại.

Phù Gia không ép buộc: "Thôi được rồi, ta về đây."

Phù Gia không hề cảm thấy mình đã đả kích trái tim mỏng manh yếu đuối của đứa trẻ, cô mang theo tâm lý không chút gánh nặng rời đi.

Dịch Yếm nhìn tờ giấy trên bàn, sau đó cầm chữ viết của Phù Gia lên, mặt mũi vô cùng nghi ngờ, tại sao chữ của nàng lại đẹp như vậy, mô phỏng giống đến thế được.

Nhưng lại không biết chữ, chẳng lẽ nàng giả vờ.

Nhìn chữ mình viết, Dịch Yếm cau mày thở dài, cất tờ giấy vào, bây giờ hắn không nên viết lên giấy, rất lãng phí.

Dịch Yếm đau lòng vô cùng, dùng một tờ thì sẽ ít đi một tờ, hắn cầm bút, viết chữ lên đằng trước và mặt sau tờ giấy đã dùng qua, ngay cả góc giấy cũng không chừa.

Dịch Yếm nhìn chữ của mình, thở dài. Còn sao nữa, luyện tập nhiều hơn chứ biết sao giờ.

Thật sự hắn không muốn đối mặt với biểu cảm khó hiểu, ngờ vực của Hồng Uyên.

Dịch Yếm xoa xoa đôi mắt chua xót, cất giấy, bút mực quý giá vào trong ngăn tủ, bò lên giường ngủ. Tuy bị đả kích một phen, nhưng khi Dịch Yếm nằm trong phòng không có vách ngăn, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.

Hắn vui đến siết chặt nắm đấm mới có thể kiềm được sự vui sướng, hắn nhào vào trong chăn bông, lăn qua lăn lại trên giường, cực kỳ vui vẻ.

Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là ngày mà hắn vui nhất.

Hắn giống với đám hoàng tử trong Thái Học, bọn họ có sư phụ, bên người hắn cũng có Hồng Uyên.

Trong khoảng thời gian Hồng Uyên không tới, Dịch Yếm tự mình lấy bút lông chấm nước luyện chữ, khi thấy bút rụng lông, có khả năng sẽ bị trọc lóc, Dịch Yếm liền đau lòng, nhanh chóng lấy dao mài nhọn khúc gỗ nhỏ, tập viết chữ trên đất mềm.

Lần tới Phù Gia đến, thấy Dịch Yếm viết chữ cho mình xem, cô gật gù: "Cũng được đó, ta đã nói rất dễ mà."

Khuôn mặt cô nghiêm túc, không có vẻ giễu cợt hay âm dương quái khí, cô thật sự cảm thấy nó rất đơn giản, dùng não nghĩ thôi cũng đã thấy dễ.

Sắc mặt Dịch Yếm cứng đờ, như thể đang đeo một cái mặt nạ trên mặt, hắn xoa xoa đầu ngón tay cứng ngắc của mình, hắn phải nói rất đơn giản sao?

Dịch Yếm chắp tay sau lưng, giọng điệu bình tĩnh nói: "Quả thật rất đơn giản."

Từ đầu tới cuối chẳng dễ dàng gì, hắn luyện được chữ nhưng rất vất vả, ngón tay tê cứng hết, tay cũng không giơ nổi.

Thế nhưng dù có gian nan, trong lòng hắn vẫn thấy vui, cực kỳ vui.

Phù Gia để lại chút đồ ăn, vừa định đi, Dịch Yếm lập tức nói: "Tỷ có muốn ở lại chút không, dưa hấu trong sân đã nở hoa."

Phù Gia: "Ai nha, mùa hè sắp tới rồi ư." Mùa hè mà ăn dưa hấu thì quá đã, ngọt đến tận xương.

Phù Gia đứng trong sân, một màu xanh tươi tốt, giá dưa chuột đã ra những trái dưa chuột bé nhỏ, giàn nho cũng xanh tươi, bên dưới còn có một cái ghế nằm, đêm hè nằm hóng mát thì sướng cực.

Đã có sự thay đổi vô cùng lớn a~ nội tâm Phù Gia vui mừng.

Chương 113:

Trong sân trở nên tốt như vậy, chắc chắn Dịch Yếm đã bỏ ra rất nhiều công sức, suy cho cùng buổi tối cô chỉ tới đây một lúc, sau đó liền về say giấc nồng.

Phù Gia khen Dịch Yếm: "Giỏi lắm nhóc con, làm rất tốt."

Dịch Yếm có hơi xấu hổ: "Ta cũng không làm gì."

Dịch Yếm cảm thấy những việc này, cũng không phải giúp Hồng Uyên làm, mà là vì bản thân.

Thấy những quả màu xanh nhô ra khỏi đất, sinh sôi nảy nở, dường như mảnh đất hoang vu cằn cỗi trong lòng hắn cũng mọc lên một mảng xanh biếc.

Đêm đầu hạ mát mẻ và yên tĩnh, bầu trời được những ngôi sao lấp lánh tô điểm, Dịch Yếm nghĩ, cứ như vậy, cứ như vậy cả đời cũng rất tốt.

Tốt đẹp, tĩnh lặng, Dịch Yếm cảm thấy tiểu cung nữ dưới ánh trăng mờ ảo rất xinh đẹp.

Phù Gia hái được mấy quả dưa chuột khá to, chẳng thèm rửa sạch mà cứ thế cầm ăn.

Vị dưa chuột tươi mát, mọng nước, Phù Gia đưa một trái cho Dịch Yếm: "Dưa chuột lớn rất nhanh, lớn rồi thì phải ăn thật nhanh, nếu không chúng sẽ già hết."

Dịch Yếm ăn dưa chuột, nước dưa thanh mát, đây là lần đầu tiên hắn được ăn mẻ dưa chuột tươi mới như thế.

Không phải đồ ôi thiu, có mùi vị kỳ lạ, cũng không phải đồ ăn đã để lâu, hay lương khô cứng ngắc, mà là giòn giòn, mọng nước.

Phù Gia ăn xong một quả dưa chuột, ợ một cái, Dịch Yếm như đệ tử được truyền thừa, học theo ợ một tiếng.

Phù Gia: "Không uổng công chúng ta cực khổ một thời gian, ăn ngon không?"

Lần đầu tiên Dịch Yếm cười rộ lên trước mặt Phù Gia: "Ăn ngon lắm, ngon lắm luôn."

Phù Gia đưa tay nhéo mặt Dịch Yếm, trên mặt đã có chút thịt, không còn bộ dạng như dân tị nạn nữa, hai má tròn trịa chút trông sẽ đáng yêu hơn.

Chợt, Phù Gia sinh ra cảm giác thành tựu, cô nuôi Dịch Yếm ốm tong ốm teo thành có da có thịt, cảm thấy bản thân thật đỉnh!

"Ăn nhiều chút, ngươi ốm quá." Ăn nhiều để bồi bổ khí lực cơ thể, biết đâu có thể sống thọ thêm vài năm, không bị chết yểu.

Dịch Yếm:...

Ăn nhiều chút, đây là lần đầu tiên trong đời hắn nghe được ba từ này.

Có lẽ ngày trước, ăn nhiều là mơ ước vô cùng xa vời, nhưng bây giờ quả thực hắn có thể ăn nhiều chút.

Trong sân có đầy đủ rau dưa củ quả, đóa hoa ở góc tường đã nở, mùi hương hoa dành dành đặc biệt thơm, hương hoa ngào ngạt, đến nỗi gió đêm cũng dính lấy mùi hương.

Dịch Yếm nói: "Ta sẽ ăn nhiều chút."

Cái đói đã rời khỏi hắn khá xa rồi, hồi trước quỳ trên đất đào khoét giun, ăn mấy món điểm tâm mà người trong cung vứt bỏ không cần.

Chỉ cần là thứ có thể cho vào miệng thì hắn đều ăn, chỉ vì hắn muốn xoa dịu cơn đói đến sốt ruột, dạ dày đau đớn.

Mùi vị đói khát cực kỳ khó chịu, vô cùng thống khổ.

Ăn no mặc ấm là nhu cầu cơ bản, trẻ con lúc nào cũng tò mò với thế giới này.

Tuy ngày nào cũng luyện chữ, mấy chữ đó biết Dịch Yếm, nhưng Dịch Yếm vẫn không quen biết chúng nó.

Cho dù không có sư phó, Dịch Yếm cũng không sợ không biết viết chữ, chỉ có điều hắn vẫn không biết mấy chữ này.

Dịch Yếm muốn biết được những chữ này.

Dịch Yếm không nhịn được mà lén chạy tới Thái Học, hắn rời giường rất sớm khi mà trời vẫn còn tối đen, hắn trốn đội tuần tra, chạy tới Thái Học.

Hắn không thể vào Thái Học, nhưng hắn có thể đi dự thính.

Phía sau phòng học có những hàng cây râm mát, Dịch Yếm nằm sấp dưới bệ cửa sổ, nghe tiếng đọc sách vang lên, hắn lén thò đầu lên nhìn một chút.

Tam hoàng tử dựa vào cửa sổ, chán nản đùa nghịch bút lông trong tay, ngòi bút làm từ lông sói, không bị pha tạp nham, dáng vẻ hoàn mỹ rắn chắc, thân bút làm từ bạch ngọc, trắng như tuyết, không có vết nhơ, vừa nhìn đã biết đây là kiệt tác.

Bút tốt như thế, thế nhưng lại bị Tam hoàng tử chơi đùa trong tay.

-------------------------------

Sam: Thật sự không hiểu sao edit tới đoạn Dịch Yếm có suy nghĩ cả đời như vậy thì thật tốt, thì mình buồn thôi rồi luôn!?

Mình nhớ 1 câu trong phim Lão Cửu Môn, đoạn Nha Đầu gần chết nói với Nhị gia.

"Cả đời của em lại không phải là cả đời của anh."

Và đúng thật, cả đời của Dịch Yếm lại không phải là cả đời của Phù Gia!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro