Chương 136-138: Nuôi lớn bạo quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 136

Editor: Hân

Beta-er: Tam Muội (Sam)

Ngay cả khi đối diện với điện hạ thì Hồng Uyên tỷ vẫn vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không xuất hiện tình trạng mặt đỏ tía tai hay tim đập dồn dập.

Người ta vẫn thường nói khi con gái thích một ai đó sẽ có dáng điệu thiếu nữ tuổi xuân thì, nhưng rõ ràng Hồng Uyên không như vậy.

Nhạn Trúc giống như một người hâm mộ của Phù Gia, không nghĩ giữa Hồng Uyên và điện hạ có mối quan hệ gì đó.

Phí Xuân nhìn vẻ mặt khó tin, dáng vẻ cố gắng phản bác của Nhạn Trúc, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Phí Xuân mỉm cười trêu chọc: "Không phải ngươi đang ghen tị đó chứ? Ngày ngày ngủ với Hồng Uyên tỷ, sau này tỷ ấy không ngủ cùng nữa, ngươi chắn chắn sẽ rất buồn đó."

Dù gì ở Khúc Hòa cung, Phí Xuân cũng là người có thâm niên nhất, suy cho cùng cũng đã trải qua kha khá chuyện.

Nhạn Trúc lập tức lên tiếng phản đối: "Ngươi đang nói cái gì vậy, coi chừng ta xé miệng ngươi ra đó."

Bỗng nhiên Nhạn Trúc nhớ tới một chuyện: "Quả thật thì Hồng Uyên tỷ có người đối thực đó."

Trước đây tỷ ấy thường xuyên mang đồ ra ngoài tìm thái giám đối thực*.

*Đối thực (: 對食): nguyên là một cụm từ mô tả hành vi giữa trong cung đình , sau trở thành một cụm từ mặc định cho hành vi quan hệ "vợ chồng" giữa cung nữ và .

Phí Xuân ngạc nhiên: "Sao trước giờ ta chưa bao giờ nghe đến, là người ở đâu?" Mấy năm nay chưa từng gặp được thái giám nào cả, ngoại trừ Điền Sinh.

Chẳng lẽ đối tượng đối thực của tỷ ấy là Điền Sinh sao?

Nhạn Trúc lắc đầu: "Ta cũng không biết nữa, có lẽ là đã chia tay rồi."

Điền Sinh ngồi ở bàn khác chỉ biết im lặng, tuy mấy cung nữ chỉ đang thì thầm với nhau nhưng hắn vẫn nghe được kha khá.

Hắn thật sự câm nín, những nữ hài tử ở với nhau đều nói mấy chuyện bạo dạn như vậy sao?

Điền Sinh vểnh tai lên nghe, vừa nghe bọn họ nói chuyện vừa ăn bỗng thấy bữa cơm ngon hơn hẳn.

Điền Sinh ăn cơm xong thì đến chỗ thư phòng tiếp tục hầu hạ, Dịch Yếm đang luyện chữ, kế bên là một chồng giấy vừa được nắn nót viết ra.

Điền Sinh cảm thấy điện hạ nhà mình chắc chắn là người siêng năng nhất trong các hoàng tử, nhất là trong việc tập viết chữ. Cho dù ngài ấy không cần nỗ lực, thì tương lai vẫn có thể làm một vương gia nhàn hạ, không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền.

Ấy thế mà ngài ấy vẫn lựa chọn cố gắng, quả thật rất đáng khen.

Dịch Yếm chấm mực, thuận miệng hỏi: "Sao tới trễ vậy?"

Điền Sinh vén tay áo lên mài mực, trả lời: "Nô tài mải nghe hai vị tỷ tỷ tán gẫu, họ đang nói về chuyện của Hồng Uyên tỷ."

Hai cung nữ lén lút nói chuyện à, là đang nói xấu Hồng Uyên sao?

Dịch Yếm viết chữ lên giấy, nét bút rồng bay phượng múa, rất hoa mỹ cũng rất có khí chất: "Bọn họ nói gì?"

Điền Sinh nhìn thoáng qua gương mặt của hắn, Dịch Yếm hỏi: "Có chuyện gì không thể nói sao?"

Điền Sinh: "Không phải, chỉ là, chỉ là Phí Xuân tỷ đùa rằng điện hạ thích Hồng Uyên tỷ, Nhạn Trúc tỷ nói không thể nào, khoảng cách tuổi tác giữa hai người quá lớn, vả lại điện hạ sẽ được bệ hạ ban hôn."

Điền Sinh ngó thấy sắc mặt Dịch Yếm dần xấu đi, nói tiếp: "Điện hạ, các nàng ấy đùa giỡn một chút thôi, chứ không phải chê bai gì điện hạ đâu, bọn họ là người hiểu chuyện, đó chỉ là trò đùa dai giữa họ thôi."

Nhan sắc giữa điện hạ và Hồng Uyên tỷ, quả thật không xứng đôi tí nào.

Tuy rằng Hồng Uyên tỷ được nuôi tới trắng trẻo dễ nhìn, nhưng đường nét gương mặt chênh lệch nhau quá lớn.

Điền Sinh thở phào một chút: "Hơn nữa, nô tài nghe nói Hồng Uyên tỷ đã có thái giám để đối thực."

Ngòi bút trượt một đường, vệt mực tàu phá huỷ vẻ đẹp của tờ giấy, chỉ có thể vứt đi.

Vẻ mặt Dịch Yểm thờ ơ, cầm trang giấy vo lại thành viên rồi ném đi: "Đúng thật, Hồng Uyên cũng đã có tuổi rồi."

Mấy năm nữa, hắn cũng sẽ bị Thần đế ban hôn.

Dịch Yếm buông bút: "Ta không luyện chữ nữa, ngươi kêu Hồng Uyên tới đây."

Điền Sinh có chút do dự, cẩn thận hỏi: "Điện hạ định trách móc Hồng Uyên tỷ sao?"

Hắn nghe lén chuyện người khác không nói, lại còn làm liên lụy đến Hồng Uyên tỷ, ba vị tỷ tỷ nhất định sẽ lấy búa đập vỡ đầu hắn cho xem.

Dịch Yểm: "Ta muốn nói với nàng ấy chút chuyện, ngươi là nô tài của ta hay nô tài của người khác hả?"

Điền Sinh không dám nói thêm lời nào nữa, lập tức đi tìm Hồng Uyên. 

Chương 137

Editor: Hân

Beta-er: Tam Muội (Sam)

Phù Gia hơi tức giận, một lần hai lần thì thôi đi, sao cứ bắt cô xem bảng chữ mẫu hoài vậy, quá đáng thật sự.

Bực cả mình!

Điền Sinh vô cùng lo lắng, ngộ nhỡ hai người cãi nhau thì hắn biết phải làm sao bây giờ.

Hắn hơi sợ hai người này.

"Đi ra ngoài." Dịch Yếm thẳng thừng đuổi Điền Sinh ra.

Lúc đi ra Điền Sinh còn biết điều đóng cửa lại, rồi nghiêm chỉnh đứng giữ cửa, lỗ tai vểnh cao hết mức.

Phù Gia hành lễ: "Điện hạ, người tìm nô tì có chuyện gì sao?"

Trước mặt Dịch Yếm không có bản chữ mẫu nào, lúc này đây hắn đang đọc đọc sách, dường như không nghe thấy tiếng Phù Gia nói.

Phù Gia rất muốn thở dài, còn trẻ mà sao đã lãng tai rồi, cô lặp lại lời vừa rồi: "Điện hạ, người tìm nô tì có việc gì?"

Lúc này Dịch Yếm mới thả quyển sách trên tay xuống, nói: "Ta nghe nói tỷ có đối tượng đối thực, tỷ có muốn đưa người đó tới Khúc Hoà cung không, ta có thể sắp xếp một chút."

Phù Gia hơi khó hiểu, chợt nhớ đến chuyện thái giám liền bừng tỉnh: "Ra là chuyện này."

Thật sự có chuyện này sao, không phải đã nói không có, chẳng lẽ là Hồng Uyên gạt người?

Dịch Yếm hỏi tiếp: "Là ai, ở cung nào, tuy rằng ta không có quyền lực gì nhiều nhưng ta có thể giúp tỷ sắp xếp một chút, như vậy hai người cũng không phải ở xa nhau nữa."

Phù Gia xua xua tay: "Không cần, không cần đâu."

Dịch Yếm: "Sao vậy, Hồng Uyên tỷ, ta mang ơn tỷ nhiều như vậy, chút chuyện nhỏ này có là bao."

Phù Gia: "Ta thật sự không có đối tượng gì đó, lúc đó là ta đói bụng, tối thường lén ra ngoài ăn vụng, ngươi cũng biết mà, sau đó mọi người đồn đoán ta có thái giám đối thực, ta cũng lười giải thích."

Nói tóm lại, người ta cho rằng nàng đi gặp thái giám đối thực, nhưng ngờ đâu chỗ nàng tới lại là cung của hắn.

Chân mày Dịch Yếm hơi nhướng lên, đôi môi mỏng hồng nhạt khẽ cong lên: "Ta còn tưởng mình có thể tác thành cho một đôi uyên ương, tỷ có bao giờ nghĩ đến chuyện thành thân không?"

Phù Gia lắc đầu, im lặng, ta nói ta muốn có một trăm người đàn ông cơ thể cường tráng được không?

Dịch Yếm hỏi tiếp: "Tỷ có nhìn trúng người nào không, ta có thể giúp tỷ."

Phù Gia lại lắc đầu: "Không có."

Dịch Yếm tỏ vẻ an ủi, nói: "Không sao đâu, không ai muốn tỷ thì ta muốn, ta sẽ nuôi tỷ."

Phù Gia: "......Tạ ơn ân đức của điện hạ." Cái con gà ốm yếu này, nói không chừng ngươi chết trước ta đó.

Dịch Yếm đưa sách tới chỗ Phù Gia: "Đây là sách ta mới nhận được, tỷ xem qua đi."

Phù Gia:...

Không muốn xem!

Phù Gia từ chối: "Sách của điện hạ sao nô tì có thể xem được, nô tì không đọc đâu."

"Bảo tỷ cầm thì tỷ cầm đi." Dịch Yếm nhét sách vào tay nàng.

Phù Gia không thích đọc sách chút nào, chỉ muốn đem quyển sách này về kê chân bàn.

Phù Gia cầm quyển sách ra khỏi thư phòng, Điền Sinh bước vào, ngó thấy tâm trạng chủ tử mình rất tốt, còn biểu cảm của Hồng Uyên thì ngược lại, cực kỳ bực bội.

Tâm trạng vui vẻ của Dịch Yếm không kéo dài được bao lâu, một tiểu thái giám đã tới thông báo, Thần đế muốn gặp Dịch Yếm.

Tâm trạng của Dịch Yếm trùng xuống nhanh chóng, lúc ra khỏi phòng không quên bày ra bộ dạng ngây thơ sợ sệt.

Tiểu thái giám này là đồ đệ của An Bác Đạt, An Bác Đạt cử tiểu đồ đệ của mình tới kêu Dịch Yếm, chứng tỏ chuyện hôm nay không đơn giản.

Dịch Yếm ban thưởng một túi tiền cho tiểu thái giám: "Công công."

Tiểu thái giám nhận lấy túi tiền, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ đang rất tức giận, Thái tử điện hạ và Chiêu vương cũng đang ở đó."

Chiêu vương là phong hào của Tam hoàng tử khi được phong vương, Chiêu vương, phong hào nghe thật hay.

Mà hắn, đến tận bây giờ vẫn bị gọi là Dịch Yếm, Yếm chán ghét.

Dịch Yếm nhíu mày, mấy năm nay Thái tử và Chiêu vương đấu đá qua lại, càng lúc càng dữ dội.

Nhưng chuyện này liên quan gì đến hắn?

Chương 138

Edit: Hân 

Beta: Tam Muội (Sam)

Hai người này đấu đá nhau sao lại kéo hắn vào, sắc mặt Dịch Yểm thoáng chốc trầm xuống.

Thần đế người này......

Rốt cuộc là muốn làm gì?

Hắn cũng chỉ là viên đá mài dao thôi.

Nếu để dính dáng vào màn tranh đấu này kiểu gì cũng sẽ thành phận tốt thí.

Trong lòng Thần đế, đứa con trai này có hay không cũng như nhau.

Tới Thái Cực cung, Dịch Yếm tiến vào, trên mặt đất đầy mảnh vỡ, tất cả đều là do Thần đế ném vỡ trong cơn thịnh nộ.

Dịch Yếm nhìn thẳng, lập tức quỳ trên mặt đất thỉnh an Thần đế.

Tam hoàng tử Chiêu vương liếc qua Dịch Yếm một cái, hiển nhiên là không bận tâm đến Dịch Yếm, ánh mắt ẩn chứa sự coi thường.

Đàn ông con trai lớn lên còn đẹp hơn cả nữ nhi, quả đúng là con trai của hồ li tinh.

Như thường lệ, Thái tử vẫn là dáng vẻ Phật tử trách trời thương dân, không chút dao động, cho dù Thần đế giận dữ đến đỏ mắt, thì hắn vẫn giữ nguyên bộ dáng cũ, không sợ sống chết.

Cơ mà dáng vẻ này của Thái tử đúng là chọc tức người khác, ít nhất thì hiện tại đã chọc cho Thần Đế tức phát điên.

Thần Đế day day trán, giận đến nỗi mắt cũng thấy đau: "Lão Thất, ngày mai con qua Hộ Bộ làm việc."

Sắc mặt Thái tử không thay đổi, nhưng Chiêu Vương lại nhảy dựng lên, lập tức phản đối: "Phụ hoàng, thất đệ còn quá nhỏ, làm sao có thể đến làm việc ở Hộ Bộ."

Sắc mặt Dịch Yếm hoang mang, hắn không cần phải diễn, đôi mắt đã nhanh chóng bao phủ một tầng nước, ngay lập tức sẽ trào xuống.

Thần đế càng thêm giận, con cái kiểu gì đây. Mẹ nó,  một đứa thì giữa ban ngày ban mặt trưng ra vẻ mặt giống như hoàng thượng hắn vừa làm chuyện gì tàn độc lắm vậy.

Một đứa thì ngay cả dã tâm cũng không thèm giấu, làm như sợ người khác không biết "ta rất thương nhớ hoàng đế, ta nguyện nằm dưới chân hoàng đế".

Chỉ hận không thể thông báo với toàn thiên hạ, ta phải làm hoàng đế, quả đúng là phong cách của Chiêu vương.

Chưa kể đến lão nhị, lúc nào cũng khù khờ, đã sớm bị đuổi đi đất phong. Nói đến lão nhị, Thần đế chỉ cảm thấy chỉ số thông minh của hoàng thất đã bị hắn kéo xuống thê thảm.

Còn lại đều là con do cung nữ sinh, không thể dùng được.

Đứa trẻ trước mặt có đôi mắt không khác gì giếng sâu không đáy, lúc nào cũng ầng ậc nước, có thể khóc không ngừng.

Ông trời không thể cho hắn một đứa con bình thường sao?

"Phụ hoàng......" Chiêu vương còn muốn cãi lại, liền bị cơn giận của Thần đế áp đảo, "Đủ rồi, con đừng nhiều lời nữa, trẫm chưa chết các con đã muốn làm phản rồi sao?"

"Nhi thần không dám." Ba hoàng tử đồng thanh nói.

Cứ như vậy, giữa màn tranh đấu ngày càng khốc liệt của Thái tử và Tam hoàng tử, Dịch Yếm lại là người lời nhất, trở thành trợ thủ bên cạnh Hộ Bộ thượng thư, có một vị trí quan trọng.

DỊch Yếm lập tức nín khóc, giọt lệ vừa rơi ra lăn dài trên mặt tạo thành vẻ đẹp khiến người ta khó thở, khiến ba nam nhân kia ngắm đến ngây người.

Chiêu vương cười khẩy, vậy cũng được, hắn còn muốn bãi triều.

Thái tử nổi tiếng thương dân đưa cho Dịch Yếm một cái khăn tay, khăn tay có mùi hương liệu thoang thoảng. Dịch Yếm nhận khăn, giọng nói có chút nức nở, "Tạ ơn Thái tử điện hạ."

Dịch Yếm thấy được sự lạnh nhạt và vô tình từ ánh mắt của Thái tử điện hạ, khiến một kẻ Phật tử như hắn phá lệ gợn người.

Dịch Yếm siết chặt tấm khăn, cúi đầu, khoé miệng nhếch mép cười. Thái tử bị điên, hắn bị điên, Chiêu vương ngông cuồng tham vọng, cũng điên nốt, tất cả đều điên.......

Hoàng cung này là nơi dơ dáy bẩn thỉu nhất, ngói vàng mái bạc cũng chỉ để nhốt một đám quái vật, đây chỉ là một cái nhà giam, người bị nhốt đấu đá lẫn nhau, đầu rơi máu chảy, tâm lý ai ai cũng bất thường, tàn nhẫn máu lạnh.

Chỉ khi ngồi trên ngai vị kia, mới có thể nắm giữ vận mệnh người khác, điều khiển vận mệnh của tất cả quái vật, không lo bị ăn thịt.

--------------------------------

Wattpad chị Hân editor là HanYi188 nha, chị này có viết vài bộ fanfic, mng có thể vào đọc nè ^^.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro