Chương 131-132: Nuôi lớn bạo quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 131

Phù Gia nhìn Phí Xuân, hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Phí Xuân ngẩng đầu, sắc mặt nhợt nhạt, trong mắt lóe lên hận ý: "Hồng Uyên tỷ, tỷ đã cứu ta, cảm ơn tỷ, ta van xin tỷ dẫn ta theo với, ta sẽ xem tỷ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cái mạng này của ta cũng có thể cho tỷ."

Từ đầu tới cuối Nhạn Trúc không nói câu nào, ngoan ngoãn đứng cạnh Phù Gia, mặc dù trông bộ dạng Phí Xuân rất tội nghiệp, nhưng Nhạn Trúc sẽ không lên tiếng cầu tình vì nàng ấy.

Ngộ nhỡ nàng ấy thay thế vị trí của mình thì sao.

Khó khăn lắm mới có thể rời khỏi Dịch Đình.

"Con nhỏ đê tiện này, ta tốt với ngươi quá nên mới khiến ngươi không coi ta ra gì." Trước mặt bà mà dám làm ra cái chuyện này.

Một chân của Lý cô cô đá vào eo Phí Xuân, Phí Xuân đau tới kêu thành tiếng, nằm rạp trên đất không đứng dậy nổi.

Vốn đã đẻ non, giờ còn bị đá một cái, khuôn mặt Phí Xuân càng thêm trắng bệch, nước mắt không kìm được mà tuôn ra.

Lý cô cô nói: "Với cái bộ dạng này của ngươi mà còn đòi đi hầu hạ hoàng tử, xúi quẩy gì đâu."

Lý cô cô nói đen đủi là vì Phí Xuân có vẻ ngoài ốm yếu, thứ hai, nàng ta vừa đẻ non, giờ còn nôn nóng muốn trèo cao, càng thêm xui xẻo nữa.

Phí Xuân không nói gì, nhìn Phù Gia cầu xin.

Lý cô cô nói với Phù Gia: "Cái bộ dạng này của nó chắc chắn sẽ làm liên lụy, đừng nói là hầu hạ điện hạ, với cái tình hình này không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa."

Lý cô cô cho rằng Phí Xuân hướng về Thất điện hạ, bây giờ dụ dỗ thị vệ không còn đủ làm nàng ta hài lòng nữa, nàng ta muốn trở thành kẻ trên cơ người khác.

Phí Xuân nhanh chóng nói: "Cơ thể ta tốt lắm, không có gì thật mà."

Mọi người thấy làn da Phí Xuân trắng bệch như tờ giấy, bộ dạng này nhìn đâu giống là không có chuyện gì đâu.

Phù Gia tùy tiện nói: "Vậy dẫn theo đi." Biểu cảm vô cùng dửng dưng, mang thêm một người cảm giác giống như khoác thêm một mảnh vải thôi.

Ngay lập tức, Phí Xuân từ dưới đất bò dậy, về phòng thu dọn đồ đạc, thân hình mạnh mẽ, hoàn toàn không nhìn ra là vừa bị sảy thai, nàng lo sợ Phù Gia sẽ đổi ý.

Lý cô cô cau mày, nhỏ giọng nói với Phù Gia: "Ngươi dẫn theo nàng ta làm gì, nàng ta là kẻ không đứng đắn, lá gan lại lớn, còn làm lớn bụng nữa chứ, tới lúc đó sẽ liên lụy tới điện hạ đó."

Khó khăn lắm Thất điện hạ mới vùng dậy được, Phù Gia là thị nữ của Thất điện hạ, phải suy nghĩ chu toàn cho Thất điện hạ.

Mọi vinh nhục của nàng đều xuất phát từ Thất điện hạ, chủ tử sống không tốt, nô tài sao có thể sống tốt được.

Phù Gia chỉ nói: "Không sao đâu." Nếu nàng ta thật sự mang thai lần nữa, biết đâu nàng ta lại sảy thai thì sao, ừm, lúc đó lại có sinh cơ vào tay.

Phí Xuân thu dọn đồ đạc rất nhanh, bước từng bước nhỏ tới bên cạnh Phù Gia, cùng Phù Gia rời khỏi Dịch Đình.

Đằng sau là những cặp mắt ghen tị, vẻ mặt Phí Xuân vô cảm, cuối cùng cũng rời khỏi cái nơi quỷ quái đó, vĩnh viễn không cần phải cần quay lại nữa.

Dịch Yếm nhìn hai cung nữ bên người Phù Gia: "Có hai người thôi à?"

Phù Gia: "Hai người là đủ rồi, cảm ơn điện hạ."

Phí Xuân với Nhạn Trúc lập tức hành lễ với Dịch Yếm: "Nô tỳ tham kiến điện hạ."

Nhạn Trúc tò mò ngẩng đầu, nhìn thử đứa con yêu quái trong truyền thuyết, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng, Nhạn Trúc giật mình một cái, liền cúi đầu xuống, không dám nhìn nữa.

Có phải nàng sẽ bị ăn tươi nuốt sống không?!

Dịch Yếm nói: "Vậy chúng ta chuyển nhà đi."

Tuy Khúc Hòa Cung không phải là lãnh cung, nhưng vị trí cũng rất hẻo lánh, rất hoang vu, cỏ dại trong viện mọc thành cụm.

Dịch Yếm cười nói: "Đợi đến lúc rau cải bên kia lớn, chúng ta giữ lại một chút hạt giống, vậy thì có thể tiếp tục trồng trọt rồi."

Phù Gia:...

Cô không có đam mê vận động đâu, chắc là bây giờ Dịch Yếm đã có lương tháng rồi nhỉ.

Chương 132

Bây giờ Dịch Yếm đã có tư cách lấy cơm từ Ngự Thiện Phòng, chỉ cần đồ ăn tốt hơn Dịch Đình một chút là đủ rồi.

Phù Gia: "Điện hạ muốn trồng trọt sao?"

Dịch Yếm gật đầu: "Ta muốn trồng." Mặc dù hiện giờ hắn đã có thân phận hoàng tử, nhưng thực tế vẫn bị người khác khinh thường.

Phù Gia: "Vậy được rồi, tiếp tục trồng cây nào."

Ba người bắt đầu dọn đồ vào phía sau phòng, sau khi thu dọn xong, An Bác Đạt dẫn vài cung nữ với thái giám tới.

An Bác Đạt nói với Dịch Yếm: "Điện hạ, người chọn một người đi, dù thế nào đi chăng nữa điện hạ cũng phải có một thái giám cận thân."

Mấy thái giám này toàn là những đứa trẻ choai choai, chỉ lớn hơn Dịch Yếm một chút, dáng vẻ 11-12 tuổi.

Dịch Yếm hỏi: "Các ngươi nguyện ý theo ta không?"

"Chúng ta nguyện ý." Chỉ lác đác vài tiếng trả lời cho thấy không mấy nguyện ý.

Dịch Yếm nhìn vài tiểu thái giám, chỉ vào một tiểu thái giám có đôi mắt sáng trong: "Chỉ cần hắn, những người khác không cần, ta không cần nhiều người."

An Bác Đạt hỏi: "Không chọn những người khác sao?"

Dịch Yếm lắc đầu: "Không cần, cảm ơn công công đã vì ta bôn ba."

An Bác Đạt không hề kể công, vẻ mặt cũng không kiêu căng, vẫn kính cẩn cho dù đối phương là hoàng tử không được sủng ái trong cung: "Đây là trách nhiệm của nô tài, điện hạ không cần để trong lòng."

Dịch Yếm hơi chần chờ: "Nhờ công công thay ta cảm ơn phụ hoàng."

An Bác Đạt gật đầu: "Nô tài đã biết." Sau đó dẫn theo thái giám cung nữ rời đi.

Tiểu thái giám ở lại tên là Điền Sinh, bộ dạng lanh lợi, nhanh chóng hành lễ với Dịch Yếm, thoạt nhìn hắn không có vẻ gì là oán hận khi đi theo chủ tử không có tiền đồ.

Phù Gia thấy vẻ mặt Phí Xuân tái nhợt: "Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi."

Phí Xuân do dự một chút, nhưng cơ thể nàng thật sự không chịu nỗi nữa, vì vậy nàng đi nghỉ ngơi.

Năm người chính thức sống yên ổn ở Khúc Hòa Cung, ngày thường Điền Sinh đi theo bên người Dịch Yếm, dường như một tấc cũng không rời.

Còn Phù Gia thì quản lý một vài việc nội bộ ở Khúc Hòa Cung.

Trải qua vài năm, cuộc sống Dịch Yếm với Phù Gia cứ trôi qua như vậy, không có gì đặc biệt, cũng không có sóng to gió lớn gì.

Dịch Yếm vẫn là kẻ bị xa lánh như cũ, không chỉ có biệt danh là đứa con yêu quái, mà còn được người ta đặt thêm một biệt danh, khóc bao.

Bởi vì chỉ cần Dịch Yếm bị ăn hiếp hay gặp chuyện gì đau lòng khổ sở, hắn sẽ lập tức khóc lên.

Nước mắt thay phiên nhau rơi xuống, dẫn tới việc tuy là người ta khinh bỉ hắn, nhưng rất hiếm khi chân chính bắt nạt hắn.

Đồ yếu đuối.

Bánh bao mềm chỉ biết khóc, cái đứa con yêu quái này, gặp chuyện gì cũng oa oa khóc thành tiếng.

Ngay cả Thần đế cũng không khỏi cau mày khi nhắc tới đứa con trai này, kêu hắn đừng khóc thì hắn nói: "Phụ hoàng, nhi thần không thể kiểm soát được hai mắt mình, tự nó rơi nước mắt đó."

Thời gian 5 năm, Dịch Yếm đã trưởng thành thành một thiếu niên mười ba tuổi, khoảng thời gian sau được bổ sung dinh dưỡng, hắn phát triển chiều cao, nhưng trông vẫn rất gầy yếu, bị ảnh hưởng từ lúc nhỏ quá dữ dội.

Song, khuôn mặt hắn khi lớn trông rất đẹp, tươi như đào lý*, đôi mắt hẹp dài, đường nét ngũ quan tinh xảo, khiến người nhìn không khỏi kinh ngạc.

*Tươi như đào lý: có nghĩa là khuôn mặt thanh tú như quả đào chín mọng.

Hơn nữa khí chất có chút khó phân cao thấp, cộng thêm cơ thể yếu ớt, lại thích khóc, mỗi lần khóc chóp mũi lại ửng hồng, quả là vừa đẹp vừa yếu đuối, khí chất nhu nhược.

Từ trên người hắn có thể thấy được, mẫu phi của hắn khuynh thành đến mức nào. Năm đó Gia phi, là hồ ly a!

Thần đế nhìn nhi tử của mình, biểu cảm hốt hoảng pha lẫn hoài niệm, có lẽ khi nhìn mặt con trai, hắn lại nhớ tới người phụ nữ biến thành hồ ly kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro