Chương 117-118: Nuôi lớn bạo quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 117:

Động tác của Phù Gia quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng, đợi sau khi phản ứng lại đã to tiếng mắng cô.

Phù Gia nói: "Ta làm ảo thuật cho mọi người coi thôi." Nói rồi cô búng tay một cái, bùng, tấm chăn xẹp xuống.

Ai nấy đều khó hiểu, bọn họ muốn xem thử cung nữ này đang làm cái trò quỷ yêu gì.

Phù Gia xốc chăn lên, trong chăn không còn bóng dáng Tam hoàng tử nữa, mà là một con chim hoảng sợ. Lúc xốc chăn lên, nó liền bay ra, trốn khỏi hiện trường.

Mọi người thấy tấm chăn bông trống trơn, tiểu thái giám bên người Tam hoàng tử sợ tới âm thanh run rẩy: "Kẻ lớn mật kia, ngươi giấu điện hạ đi đâu rồi, yêu nữ."

Phù Gia:???

Yêu nữ?

Mọi người ngạc nhiên xen lẫn tò mò, ngay cả Thái tử cũng nhìn sang, cặp mắt bình tĩnh trước sóng lớn nổi lên chút tò mò, Phù Gia tủi thân nói: "Ta không phải yêu nữ, đây chỉ là ảo thuật thôi."

Nói xong, cô để chăn lên lại chiếc ghế, búng tay lần nữa, xốc chăn lên, Tam hoàng tử Dịch Diệu ngồi yên trên ghế.

Vẻ mặt Tam hoàng tử có chút mông lung, thấy Phù Gia hắn liền tức giận nhảy dựng lên: "Lớn mật, ngươi dám chùm chăn bản điện hạ."

Bất ngờ bị một tấm chăn bốc mùi lạ phủ lên người, hắn ngẩn ngơ một lúc, sau đó tấm chăn được xốc lên, tam hoàng tử bị người khác đùa giỡn nổi cơn giận, cắn răng nghiến lợi: "Ngươi muốn chết."

Phù Gia cúi đầu hành lễ, "Mong Tam hoàng tử tha tội, vừa rồi nô tỳ biến ngài thành một chú chim sẻ." Biến ngươi thành chim sẻ bay đi.

Tam hoàng tử ngạc nhiên rồi lại phẫn nộ: "Gì mà chim sẻ chứ, bản điện hạ thấy ngươi chán sống rồi, Thành An, kéo con cung nữ đê tiện này ra ngoài đánh chết."

Lại muốn đánh chết?

Phù Gia mím môi, sao cứ hở chút là đòi đánh chết, bộ ngoài việc đánh chết ra thì không có cái khác à.

Thái tử đứng ra nói: "Tam đệ, quả thật ban nãy ngươi biến thành chim sẻ, ai cũng thấy hết, vả lại, cung nữ này..." Hắn ngừng lại một chút: "Không có tội gì."

"Gì mà không có tội chứ, xúc phạm ta không phải tội à, dĩ hạ phạm thượng không phải tội à, hôm nay ta phải giết chết con cung nữ sỉ nhục ta, Thái tử nhất định phải bảo vệ ả ta sao?" Vừa nói hắn vừa giận dỗi dậm chân.

Phù Gia:...

Vẻ mặt Thái tử thương hại nhìn Tam hoàng tử. Chỉ có điều lúc nào hắn (thái tử) cũng trưng ra vẻ mặt này, mọi người đã thấy quen thuộc, không có gì lạ, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy một tia giễu cợt, không biết cái tên chim sẻ tinh này có hay không.

Chẳng biết Thần đế đã xem náo nhiệt bao lâu, ho một tiếng: "An Bác Đạt."

Ngay lập tức, đại thái giám An Bác Đạt hiểu ý, hô to: "Hoàng thượng giá lâm."

Mọi người lập tức quỳ xuống đất, Dịch Yếm bị trói không thể động đậy, nghe thấy tiếng hô này, hắn cứng người đập vào cây gậy gỗ, không nhúc nhích trên chiếc ghế dài.

Thái tử với Tam hoàng tử hô một tiếng phụ hoàng, mấy hoàng tử khác cũng theo sau kêu lên.

Thần đế quét mắt qua những người có mặt, vô cùng uy nghiêm nói: "Không lo học ở đây làm gì?"

Tam hoàng tử nhanh chóng mở miệng: "Phụ hoàng..." Hắn muốn cáo trạng, hắn cảm thấy rất oan ức.

Thần đế thoáng nhìn nhi tử: "Quay về học."

Ngay tức khắc, Tam hoàng tử xụ mặt, hắn hoành hành ngang ngược cũng không dám nháo nhào trước mặt hoàng đế, người vừa là cha vừa là vua.

Thần đế nhìn Dịch Yếm bị trói trên ghế, Dịch Yếm ngẩng đầu nhìn một cái rồi lại cúi đầu xuống, bầu không khí vô cùng trầm mặc, xấu hổ.

Rõ ràng là cha con với nhau, nhưng đã không gặp nhau nhiều năm rồi.

Chương 118:

Nếu năm đó mẫu phi Dịch Yếm không xảy ra chuyện đó, còn sống, thì Dịch Yếm cũng sẽ nhận được sự sủng ái của Thần đế, giống như Tam hoàng tử, là dòng dõi hoàng gia, thiên chi kiêu tử.

Đáng tiếc vận mệnh trớ trêu không đoán trước được.

Ánh mắt Thần đế thâm trầm, không ai đoán được trong lòng hoàng đế đang nghĩ gì.

Thần đế dời mắt khỏi Dịch Yếm, nhìn sang Phù Gia. Thần đế nhìn chằm chằm mặt Phù Gia, trên mặt hiện lên một tia nghi ngờ, sao hắn cứ cảm thấy cung nữ này trông có hơi quen mắt nhỉ, hình như gặp ở đâu rồi.

Nhưng Thần đế chỉ nghi ngờ một lúc rồi vứt sau đầu. Là một hoàng đế, hắn chỉ nhớ được vài người, chỉ cần nhớ rõ những người quan trọng là đủ.

Văn võ bá quan còn cầu hắn thấy quen mắt, Thần đế chẳng hơi đâu đi để ý một cung nữ.

Thần đế nói với phu tử: "Bắt đầu từ ngày mai, Dịch Yếm sẽ học ở Thái Học."

Tất cả mọi người kinh ngạc, ngay cả Dịch Yếm cũng nhìn về phía Thần đế, hắn không thấy vui, trong lòng chỉ thấy vô cùng nghi hoặc.

Hắn (hoàng đế) muốn làm gì?

Theo bản năng, Tam hoàng tử chuẩn bị nổi khùng lên, hắn phải đi học với đứa con yêu quái đê tiện này sao, không, không thể được.

Nhưng sau đó nghĩ đến chuyện, chỉ cần tiểu tử này tới Thái Học, chẳng phải hắn muốn nhào nặn ra sao cũng được à. Đây chính là tự mình đưa tới cửa.

Tam hoàng tử liền im lặng, trong nháy mắt, ánh mắt hắn nhìn Dịch Yếm vô cùng hung ác tàn nhẫn, nghiến răng ken két.

Về phần những người khác, hoàng đế nói gì thì là vậy đi, hoàng đế còn không thấy chán ghét, nào tới lượt bọn họ.

Không lẽ nỗi oan của mẫu phi Dịch Yếm đã được rửa sạch?

Có người khó hiểu nhìn Phù Gia, cung nữ này...

Thần đế rời đi sau khi tuyên bố chuyện này, ngoại trừ việc đi học ở Thái Học ra, Thần đế rời đi mà không nói thêm gì nữa.

Khiến người khác không biết thái độ Thần đế đối với Dịch Yếm như nào. Nói nhận lại con, hoàng đế cũng không khôi phục thân phận hoàng tử của Dịch Yếm, không kêu hắn rời khỏi lãnh cung.

Nhưng lại để Dịch Yếm đến Thái Học học.

Phu tử cảm thấy rất khó chịu, thân là quan viên trong Hàn Lâm Viện, tốt xấu gì cũng trải qua muôn vàn khó khăn mới thi đậu khoa cử, phải dạy dỗ đám hoàng tử hoàng tôn, tông thất hoàng thân, muốn bệnh tim luôn đó.

Giờ còn gia nhập thêm Dịch Yếm có thân phận nhạy cảm nữa chứ, nghề giáo này thật khó làm, tim mệt đến nỗi đầu muốn hói luôn.

Còn phải tiếp chỉ, trong đầu phu tử chửi một vạn câu đmm (câu gốc là MMP).

Các học trò dần dần quay về lớp, thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn Phù Gia với Dịch Yếm.

Phù Gia cởi dây thừng cho Dịch Yếm, hỏi: "Tiểu hài tử, có sao không."

Dịch Yếm:...

Trước mặt người ta kêu điện hạ, sau lưng thì kêu tiểu hài tử.

Dịch Yếm nhỏ giọng nói: "Ta không sao."

Phù Gia cầm tấm chăn trên đất, vỗ vỗ lớp bụi, trên đó có in một dấu chân rõ ràng, là của Tam hoàng tử.

Hai người im lặng không nói gì đi về phía lãnh cung, dọc đường đi, các thái giám cung nữ đều lén nhìn bọn họ.

Dịch Yếm đi sau Phù Gia, nhìn bóng dáng Phù Gia, cô ôm chăn, bất ngờ Dịch Yếm bật khóc, nước mắt rơi từng giọt từng giọt, hắn khóc thành tiếng.

Phù Gia quay đầu nhìn Dịch Yếm, nói: "Sợ lắm đúng không."

Dịch Yếm gật đầu: "Ta sợ lắm, ta cứ tưởng tỷ sẽ chết."

Phù Gia: "Ta không sao." Muốn chết cũng là ngươi chết.

Dịch Yếm đi vào lãnh cung, Phù Gia nói với Dịch Yếm: "Tự chăm sóc bản thân cho tốt, ta về dọn đồ."

Khuôn mặt Dịch Yếm hồng hồng, vô cùng nghi hoặc: "Tỷ dọn gì vậy?"

Phù Gia: "Chẳng phải ta là cung nữ hầu hạ ngươi hả, nếu đã là cung nữ, vậy chắc chắn phải ở chung." Thế là cô có phòng riêng rồi.

Nếu một hai người còn đỡ, có thể ngủ chung, nhưng nhiều người như vậy, rất phiền.

--------------------------

Sam: riết rồi mình up truyện vào ba cái giờ mà người ta đi ngủ không =)))) đáng lẽ chương sẽ xong trước 23h nhưng mình nhây quá, giờ mới up được.

Cảm ơn mọi người đã vote, comment ủng hộ mình <33333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro