Chương 133-135: Nuôi lớn bạo quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 133

Mỗi lần Dịch Yếm nhìn thấy biểu cảm sửng sốt rồi hoài niệm của Thần đế, hắn đều cúi đầu nhếch môi cười châm biếm.

Nhìn thấy khuôn mặt này, nhớ tới mẫu phi hồ ly kia của hắn sao?

Ha ha, trong lòng hắn chỉ có sự giễu cợt với ghê tởm khó tả.

Trên đường trở về Khúc Hòa Cung, Dịch Yếm tăng tốc độ, Điền Sinh đi bên cạnh cũng bước nhanh hơn để theo kịp chủ tử.

Mấy năm qua, Điền Sinh luôn thận trọng hầu hạ chủ tử, hắn khá hoạt bát nhanh nhẹn, khéo ăn khéo nói, ngoan ngoãn nghe lời, chọc ba người cung nữ ở Khúc Hòa Cung cười vui vẻ.

Ai cũng yêu thích Điền Sinh, có cái gì ngon, họ cũng chừa phần cho hắn.

Điền Sinh có thể cảm nhận được tâm trạng của điện hạ khi hồi cung, chỉ khi ở Khúc Hòa Cung, điện hạ mới có thể thả lỏng một chút. Bên trong là một thế giới, bên ngoài lại là một thế giới khác.

Lúc nào cũng có người cười nhạo hắn đi theo đứa con yêu quái, đi theo một chủ tử đã được định sẵn là không có tương lai.

Tương lai rộng mở sao, bọn họ làm nô tài đã không có tiền đồ gì rồi, tất cả phải trông chờ vào tiền đồ của chủ tử.

Người ta dù có kém thì cũng là một hoàng tử, hắn là nô tài, đi theo hầu hạ bên người hoàng tử, còn đòi tiền đồ gì nữa chứ.

Tới cửa cung, Điền Sinh bước nhanh vượt qua Dịch Yếm, đi trước mở cửa để chủ tử vào.

Vừa vào cung, đập vào mặt là một cổ không khí trong lành, đó là mùi hương của các loại cây xanh, vài cái cây đã nở ra những đóa hoa nhỏ, tươi tắn đáng yêu.

Những năm này, mỗi tất đất trong sân đều được sử dụng, ngay cả vách tường cũng được tận dụng, trên tường toàn là hoa loa kèn, nở rộ rực rỡ.

Trong sân ngổn ngang hoa quả, có một đường ruột dê* băng qua vườn rau và bên dưới giàn nho, cảm giác giống như được gột rửa tâm hồn vậy.

*Đường ruột dê: mô tả một con đường quanh co và gồ ghề, cũng giống như " đường ruột "

Điền Sinh liền hỏi: "Điện hạ, người có muốn thông báo Hồng Uyên tỷ chuẩn bị cơm không, hay là một lát nữa?"

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Dịch Yếm lộ ra ý cười nhẹ, không nhìn kỹ sẽ không thấy: "Dùng bữa thôi."

Điền Sinh thong thả bước tới phòng ăn, bên trong là ba cô cung nữ đang bận bịu. Nói đúng hơn, là chỉ có Nhạn Trúc với Phí Xuân vội vàng, Phù Gia đứng một bên nhìn, lâu lâu giúp thêm lửa.

Nhạn Trúc với Phí Xuân ngầm thừa nhận vị trí lãnh đạo của Phù Gia. Trước mặt điện hạ Phù Gia là người được sủng ái, với lại các nàng được Phù Gia mang tới, chắc chắn không có cửa vượt qua Phù Gia.

Cuộc sống hiện tại của các nàng trôi qua rất tốt, mỗi ngày ngoại trừ việc nấu cơm thì là bận chăm sóc vườn rau, hoặc là quét dọn vệ sinh.

So với ở Dịch Đình, thì thật sự rất thoải mái, và điều quan trọng nhất đó là, ở Khúc Hòa Cung, các nàng rất tự do.

Phí Xuân làm vài món ăn, tuy không bằng ngự trù, nhưng mùi vị cũng không tê, với lại Dịch Yếm cũng không kén ăn.

Làm bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, thường sẽ không có dư. Dù gì trong lòng Phù Gia, Dịch Yếm là một đứa trẻ ngoan ngoãn không kén ăn.

Phù Gia rất hài lòng Phí Xuân và Nhạn Trúc, nếu không chỗ này lớn như vậy chỉ có mình cô làm sẽ mệt chết.

Rồi còn có vườn rau lớn nữa chứ, xem ra Dịch Yếm rất thích trồng trọt, cho dù có thể lấy cơm ở Ngự Thiện Phòng, hắn vẫn muốn trồng rau.

Chuyện duy nhất khiến Phù Gia thấy mất mát đó là, mấy năm nay Phí Xuân không mang thai, từ đầu tới cuối không ra khỏi Khúc Hòa Cung, cũng không thấy nàng ta lén phén với tên thị vệ nào.

Điền Sinh ùa vào phòng ăn: "Hồng Uyên tỷ, điện hạ đã về, có thể lên cơm rồi."

Phí Xuân với Nhạn Trúc tay chân nhanh nhẹn, mang đồ ăn đặt lên bàn, sau đó đứng một bên nhìn Dịch Yếm ăn.

Dịch Yếm thấy bát canh trên bàn, loại thuốc này hầu như ngày nào cũng có trong canh.

Chương 134

Thuốc trong bữa cơm được thay đổi đa dạng hàng ngày, nói là vì muốn bồi bổ cơ thể cho hắn, nhưng hắn đã uống rất nhiều rồi mà cơ thể vẫn ốm yếu như cũ.

Dịch Yếm nói với Phù Gia đang đứng bên cạnh: "Hồng Uyên cũng ngồi xuống ăn chung đi."

Phù Gia từ chối: "Không cần đâu điện hạ." Thân phận khác biệt, nếu là ngày trước, chắc chắn Phù Gia sẽ không để ý, nhưng tình hình bây giờ đã khác xưa.

Ngộ nhỡ lại bị gậy đánh thì sao.

Người trong hoàng cung ai cũng thích dùng gậy đánh người, đánh tới chết mới thôi.

Vẻ mặt Dịch Yếm có hơi bực bội: "Ta kêu tỷ ngồi thì tỷ ngồi đi."

"Được rồi." Phù Gia thuận thế ngồi xuống, cô chỉ là một người làm công, người làm công có ý chí kiên cường, ông chủ nói gì thì là cái đó.

Thấy Phù Gia ngồi xuống, khuôn mặt Dịch Yếm lộ ra vui vẻ, Nhạn Trúc nhanh chân mang tới một bộ chén đũa, các nàng rất bình tĩnh với cảnh Thất điện hạ thiên vị Hồng Uyên tỷ.

Thất điện hạ đối xử khác biệt với Hồng Uyên tỷ, cũng đúng thôi, hai người họ ở bên nhau lúc khó khăn nhất mà.

Hai người Dịch Yếm và Phù Gia im lặng ăn cơm, Phù Gia thuận tay múc một chén canh hầm cho Dịch Yếm: "Điện hạ uống nhiều một chút."

Dọn vào Khúc Hòa Cung, mấy người bọn họ ai cũng béo lên, chỉ có duy nhất Dịch Yếm vẫn gầy yếu như trước.

Dịch Yếm ừ một tiếng, nhận lấy cái chén, uống ực ực, đoán chừng còn chưa nếm ra là vị gì thì đã uống xong rồi.

Dịch Yếm thoáng nhìn gương mặt Phù Gia: "Trên mặt tỷ có dính cái gì đó."

Phù Gia: "Vẻ đẹp đúng không?"

Dịch Yếm: "...... Là gạo." Hắn vươn tay định phủi hạt gạo trên mặt Phù Gia.

Phù Gia thấy Dịch Yếm đưa tay tới, cô liền nhanh chóng sờ mặt mình, chùi chùi hạt gạo: "Hết rồi."

Cô không muốn bị Dịch Yếm chạm vào, tay hắn lạnh như băng, rất khó chịu. Một đứa trẻ lớn chừng này, thế nhưng một chút hơi ấm cũng không có.

Bàn tay Dịch Yếm dừng lại ở giữa không trung, sau đó hắn rụt tay lại như không có gì, bàn tay đặt dưới bàn tạo thành nắm đấm, tay phải gắp đồ ăn để vào chén Phù Gia: "Tỷ ăn nhiều chút."

"Cảm ơn điện hạ." Phù Gia nói cảm ơn.

Dịch Yếm nói: "Ta có một bảng chữ mẫu(1) mới, ta cho tỷ xem nhé."

Biểu cảm trên mặt Phù Gia càng thêm gượng gạo, so với ba cái bảng chữ mẫu, cô thà đi ngủ còn hơn, ai mà muốn coi bảng chữ mẫu làm gì chứ.

Phù Gia nở nụ cười (giả trân): "Được."

Sau khi ăn cơm xong, Phù Gia đi theo Dịch Yếm tới thư phòng, Dịch Yếm lấy bảng chữ mẫu ra, sau đó mài mực, đối chiếu bảng chữ mẫu viết một chữ: "Tỷ nhìn đi."

Phù Gia nhìn sơ qua, gật đầu: "Điện hạ viết không tệ."

Dịch Yếm nở nụ cười, hắn vốn đã xinh đẹp, còn cười câu hồn đoạt phách như vậy, tựa như ánh dương rạng rỡ: "Ta cảm thấy chữ này rất dễ, viết tầm hai lần là giống y hệt rồi."

Phù Gia: "Điện hạ giỏi lắm."

Dịch Yếm hài lòng: "Những bảng chữ mẫu khác ta chỉ cần luyện vài lần là được."

Phù Gia càng nghe càng cảm thấy có gì đó sai sai, nhìn ánh mắt Dịch Yếm có hơi bất thường. Có phải Dịch Yếm cho rằng cô chê bai hắn không thông minh, nên mới không ngừng cho cô coi bảng chữ mẫu không.

Hết lần này tới lần khác coi hắn mô phỏng lại bảng chữ mẫu, mỗi lần mô phỏng xong, còn phải khen hắn viết giỏi cỡ nào.

Khuôn mặt Phù Gia không chút cảm xúc, cô là người làm công, có ý chí cứng như sắt thép: "Chữ điện hạ viết thật đẹp, điện hạ thông minh quá, điện hạ giỏi quá."

Đứa nhỏ này nhớ dai ghê, thù rất dai luôn.

Dịch Yếm nói: "Cũng dễ lắm." Chẳng qua luyện trăm triệu lần là được.

Phù Gia: "Vậy điện hạ giỏi quá đi."

Dịch Yếm nhận được sự khích lệ từ Phù Gia, cảm thấy bản thân cũng giống như Hồng Uyên, nhưng dường như Hồng Uyên không biết điều đó.

(1) Bảng chữ mẫu mà Dịch Yếm tâm tâm niệm niệm nè mng, đây là 1 trong các bảng mẫu, nó cũng giống bảng chữ cái tiếng Việt mình thôi, chẳng qua tiếng Trung có nhiều nét nên trông phức tạp hơn nhiều.

Chương 135

Hồng Uyên có vài chỗ hơi khác với người thường, nàng có trí nhớ kinh người, hắn bị phu tử bắt học thuộc bài văn, nhưng Hồng Uyên chỉ nhìn vài lần là nhớ rõ, cho dù có khó tới đâu.

Nửa đêm nửa hôm, hắn trong chăn học bài, còn Hồng Uyên thì ngủ như heo chết. Sáng hôm sau, còn thuộc bài hơn hắn.

Tốc độ nhận biết chữ của nàng vô cùng kinh ngạc, hắn dạy lại những gì đã học cho Hồng Uyên, Hồng Uyên sẽ nhớ rõ.

Học tới đâu nhớ tới đó, đây là thiên phú mà nhiều người đọc sách muốn có được.

Nếu như, Hồng Uyên là nam tử, với cái thiên phú này, kim bảng đề danh chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.

Thế nhưng Hồng Uyên lại cảm thấy chuyện này quá đỗi bình thường, khiến Dịch Yếm không dám chăm chỉ trước mặt Hồng Uyên, mà chỉ dám âm thầm cố gắng.

Nếu hắn trước mặt Hồng Uyên ra sức học tập một thứ gì đó trong khoảng thời gian dài, nàng sẽ bắt đầu âm dương quái khí, không thể nào, không phải chứ, cái này dễ vậy mà.

Sau đó nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin trí thông minh của hắn.

Cho nên lúc nào Dịch Yếm cũng cố gắng trong lặng lẽ, ngoài mặt thờ ơ lạnh nhạt, trước mặt nàng tỏ ra cử trọng nhược khinh*, dáng vẻ tài giỏi.

*Cử trọng nhược khinh: giải quyết việc khó một cách dễ dàng.

Dễ òm, cực kỳ dễ luôn, làm một hai lần là được.

Bực bội ghê!!!!

Nếu Dịch Yếm là người hiện đại, chắc sẽ mô tả Phù Gia bằng cụm "học thần kỳ nữ".

Lúc Phù Gia rời khỏi thư phòng, sắc mặt vô cùng xấu, Nhạn Trúc với Phí Xuân đang bận rộn cũng đặt chén đũa trong tay xuống hỏi Phù Gia: "Hồng Uyên tỷ, tỷ sao thế, điện hạ quát mắng tỷ hả?"

Phù Gia lắc đầu: "Không có gì, các ngươi lo ăn đi, ta đi nghỉ ngơi đây."

Lúc này Phí Xuân với Nhạn Trúc mới yên tâm ăn cơm, điện hạ rất thích Hồng Uyên tỷ, cho dù có phạt cũng không phạt nặng.

Phí Xuân là người đã trải sự đời, khá nhạy cảm với những chuyện nam nữ, nàng nói nhỏ với Nhạn Trúc: "Ngươi nói thử xem, có phải điện hạ thích Hồng Uyên tỷ không?"

Nhạn Trúc sợ tới không cầm nổi cái chén: "Không, không có chuyện đó đâu, Hồng Uyên tỷ lớn hơn điện hạ rất nhiều đó."

Bây giờ điện hạ mới mười ba tuổi, vả lại đó còn là tuổi mụ, Hồng Uyên tỷ đã 25, 26, 27, 28 gì rồi.

Sự chênh lệch tuổi tác này mà đặt ở dân gian, chắc chắn là tuổi của mẹ của con. Hồng Uyên tỷ đã là bà cô già rồi, ý, nàng cũng là bà cô già mà.

Phí Xuân nói tiếp: "Này đã là gì chứ, chỉ cần thích là được."

Nhạn Trúc lắc đầu: "Không có đâu, bệ hạ sẽ không đồng ý, hoàng tử phi, hoàng tử trắc phi toàn là kim chi ngọc diệp."

Không thể là cung nữ lớn tuổi được, nói ra sẽ làm mất thể diện hoàng gia.

Người Thái tử cưới là con gái Thái sư đương triều, Tam hoàng tử cưới con gái của thượng thư, dù là trắc phi đi chăng nữa, cũng phải là con gái của quan ngũ phẩm trở lên.

Những cung nữ thấp hèn như bọn họ, hoàn toàn không có cửa với những thiên chi kiêu tử, con cháu hoàng tộc.

Cho dù là đứa con yêu quái, nhất là điện hạ với dung mạo kinh diễm như vậy, khuôn mặt này chỉ khiến người nhìn không chịu nổi.

Đặc biệt là khi bị hắn nhìn chằm chằm, cảm giác còn kích thích hơn, đỏ mặt tim đập nhanh, tim đập đến mức không kiểm soát được.

Ngay cả khi các nàng thường hay thấy điện hạ, cũng bị gương mặt hắn làm cho kinh ngạc.

Gương mặt này, thật sự rất giống đứa con của hồ ly.

Phí Xuân không biết nói gì, ngoại trừ hoàng tử phi, trắc phi thiên chi ngọc diệp ra còn có thông phòng nữa nhé.

Nhạn Trúc lắc đầu: "Điện hạ với Hồng Uyên tỷ là tình cảm chủ tớ, không phải như ngươi nghĩ đâu."

Rõ ràng là mối quan hệ tương trợ nhau, lại dính lên mối quan hệ này khiến cho nó không còn đơn thuần nữa. Dù thế nào đi chăng nữa Nhạn Trúc cũng cảm thấy giữa bọn họ không phải là mối quan hệ đó.

Hai người họ đứng chung một chỗ cũng không phải rất xứng đôi, dù là ai đứng bên cạnh điện hạ, cũng bị lu mờ.

---------------------------

Từ chương sau thì có thêm 1 chị edit làm chung với mình, mng có thể thấy chị trong list người mình follow, tại mình fl có mỗi chị đó thuiii!!!!1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro