Chương 150-152: Nuôi lớn bạo quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 150

Editor: Hân

Beta-er: Tam Muội (Sam)

Dịch Hi nghiêng đầu: "Phụ hoàng, nhi thần sợ lắm. Nhưng người đừng lo, nhi thần sẽ không để người chết."

Thần đế ho khan, đau khắp ruột gan, vẻ mặt càng thêm trầm trọng. Ngự y ở bên cạnh câm như hến, không dám lên tiếng.

Thần đế thở gấp: "Ta biết, ngươi hận ta, hận ta không để ý tới ngươi, nhưng những năm qua, trẫm đã bù đắp cho ngươi."

Dịch Hi: "Phụ hoàng, người thật sự đối xử khá tốt với ta. Nhưng trễ rồi, phụ hoàng à, người đừng không biết xấu hổ như vậy, sắp chết rồi mà còn làm trò cười. "

Thần đế giận đến mức suýt tắt thở, ngự y vội vàng lấy đồ cho hắn ngửi.

Quần thần cũng nhận ra rằng hoàng đế không thể qua được, ai nấy đều vội vã chạy vào cung.

Trong chốc lát, tẩm cung đông nghịt người, ngay cả bên ngoài cung cũng chật ních người, các phi tần không muốn bị dính dáng liền rời đi.

Thần đế khó khăn giơ ngón tay chỉ vào Dịch Hi:, "Sau khi ta chết, ngai vàng truyền cho Dịch Hi, sau này Dịch Hi chính là hoàng đế."

Thần đế khó thở, Dịch Hi quỳ xuống, nước mắt lưng tròng nói: "Nhi thần tạ ơn Phụ hoàng."

Khuôn mặt già nua của Thần đế run lên, đôi mắt nhắm nghiền mang theo một tia hận ý khó có thể nhận ra: "Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là bảo vệ giang sơn Dịch thị. "

Dịch Hi:" Được. "

Thần Đế nhìn Dịch Hi đồng ý dễ dàng như vậy, thay vì nhẹ nhõm, thì trái lại tâm trạng trở nên lo âu.

Cứ như vậy, ngôi vị hoàng đế được truyền cho thất hoàng tử Dịch Hi. Thần đế sẽ không trở thành vua mất nước, mà là Dịch Hi.

Có lẽ Dịch Hi sẽ trở thành vị hoàng đế cuối cùng của giang sơn Dịch thị, trở thành vị vua mất nước. Thần đế ném cho con trai mình một tội danh lớn.

Coi như là một kiểu trả thù.

Lúc này triều thần không mấy quan tâm xem hoàng đế là ai, bởi vì bọn họ sắp không thể ngồi yên được nữa, bên ngoài thường xuyên xảy ra bạo loạn.

Nếu triều đình bị lật đổ, họ sẽ là cựu thần tiền triều, chưa chắc vương triều mới sẽ lại trọng dụng bọn họ.

Thế gia vọng tộc còn đỡ, bây giờ trong lòng những quan viên bình thường thấp tha thấp thỏm.

Không cứu nổi, giang sơn Dịch thị thật sự không cứu nổi nữa rồi.

Dịch Hi trở thành hoàng đế, lên ngôi một cách vội vàng, không có nghi thức đăng cơ long trọng hoành tráng. Phù Gia lại một lần nữa theo Dịch Hi vào cung.

Những người ở Dịch Đình: ...

Chuyện này, chuyện này ...

Thực sự không biết phải nói gì nữa.

Vậy mà đứa con yêu quái lại trở thành hoàng đế, tuy tình hình hiện tại vô cùng hỗn loạn, nhưng hoàng đế là người mà bọn họ vĩnh viễn không thể với tới.

Dịch Hi ngồi trên ngai, cao cao tại thượng nhìn xuống cuộc cãi vã bên dưới.

Những vấn đề mà Thần đế chưa giải quyết, bây giờ các triều thần đang yêu cầu Dịch Hi quyết định cho xong.

Dịch Hi chống cằm, cùi chỏ dựa lên tay cầm, hai mắt ngấn lệ, nhưng ánh mắt lạnh lùng không chút tình cảm: "Trẫm thực sự cảm thấy thương xót cho các ngươi, thật là đáng thương ..."

Triều thần thấy hoàng đế rơi nước mắt, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc khó hiểu xen lẫn khinh thường.

Đường đường là thiên tử, sao lại khóc lóc như đàn bà thế kia, đồ yếu đuối.

Dịch Hi nói: "Đòi trẫm lương thực và tiền bạc làm gì? Hiện giờ tình hình triều đình như nào chẳng lẽ các ngươi còn không biết sao? Sao không đi đòi những người có tiền và lương thực, một lũ vô dụng."

Có triều thần đứng ra: "Bệ hạ, tình hình bây giờ thực sự rất nghiêm trọng. Nếu người không hành động, sẽ gây nguy hiểm cho giang sơn xã tắc."

"À, thế sao mấy người không làm gì đi, ngày nào cũng tới làm phiền ta." Dịch Hi chỉ vào một tên quan: "Tới chỗ Tạ đại nhân đi, nhà họ có lương thực."

Tạ gia là một gia tộc lớn.

Tạ đại nhân hơi kinh ngạc, lập tức quỳ xuống, "Bệ hạ, nhà vi thần có chút đồ ăn, sao lại nói là có lương thực được."

Dịch Hi: "Không có thật sao?"

Tạ đại nhân quỳ dập đầu: "Không có."

Chương 151

Editor: Tam Muội (Sam)

Dịch Hi nghiêng đầu, lấy ngón tay quẹt rớt nước mắt trên mặt, mũ miện gắn mành ngọc trên đầu lắc lư theo động tác của hắn, va vào nhau phát ra âm thanh thanh thúy.

Một thân hoàng bào màu đen, cao quý ung dung, kết hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, trông như thần tiên hạ phàm.

Hắn lười biếng, thờ ơ nói: "Vậy giết đi."

Tất cả sợ ngây người, giết, giết sao?

Còn có chuyện này nữa hả. Chỉ vì một câu nhà không có lương thực, nên muốn giết chết Tạ đại nhân.

Các quần thần lập tức quỳ xuống rầm rầm, muốn đế vương bớt giận, đồng thời cũng là gây uy hiếp.

Dịch Hi hơi ngẩng đầu lên, hắn nhìn mọi người, nước mắt đọng trên gương mặt mỹ lệ của hắn. Lúc này đây mọi người nhìn thấy nước mắt của hắn, chỉ thấy đáng sợ kinh khủng.

Làm gì có người vừa khóc vừa giết người chứ, ánh mắt từ bi như tượng Phật đang khóc.

Tạ đại nhân vừa không biết nói gì vừa cảm thấy khinh thường, trong lòng chế nhạo. Hoàng đế không dám động vào Tạ gia, rõ ràng là hắn (Dịch Hi) đang làm bậy, nhưng trên mặt lão (Tạ đại nhân) tỏ ra lo sợ, cầu xin tha thứ.

"Người đâu, kéo Tạ đại nhân ra ngoài chém, sau đó đem đầu của lão đến Tạ gia." Hai thị vệ mặc áo giáp đi vào trong điện kéo Tạ đại nhân ra ngoài.

Tạ đại nhân ngây người, lão nhìn hoàng đế ngồi trên cao. Đây là một kẻ lỗ mãng, không hiểu chuyện. Thế nhưng, mạng sống của lão sắp không còn, chắc chắn Tạ gia sẽ trả thù, nhưng lúc đó lão đã chết rồi.

Tạ đại nhân thoát khỏi sự chế ngự của thị vệ, quỳ rạp trên mặt đất xin tha, toàn thân run rẩy. Tất cả mọi người cũng quỳ theo.

Ánh mắt Dịch Hi càng thêm thương hại: "Đã trễ rồi, lương thực còn đáng giá hơn cái mạng của ngươi nữa đó. Chỉ biết xin tha mạng, trừ việc xin tha ra thì chẳng được tích sự gì, không bỏ ra chút đại giới đã muốn sống, trẫm không đồng ý đâu."

Tạ đại nhân run rẩy chỉ vào Dịch Hi: "Bạo quân, tên bạo quân tàn bạo hung ác. Một kẻ như ngươi không xứng được chư hầu tôn kính, các vị đồng liêu, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây."

Hắn vừa dứt lời, cửa chính cung điện kẽo kẹt đóng lại, khiến ánh sáng trong điện ảm đạm đi không ít. Chợt có tiếng áo giáp vang lên, một đám thị vệ từ thiền điện đi ra, bao vây quần thần.

Điều khiến người ta chú ý nhất đó là tên đao phủ mặt tròn vai u thịt bắp, tay cầm một thanh trảm đầu đao.

Hoàng đế, hoàng đế có chuẩn bị mà đến.

Chém bọn họ thì hắn có lợi gì đâu?

Các đại thần run rẩy, một đám mặt đơ ra, hoảng sợ bất lực, ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn Dịch Hi: "Đứa con yêu quái, hủy hoại triều cương."

Dịch Hi thở dài: "Còn tính là kéo ra ngoài chém, nhưng giờ đành máu rửa đại điện vậy, kéo Tạ đại nhân công chính liêm minh ra chém, mang đầu đến Tạ gia. Ta nhớ Tạ gia có nhiều đất đai như vậy, sao không có lương thực được chứ, trẫm thật khó hiểu."

Thị vệ hung thần sát khí đè Tạ đại nhân xuống, đao phủ giơ đại đao lên, dưới ánh mắt sợ hãi hoảng hốt của quần thần, chém đầu Tạ đại nhân xuống, máu tươi phun ra văng rất xa, từ từ bốc lên hơi nóng.

Đầu của Tạ đại nhân lăn hai vòng trên đất, trên mặt lão còn đọng lại biểu cảm trước khi chết, sợ hãi, tuyệt vọng và căm thù...

Ở đây ngoại trừ quan võ ra, đám quan văn đã bao giờ nhìn thấy chuyện này. Trong lúc nhất thời, lặng ngắt như tờ, mùi máu tanh lan khắp điện.

Hắn giết Tạ đại nhân thật chứ không phải nói giỡn để Tạ gia giao ra lương thực.

Chiêu này của Dịch Hi, trực tiếp khiến bọn họ tỉnh mộng. Nói giết là giết, không hề do dự, điên cuồng không nói đạo lý.

"Ngày tàn của Đại Tấn, ngày tàn của Đại Tấn đến rồi." Ngự sử run rẩy đứng ra chỉ trích Dịch Hi, nhưng Dịch Hi hoàn toàn không nghe...

Chương 152

Editor: Tam Muội (Sam)

Có quan văn khí phách đứng ra đâm trụ, Dịch Hi rơi nước mắt nói: "Trẫm sẽ cho các ngươi cơ hội trở thành nhân vật nổi tiếng, lưu danh sử sách ngàn đời, đâm đi. Sau khi các ngươi chết, trẫm sẽ mang đầu các ngươi tặng cho người nhà các ngươi, coi như là thành toàn cho các ngươi gặp lại nhau."

Giọng nói Dịch Hi như ma quỷ, cơn gió lạnh thổi qua từng người, khiến toàn thân họ lạnh lẽo. Bọn họ vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi nhìn Dịch Hi.

Chiêu này hữu dụng khi đối phương là hoàng đế ham danh tiếng, không muốn mang tiếng xấu ép chết trung thần, nhưng tiếc là họ gặp phải kẻ cứng đầu, vậy thì hết cách rồi.

Chết cũng là chết vô ích, người ta hoàn toàn không thèm để ý.

Điền Sinh cùng một đoàn thái giám bưng theo giấy và bút mực vào, đặt trước mặt các vị đại nhân.

Ánh mắt quần thần đầy bất lực và nghi ngờ.

Dịch Hi nói: "Các vị đại nhân viết thư về nhà đi, vì bá tánh trong thiên hạ, các vị lấy ra ít lương thực đi. Nhận bổng lộc của vua thì phải cùng vua phân ưu, bây giờ trẫm rất phiền não, nên là các vị đại nhân viết thư cho người nhà đi."

"Trên người các vị đại nhân có mang theo tín vật tùy thân, lấy đưa chung với thư đến tay gia quyến các vị đi. Còn về chuyện lấy ra bao nhiêu lương thực, trong lòng các vị hẳn là đã rõ."

"Nếu các vị đại nhân không muốn viết, trẫm còn có cách khác nữa, đó là cắt lỗ tai hoặc ngón tay của các vị, gửi chung với tín vật đến tay gia quyến."

Triều thần:...

Bọn họ nhìn Dịch Hi, không hề nghi ngờ về chuyện đó.

Làm quan mà tướng mạo xấu xí có thể sẽ không được lên chức, càng đừng nói tới việc thiếu lỗ tai hay ngón tay.

Đời này không có cơ hội mọc lại, cho nên chỉ có cách là, viết...

Ôm lấy nỗi khuất nhục này mà viết...

Bọn họ bán mình cho hoàng thất, kết quả là bây giờ hoàng đế dọa nạt bọn họ. Bách tính không có lương thực là chuyện của người làm hoàng đế mà.

Bọn họ thấy đầu của Tạ đại nhân được cất vào cái tráp nạm bảo thạch. Bên ngoài tráp lộng lẫy chói mắt, nhưng bên trong tráp là đầu người đẫm máu, đôi mắt mở to, chết không nhắm mắt.

Thị vệ bê tráp, đi qua trước mặt từng người một, đôi mắt Tạ đại nhân dán chặt vào bọn họ, khiến bọn họ sợ tới muốn đái ra quần.

Có người bắt đầu run rẩy cầm bút viết, tiện thể gỡ tín vật tùy thân xuống.

Dịch Hi vui vẻ, kêu người nhận thư, lật từng tờ từng tờ xem, đối với những bức thư không đạt tiêu chuẩn, Dịch Hi đưa về viết lại.

Quần thần càng thêm sợ hãi và bất lực, bọn họ phát hiện hoàng đế mới nhậm chức là một kẻ điên, một kẻ điên không thèm nói đạo lý. (Sam: kẻ điên có nói đạo lý hả mng?)

Kẻ điên đã đáng sợ, kẻ điên quyền cao chức trọng còn đáng sợ hơn.

Tạ gia nhận được đầu của Tạ đại nhân, các gia đình khác cũng nhận được thư của gia chủ, toàn bộ hoàng thành bùng nổ.

Bọn họ nhìn về phía hoàng cung. Chuyện này, chuyện này thật nực cười, từ xưa tới nay chưa bao giờ có.

Bọn họ nhìn thị vệ bao vây tầng tầng lớp lớp, ngoài nhà mỗi người đều có một đám thị vệ vây quanh như thế.

Thần đế, à không, giờ phải kêu là Thái Thượng Hoàng, biết được chuyện này, trực tiếp phun ra một ngụm máu. Đây là Dịch Hi, Dịch Hi muốn huỷ hoại giang sơn Đại Tấn đây mà.

Đe dọa quan viên với thế gia thì có ích lợi gì chứ. Vốn dĩ tình hình đã không ổn, bây giờ còn thẳng tay giết người làm việc cho mình.

Kích thích bọn họ à?

Hắn vội hô: "An Bác Đạt, An Bác Đạt, mau chuẩn bị kiệu cho ta."

Thần đế mới ngồi dậy thôi đã tốn rất nhiều sức lực, hoa mắt chóng mặt, ngồi trên kiệu đi về phía cung điện.

Lúc Phù Gia hay tin, bị hành động này của Dịch Hi làm cho choáng váng.

Đại khái đây là vụ án bắt cóc lớn nhất trong lịch sử. Nếu Dịch Hi không đòi được đồ mình muốn, thì thẳng thừng giết chết con tin.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro