Chương 129-130: Nuôi lớn bạo quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 129

Đứa bé này thích khóc ghê, An Bác Đạt nhắc nhở: "Điện hạ đừng khóc, khóc trước điện (chỗ vua ở) không tốt đâu." Hắn thoáng nhìn xung quanh, khá ngạc nhiên khi thấy một vườn rau dưa.

Hắn chưa thấy ai trồng rau trong hoàng cung bao giờ.

Dịch Yếm vội chà lau khuôn mặt, giọng nói run rẩy: "Ta không khóc, không khóc."

Phù Gia nhìn bóng dáng An Bác Đạt và Dịch Yếm ngày càng xa, từ dưới đất đứng lên, xoa xoa đầu gối.

Thất hoàng tử à?

Thần đế cho Dịch Yếm một cái thân phận, rồi còn phải chuyển nhà. Khúc Hòa Cung sao, tốt hơn lãnh cung đó, nhưng câu hỏi đặt ra là đống rau củ quả của cô phải sao đây?

Chuyển nhà lần nữa, cô có được tặng quà tân gia tiếp không nhỉ?

Tùy tiện nói với đám Nhạn Trúc: "Hi hi, ta sắp chuyển nhà nữa rồi."

Ở lãnh cung ngoại trừ việc hơi cũ nát chút thì những thứ còn lại khá tốt, và còn khá gần Dịch Đình.

An Bác Đạt dẫn Dịch Yếm tới Điện Thái Cực. Điện Thái Cực lộng lẫy vàng son, càng lộ rõ vẻ quê mùa của hắn, bộ quần áo xám tro trên người tạo nên sự đối lập rõ ràng.

Dưới tay áo, bàn tay Dịch Yếm siết chặt thành quả đấm, đi vào trong điện.

An Bác Đạt nói: "Bệ hạ, nô tài dẫn Thất hoàng tử đến ạ."

Dịch Yếm lập tức quỳ xuống, đầu gối quỳ xuống sàn ngọc, tạo ra tiếng động rất lớn, nghe thôi cũng thấy đau.

Giọng nói Dịch Yếm kèm theo tiếng nức nở, còn chưa vỡ giọng nên nghe khá ngây ngô: "Tham kiến, nhi thần, nhi thần tham kiến bệ hạ, à không, nhi thần tham kiến phụ hoàng."

Thần đế cảm thấy hơi đau đầu khi nghe được âm thanh này, thấy Dịch Yếm sắp khóc, liền nói: "Không được khóc..."

Dịch Yếm: "Hức..."

Thần đế:...

Thần đế lạnh nhạt nói: "Ngươi chuyển đến Khúc Hòa Cung ở đi, bên cạnh có người hầu hạ không, kêu An Bác Đạt lựa vài người cho ngươi."

Dịch Yếm nói: "Có một cung nữ hầu hạ nhi thần, nhi thần thấy vậy là đủ rồi."

Lúc nói chuyện, Dịch Yếm cúi đầu, vẻ mặt cực kỳ trào phúng, tìm một tên nô tài vô tâm giống như Phù Dung vậy, rời khỏi chủ tử không có tương lai sao.

Hắn không cần nô tài như vậy.

Thần đế: "Quanh người không thể chỉ có một cung nữ, cần có thái giám thiếp thân đi học với ngươi."

Dịch Yếm a một tiếng, vẻ mặt mờ mịt, ngoài miệng nói: "Nhi thần đã hiểu, nghe theo phụ hoàng."

Thần đế:...

Đầu óc đứa bé này?

Bầu không khí rơi vào xấu hổ và im lặng một lúc, Thần đế không có chút tình cảm cha con nào với đứa nhỏ này.

"Được rồi, ngươi về đi, An Bác Đạt, đưa nó trở về." Hoàng cung lớn như vậy, có thể nó sẽ bị lạc đường.

An Bác Đạt dẫn Dịch Yếm rời khỏi đại điện: "Điện hạ, người là hoàng tử, không thể mặc tiếp những bộ đồ như vậy đâu."

Dịch Yếm cúi đầu, giọng nói ồm ồm: "Công công, ta, ta không có đồ khác."

An Bác Đạt nói: "Nhanh thôi người của Thượng Cung Cục sẽ tới đo quần áo cho người."

Dịch Yếm hỏi: "Công công, ta có thể tự mình dẫn theo vài nô tài tới Khúc Hòa Cung không?"

Có lẽ Hồng Uyên sẽ muốn mang theo một vài người bạn ở Dịch Đình đi.

An Bác Đạt hỏi: "Là nô tài ở cung nào, có điều là nô tài đề nghị người nên sử dụng nô tài mới, tất cả đều là nô tài đã được dạy dỗ tốt."

"Nhưng mà nô tài chỉ nói một chút thôi, người là chủ tử, muốn ai hầu hạ cũng được cả."

Trên mặt Dịch Yếm nở ra nụ cười không được tự nhiên: "Cảm ơn công công."

An Bác Đạt cẩn thận đánh giá đứa nhỏ này, ánh mắt hắn (Dịch Yếm) hoảng hốt, biểu cảm lo sợ bất an.

Tựa như bộ dạng đứa trẻ hoảng sợ vì đột nhiên bị người để ý tới.

Hắn không hận sao?

Dù là sấm sét mưa móc* thì đó cũng là hoàng ân, hận cũng vô ích.

*Sấm sét mưa móc: sấm sét thì có thể hiểu là sự nổi giận, cơn giận dữ. Mưa móc được ví với ân huệ. Đại khái là ân huệ đó dù có tồi tệ đến mức nào thì cũng là ơn vua.

An Bác Đạt đưa Dịch Yếm đến lãnh cung rồi quay về.

Chương 130

Khuôn mặt Dịch Yếm không cảm xúc nhìn theo bóng dáng An Bác Đạt, tên thái giám này làm việc thật chu đáo.

Trong cung này, có mấy người được thái giám thân cận của hoàng đế tự mình đưa tiễn đâu, rõ ràng là cây to đón gió lớn a~

Tóm lại ân sủng sẽ khiến người khác chú ý, Dịch Yếm suy nghĩ một lúc mới đẩy cửa cung đổ nát đi vào.

Thấy Phù Gia, cuối cùng trên mặt Dịch Yếm cũng lộ ra chút biểu cảm chân thật.

Dịch Yếm nói với Phù Gia: "Chúng ta sẽ dọn đến Khúc Hòa Cung, tỷ có muốn dẫn theo bạn bè không, chúng ta cùng nhau chuyển nhà."

Phù Gia: "Vậy ta đi báo cho Nhạn Trúc biết." Có người làm ấm giường rồi.

Phù Gia hỏi tiếp: "Bệ hạ có đổi tên cho ngươi chưa?" Nếu đã công nhận thân phận, vậy thì phải đổi tên chứ.

Cái tên Dịch Yếm này không ổn chút nào.

Có ai đặt tên con mình như vậy đâu.

Dịch Yếm lắc đầu: "Không có." Cho dù khôi phục thân phận của hắn, có lẽ cũng xuất phát từ mưu đồ nào đó.

Nhưng với hắn mà nói là có lợi, cho dù là đứa con yêu quái, nhưng đồng thời cũng là Thất hoàng tử.

Phù Gia không nói gì, nhiều khi hành động của Thần đế có hơi gây hoang mang.

Phù Gia đến Dịch Đình để dẫn Nhạn Trúc theo. Nhạn Trúc ở Dịch Đình ngày ngày giặt quần áo, mùa hè còn đỡ, nhưng vào mùa đông tay nàng ấy muốn bị thối rữa. (Đoạn này raw để lãnh cung, mà đầu truyện đã nói là Nhạn Trúc làm việc ở Dịch Đình, nên mình đổi sang là Dịch Đình)

Chuyện này tất nhiên phải để cho người quen rồi, Nhạn Trúc rất ngoan, tối có thể ngủ chung.

Lúc Phù Gia tới Dịch Đình, tất cả mọi người đều niềm nở chào hỏi cô, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt.

Ngày trước ở Dịch Đình, Phù Gia đã có nhân khí* rồi, bây giờ nhân khí bạo phát.

*Nhân khí 人气: độ nổi tiếng, phổ biến.

Đứa con yêu quái khôi phục thân phận hoàng tử, gà chó thăng thiên*, Hồng Uyên đi hầu hạ hoàng tử còn nở mặt nở mày hơn bọn họ.

*Gà chó thăng thiên: đại loại là một người làm quan cả họ được nhờ.

Từ nay về sau không cần sống vất vả nữa.

Vả lại Phù Gia người này có hơi tà môn, mọi người để ý, kỹ năng thiên phú trèo cao của nàng rất cao.

Ở Dịch Đình, trực tiếp bám vịn lên Lý cô cô, sống cuộc sống thoải mái như người chỉ huy thứ hai.

Rời khỏi Dịch Đình, đi theo con trai yêu quái, mọi người ai ai cũng đợi nàng gặp vận xui, cuộc sống trôi qua yên ổn không chịu, cứ nhất định phải dính vào đứa con yêu quái.

Nhưng không lâu sau đó, đứa con yêu quái trở thành hoàng tử, cái này, là trực tiếp phi thăng luôn đó.

Lý cô cô nhìn Phù Gia cũng tỏ ra khách sáo hơn nhiều, Phù Gia nói thẳng mình muốn dẫn Nhạn Trúc đi.

Một Nhạn Trúc trong mắt Lý cô cô vốn chẳng là gì cả, có thể kết thân với Phù Gia mới là việc quan trọng.

Nhạn Trúc còn đang giặt quần áo, bị ma ma dẫn tới trước mặt cô cô, nàng tưởng mình làm sai chuyện gì, sợ tới mức nước mắt lưng tròng.

Lý cô cô nói: "Hồng Uyên muốn dẫn ngươi đi hầu hạ Thất điện hạ, ngươi đồng ý không?"

Cả người Nhạn Trúc sững sờ, trong mắt nàng lóe lên tia sáng lấp lánh, vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ đồng ý, đồng ý ạ."

Có thể thoát khỏi cái nơi địa ngục như Dịch Đình, đương nhiên là nàng đồng ý rồi, nàng còn có vận may như thế cơ chứ.

Phù Gia mang Nhạn Trúc đi, xuyên qua Dịch Đình, tất cả mọi người nhìn Nhạn Trúc, vô cùng hâm mộ và ghen ghét oán hận, hận không thể đổi thành mình.

Nếu hồi đó nàng chơi thân với Hồng Uyên, thì có phải người hôm nay Hồng Uyên dẫn đi là nàng không?

"Hồng Uyên tỷ, đợi một chút." Một giọng nói vang lên, ngay sau đó, một người quỳ gối trước mặt Phù Gia.

Mọi người:...

Trong đầu các nàng cũng nghĩ như vậy, quỳ trước mặt Hồng Uyên, cầu xin nàng dẫn mình đi cùng.

Hiện giờ đã có người làm vậy.

Ánh mắt mọi người nhìn Phí Xuân khinh thường có, hâm mộ cũng có, cũng có tò mò xem coi thành công không.

Sắc mặt Phí Xuân vô cùng trắng bệch, vừa sảy thai xong, bây giờ còn quỳ gối trên sàn nhà lạnh lẽo, sắc mặt càng trắng hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro