Chương 142-144: Nuôi lớn bạo quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 142

Editor: Tam Muội (Sam)

Dịch Hi đơn phương chiến tranh lạnh với Phù Gia, đến nỗi tiệc tân gia, Dịch Hi cũng lười làm, nhìn những khuôn mặt dối trá đó, chỉ khiến người khác mắc ói thôi.

Nếu hắn vẫn là Dịch Yếm của ngày trước, đám người này nhìn cũng không thèm nhìn hắn, ánh mắt nhìn hắn giống như là nhìn thấy thứ gì đó dơ bẩn.

Phù Gia nghe nói không cần làm, tâm trạng tốt lên một chút. Với lại ngày nào Dịch Hi cũng đi sớm về trễ, Phù Gia rảnh rỗi không có gì làm, kêu hệ thống phát phim truyền hình cho cô xem để giết thời gian.

Cái tên hệ thống này ngoại trừ việc khiến người khác ngột ngạt ra, thì cũng chỉ có chức năng như máy chiếu phim.

Cô hoàn toàn không có ý thức được chuyện Dịch Hi đang giận dỗi với cô, hai người đang trong tình trạng chiến tranh lạnh.

Tâm trạng chủ tử không tốt, Điền Sinh là người hầu bên cạnh cũng rất hồi hộp, sợ mình làm sai chuyện gì chọc giận chủ tử, cả ngày đều làm việc dưới áp lực lớn.

Điền Sinh cảm giác mình sắp trụi hết tóc, ăn cơm cũng không ngon. Nhưng hắn lại không biết vì sao mà tâm trạng chủ tử không tốt, đành đi tìm Phù Gia.

Dù sao thì thời gian Phù Gia ở bên cạnh chủ tử cũng dài hơn, đi hỏi chủ tử, chắc chủ tử sẽ nói.

Phù Gia dời mắt khỏi màn hình TV, đôi mắt rời rạc cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nghe Điền Sinh nói xong: "Có phải trong triều gặp chuyện gì không?"

Sau khi lên triều làm việc chắc chắn sẽ gặp đủ thứ chuyện.

Điền Sinh cầu xin Phù Gia: "Hồng Uyên tỷ, tỷ đi khuyên Vương gia chút đi, đừng để ngài ấy bực bội trong lòng nữa."

Phù Gia gật đầu: "Được rồi." Sau đó đi một vòng tới thư phòng.

Điền Sinh gõ cửa nói: "Vương gia, Hồng Uyên cầu kiến."

Rất nhanh, trong phòng vang lên giọng nói của Dịch Hi: "Không gặp."

Phù Gia chỉ có thể bất lực nhún vai với Điền Sinh, chịu!

Điền Sinh lập tức trưng ra bộ mặt khóc tang, ngay sau đó, trong phòng lại truyền đến một tiếng: "Hồng Uyên vào đi."

Điền Sinh nhanh chóng nở nụ cười, vội vã mở cửa để Hồng Uyên đi vào, sau đó đóng cửa lại.

Phù Gia hành lễ với Dịch Hi, rồi nói: "Vương gia, lão nô nghe Điền Sinh nói là tâm trạng người không tốt, có chuyện gì vậy?"

Dịch Hi nghe nàng tự xưng xong, liền cảm thấy tim gan phèo phổi đau thắt lên, thở không ra hơi.

Vậy nên hắn vẫn luôn giận dỗi, còn nàng thì luôn không biết hắn giận, hắn nhịn không đi tìm Hồng Uyên, vì muốn để nàng biết tâm trạng của hắn, nhưng kết quả là nàng không biết gì hết.

Dịch Hi càng giận hơn, bộ ngực phập phồng dữ dội, sắc mặt trắng xanh đan xen: "Ta đâu có không vui."

Phù Gia: "Thật không?" Biểu cảm ' ta không tin ' đâu.

Dịch Hi giận đến ngực đau, tim thắt lại, hắn thoáng nhìn Phù Gia trong sự chán nản, sau đó ngồi phịch xuống ghế, không có chút hình tượng gì, tựa như con cá mặn đã mất hết khát vọng.

Phù Gia từ ái nhìn Dịch Hi, khuyên giải hắn: "Vương gia, không có chuyện gì là không giải quyết được, dù có khó tới đâu cũng có cách hết."

Hồi trước thiếu ăn thiếu mặc còn chịu được, bây giờ sao có chuyện không chịu được chứ.

Dịch Hi bị Phù Gia dùng ánh mắt này nhìn đến lông mao nổi lên, tim hắn càng đau hơn.

Hắn nhận ra rằng, Hồng Uyên không có suy nghĩ bậy bạ nào với hắn, đối mặt với khuôn mặt này của hắn, nàng không có bộ dạng ngại ngùng e thẹn.

Ánh mắt của nàng bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi không chút gợn sóng.

Tại sao chứ, là do hắn không đủ đẹp, hay là do hắn quá đẹp?

Dịch Hi rơi vào trong mê mang không lối thoát, nhất là khi đối phương bình thản chấp nhận bộ dáng ngày càng già đi của mình, càng khiến cho Dịch Hi nóng nảy hơn.

Dịch Hi cảm thấy, thời gian còn lại của hắn không có bao nhiêu cả, rất ít.

Chương 143

Editor: Tam Muội (Sam)

Không được cuống cuồng lên, không nên vội, từ từ thôi...

Dịch Hi tự an ủi trong lòng, thở dài, nói với Phù Gia: "Ta không sao, chỉ là ở Hộ Bộ xảy ra vài chuyện, có hơi đau đầu."

Phù Gia: "Vương gia cực khổ." Phận làm công đổ nước quét nhà, bên trên thì có ông chủ nuôi, sung sướng gì đâu á.

Phù Gia thấy vẻ mặt Dịch Hi thoải mái hơn nhiều: "Vậy thì lão nô yên tâm rồi."

Trái tim Dịch Hi nghẹn lại: "Ta còn phải làm việc nữa."

Phù Gia ra ngoài, nói với Điền Sinh đứng ở cửa: "Vương gia không sao."

Khuôn mặt Điền Sinh vui vẻ, ngó vào phòng nhìn quanh một cái, thấy vẻ mặt Dịch Yếm đen như đít nồi, toàn thân tỏa ra khí lạnh, âm u lạnh lẽo, tạo cho người khác cảm giác kinh sợ.

Giờ phút này, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn trông mơ hồ, cả người âm u ngoan lệ, cực kỳ đáng sợ.

Điền Sinh rùng mình, suýt chút nữa là khóc ra tiếng, tại sao hắn cảm thấy Vương gia còn giận hơn vậy?

Tuy lúc trước buồn bực không vui nhưng cũng không giống như bây giờ.

Tóm lại, Hồng Uyên tỷ đã nói gì với Vương gia vậy?

Năm Đại Càn thứ mười tám, thời tiết vô cùng kỳ lạ, mùa xuân nóng ơi là nóng, nóng đến nỗi nhiều nơi hạn hán, triều đình không có cách nào, chỉ có thể cung cấp tiền bạc, sức người và lương thực cứu tế.

Phù Gia nhìn Dịch Hi nói: "Mùa xuân nóng như vậy, có lẽ mùa đông năm nay sẽ có bão tuyết, chúng ta phải trữ thêm lương thực. Ngươi có thể tìm một cái trang viên để trồng khoai tây không?"

Sau đợt cực nóng này sẽ tới đợt cực lạnh, tuy các thế giới khác nhau, nhưng đều có núi sông, hải lưu và đại dương, cho nên khả năng cao là sẽ sinh ra hiện tượng La Niña*.

*La Niña: là một hiện tượng trái ngược lại với hiện tượng . Hiện tượng La Niña thường bắt đầu hình thành từ tháng ba đến tháng sáu hằng năm, và gây ảnh hưởng mạnh nhất vào cuối năm cho tới tháng 2 năm sau. La Niña sẽ xảy ra ngay sau khi hiện tượng kết thúc. Hiện tượng La Niña thuộc dòng biển lạnh làm lạnh nhiệt độ của những vùng mà nó đi qua. "La Nina" (hay còn gọi là bé Hài Đồng nữ) là hiện tượng lớp nước biển bề mặt ở khu vực nói trên lạnh đi dị thường, xảy ra với chu kỳ tương tự hoặc thưa hơn El Nino. (nguồn: wikipedia.org)

Trời lạnh thì sẽ cần đồ giữ ấm, hay là trồng thêm bông nhỉ?

Dịch Hi rất tin tưởng về khả năng sinh tồn của Hồng Uyên, vừa nghe cô nói xong, thì đã lập tức nghĩ đến chuyện mua một cái thôn trang, vả lại còn là loại thôn trang cực kỳ cực kỳ lớn, có thể chứa nhiều loại lương thực, những lương thực này rồi sẽ có chỗ dùng.

Bây giờ Dịch Hi không còn là đứa con yêu quái nghèo kiết xác nữa. Mấy năm nay, Thần đế cho hắn mặt mũi, tỏ ra bộ dáng sủng ái hắn, ban thưởng cho hắn rất nhiều vàng bạc, đồ tốt.

Dịch Hi mua một cái thôn trang cực lớn cũng cực hoang vu, chiêu mộ không ít tá điền, bắt đầu trồng khoai tây, cây bông vải.

Ở thế giới này đã có cây bông, có điều sản lượng không cao, nhưng Phù Gia có cách tăng gia sản xuất, đó là hái mấy quả bông già xuống, như vậy sẽ khiến cây bông phát triển tốt hơn.

Phù Gia chuyển tới trang viên, bởi vì thiếu nước nên phải đào giếng. Phù Gia giao cho hệ thống nhiệm vụ dò xét nguồn nước.

Hệ thống mở miệng: "Mong ký chủ tự lực cánh sinh, không được ỷ lại vào đồ vật bên ngoài quá nhiều."

Phù Gia: "Trồng khoai tây với bông vải sẽ giúp ích cho mọi người, như thế sẽ có công đức."

Hệ thống: "Được rồi, ta vì cô nên mới đi tìm nguồn nước đó."

Thái tử với Chiêu Vương tra ra chuyện Dịch Hi mua một cái trang viên hoang vắng, bọn họ cũng không thèm để ý, trang viên hoang vu, cằn cỗi như vậy thì có ích gì.

Cho dù có trồng được lương thực, nhưng sản lượng cũng không cao.

Phù Gia ngây ngốc ở trang viên tới lúc thu hoạch khoai tây, đặt khoai tay vào trong hầm, nhìn cái hầm lớn ơi là lớn chất đầy khoai tây, nội tâm Phù Gia cảm thấy vô cùng an toàn.

Đồ ăn vậy là đủ rồi, không lo đói bụng.

Dịch Hi nhìn thấy có nhiều khoai tây như vậy, ánh mắt rung động. Hắn biết trong vườn rau có trồng khoai tây, mỗi cây ra vài quả, có to có nhỏ, nhưng bây giờ nhìn thấy hầm chứa ngập khoai tây, nghe sản lượng, hô hấp hắn cứng lại.

Hắn nén xuống cảm xúc của mình: "Tỷ lấy hạt giống ở đâu ra."

"Ta kêu tiểu thái giám trong cung mang ra, hạt giống nào cũng được, loại này hình như là mua từ tay thương nhân phiên bang."

Chương 144

Editor: Tam Muội (Sam)

Đương nhiên là Phù Gia sẽ không nói mấy hạt giống này là do cô ép buộc từ hệ thống.

Cần hạt giống rau củ quả, và dĩ nhiên khoai tây cũng được tính là rau củ quả.

Đồng thời nó cũng là lương thực chính, dùng để chống đói.

Cô tìm đại một cái lý do nào đó, nói là mua từ đám người phiên bang, còn việc mua ở thái giám nào, thì cô quên rồi, không nhớ nữa, là chuyện của mấy năm trước rồi.

Dịch Hi thở dài: "Không ngờ phiên bang còn có đồ tốt như vậy."

Kinh thành to lớn như thế, sao không có người biết hàng nhỉ, cũng may là phiêu dạt đến tay Hồng Uyên.

Dịch Hi cũng không định để lộ chuyện khoai tây ra ngoài, các tá điền trong trang viên bị trông chừng nghiêm ngặt.

Đám tá điền cũng không quan tâm, mỗi ngày được ăn no, ăn khoai tây mềm dẻo thôi cũng đã rất thỏa mãn rồi, cho dù có đuổi cổ bọn họ, bọn họ cũng không đi đâu.

Bọn họ nhìn Phù Gia bằng ánh mắt sùng bái, có thể trồng ra loại lương thực cứu đói bọn họ, đó chính là người tốt.

Bông ngoài đồng đã thu xong, một mảnh đất rộng lớn trống trải, Phù Gia lại tiếp tục trồng lúa mì, dù gì cũng sẵn có đất trống.

Đợi tới lúc công việc ở trang viên xong xuôi, Phù Gia mới về vương phủ.

Vương phủ có thêm vài người mới, Phù Gia không thể dời mắt khỏi một nữ hài tử. Bời vì trên người nữ hài này có khí vận.

Vẻ ngoài thanh tú đáng yêu, đôi mắt cực kỳ có hồn. Tuy là nô tỳ, nhưng tạo cho người ta cảm giác rất đáng yêu, như một chú nai con.

Ấy, có phải đứa nhỏ này sẽ có liên quan gì đó với Dịch Hi không.

Dù sao thì khí vận trên người nàng ta đã định trước là nàng ta sẽ trở thành người trên vạn người.

Tuy bây giờ là nô tỳ, nhưng sẽ có một ngày chim sẻ biến thành phượng hoàng.

Không lẽ cô nương này là nữ chính của thế giới này?

Nếu nàng ta xuất hiện ở đây, vậy Dịch Hi sẽ là nam chính sao?

Phù Gia không ngờ sẽ được coi một câu chuyện tình yêu. Dù sao cũng không liên quan tới cô, có chuyện hay để giải trí rồi.

Điền Sinh giới thiệu Phù Gia với đám hạ nhân mới, những nha hoàn xinh xắn này đều hô lên: "Hồng Uyên tỷ."

Phù Gia cảm thấy các cô nương này rất đáng yêu, tiếp đó cô để họ làm tiếp công việc của mình.

Mùa đông đến hẹn lại tới, thậm chí còn sớm hơn năm ngoái một chút. Gió lạnh thổi khắp nơi như dao cắt, bão tuyết lớn bất thường, tuyết rơi không ngừng, tuyết đọng dày như muốn bao phủ cả kinh thành.

Nhạn Trúc vén rèm lên, gió tuyết bên ngoài tràn vào, Nhạn Trúc vội thả rèm xuống, nói với Phù Gia: "Hồng Uyên tỷ, tuyết ở ngoài lớn quá, nhà cửa ở nhiều nơi cũng sụp đổ."

"Quả nhiên có thiên tai." Phù Gia thở dài một hơi.

Phù Gia với Phí Xuân đang chiên khoai tây, vỏ ngoài giòn bên trong mềm mềm, thơm mùi dầu rán, không có sốt cà chua thì chấm mật ong, nhưng dù sao cũng không có vị chua chua ngọt ngọt như sốt cà chua.

Có điều Nhạn Trúc với Phí Xuân lại ăn rất vui vẻ, món này chiên với dầu ăn rất ngon, cho dù là đã ăn qua nhiều lần.

Bọn họ lén ăn, Vương gia nói, loại thức ăn như khoai tây không được truyền ra bên ngoài.

Tuy Phí Xuân và Nhạn Trúc không hiểu tại sao, nhưng cũng không dám làm trái lời Vương gia.

Ăn xong thì hủy thi diệt tích.

Ở trong vương phủ là một thế giới nhỏ nhàn hạ, nhưng bên ngoài vương phủ lại không như vậy, bị tuyết lớn bao phủ, gió lạnh càn quét, không có đồ ăn, không có quần áo ấm, nhiều người đã ngã xuống tuyết, sau đó bị băng tuyết che phủ.

Đây là trận tuyết chưa bao giờ có, khiến cả triều đình hoảng loạn. Cho dù triều đình có tiền cũng khó mà trụ nổi qua năm nay. Mùa xuân hạn hán, lương thực năm nay đã không có, toàn là lấy lượng thực dự trữ ra cứu tế.

Giờ lại tới nữa, đừng nói người dân không có lương thực, mà ngay cả quốc khố cũng không có dư, đến cả chuột còn không thấy nữa là.

-------------------------------

Sam: Mấy nay làm luận mà mãi chưa xong, càng làm càng dài @@ hôm nay edit xong cũng trễ. Mng ngủ ngon <33333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro