Chương 156-159: Nuôi lớn bạo quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 156

Editor: Hân

Beta: Sam

Còn những thứ như công đức, tín ngưỡng thì đợi đến khi giữ được mạng rồi bàn tới cũng không muộn.

Phù Gia ôm trong tay cái ấm sưởi(1), lại uống thêm ngụm trà mật ong, vị trà rất ngon, cô không chút lo lắng hay gấp gáp gì cả.

Giọng nói của hệ thống mang theo cảnh cáo: "Ký chủ, cô nên thu thập công đức và danh vọng càng sớm càng tốt. Đã qua mấy năm rồi mà vẫn không có chút tiến triển nào."

Phù Gia: "Vậy ngươi nói ta biết ta nên làm gì đi."

Hệ thống: "Ta không cần biết cô làm như thế nào, đây là chuyện của cô. Nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị trừng phạt. "

Phù Gia: "Sét đánh à? "

Hệ thống cảm thấy bị sỉ nhục: "Cô tưởng ta chỉ có thể làm sét đánh thôi sao. Ta còn có thể chôn sống cô, khiến cô không thở được, cho cô biết thế nào là chết ngạt."

Phù Gia "ồ" một tiếng: "Chỉ có sét với đất thôi hả?!"

Hệ thống nói một câu tự giải quyết cho tốt rồi không nói nữa. Nó cảm thấy mệt tim, càng nói càng mệt, hơn nữa ký chủ này cũng không thèm hiểu.

Một lúc sau, Nhạn Trúc đi vào, sắc mặt rất xấu, trông vô cùng tức giận, phía sau còn có một tiểu cung nữ đi theo.

Phù Gia hỏi Nhạn Trúc đang nóng nảy: "Sao vậy, có chuyện gì mà ngươi tức giận?"

Tiểu cung nữ bên cạnh Nhạn Trúc nói: "Ma ma, chủ tử của nô tỳ cho mời người."

Nhạn Trúc trợn tròn mắt, cho mời con khỉ khô, làm như chủ tử ngươi lớn lắm vậy.

Phù Gia hỏi: "Chủ tử nhà ngươi là ai?"

Tiểu cung nữ nói: "Dung thái phi, Thái phi nương nương."

Tiểu cung nữ ưỡn ngực, vẻ mặt hơi kiêu ngạo.

Nhạn Trúc thấy khuôn mặt ngơ ngác của Phù Gia, lập tức giải đáp: "Là Dung phi nương nương, trước đây chúng ta đã từng hầu hạ Dung phi."

Là Dung phi nương nương lương thiện!

Nói tới đây, Phù Gia mới nhớ ra. Danh xưng Dung thái phi làm Phù Gia cảm thấy có hơi bỡ ngỡ không quen. Thần đế trở thành Thái thượng hoàng, đương nhiên Dung phi cũng được thăng cấp thành bậc trưởng bối, trở thành Thái phi.

Lúc tiến vào thế giới này, đúng lúc Dung phi sinh non, suýt chút nữa là toàn bộ nô tài trong cung bị đánh chết, may mà sau đó chỉ bị đẩy vào trong Dịch Đình.

Phù Gia tò mò không biết tại sao Dung thái phi lại cho gọi cô, cô nói với Nhạn Trúc đang nóng vội: "Đi, chúng ta đi gặp cố nhân."

"Dạ." Nhạn Trúc nhanh chóng theo sau Phù Gia, bây giờ nàng cảm giác áo gấm về làng.

Hoàng đế hiện tại là Vương gia, chứ không phải là Thái thượng hoàng. Vả lại giờ sức khỏe của Thái thượng hoàng cũng không tốt, đương nhiên sẽ không hơi đâu để ý đến đám phi tần hậu cung.

Phù Gia đến chỗ của Dung thái phi, Dung thái phi ngồi trên tháp, bộ dáng ung dung quý phái, thấy hai người đi tới, cầm tách trà trong tay lên uống.

Phù Gia với Nhạn Trúc hành lễ với Dung thái phi: "Nô tỳ tham kiến Thái Phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an."

Lúc hành lễ, vẻ mặt Nhạn Trúc tràn đầy sự không tình nguyện.

Lúc này Dung thái phi mới đặt chén trà xuống, nở nụ cười: "Mau đứng lên, Hồng Uyên đúng không, bổn cung nhớ trước đây ngươi từng hầu hạ bổn cung."

Phù Gia đứng dậy: "Vâng, nương nương."

Dung thái phi đánh giá tỳ nữ này một chút, trên người là một bộ y phục màu nâu đỏ.

Loại y phục này dành cho người lớn tuổi, nhưng da nàng ta trắng nõn, trên mặt không có nếp nhăn, ánh mắt trong veo. Trông không giống cung nữ đã có tuổi, mà giống một thiếu nữ mặc quần áo người già hơn.

Màu nâu đỏ cổ lỗ ngược lại tôn lên làn da trắng sáng của nàng, khiến nàng không giống cụ già bị thời gian bào mòn, dáng vẻ quê mùa và già nua.

Tại sao ánh mắt của nàng ta lại có thể thanh thuần đến vậy, trong veo thấy đáy, mang theo một chút lạnh lùng khó tả.

Dung thái phi có hơi ghen tị, nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay, nàng nén lại cảm xúc kỳ quái trong lòng, vừa tỏ ra cao cao tại thượng nhưng lại vừa mang theo vẻ chiêu hiền đãi sĩ*, nàng có chút không quen: "Hồng Uyên, ngồi đi."

*Chiêu hiền đãi sĩ: thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài.

Ấm sưởi tay cầm mọi người thường thấy trong phim cổ trang Trung Quốc

Chương 157

Editor: Hân

Beta: Sam

Dung thái phi đối xử có lễ ban chỗ ngồi cho Phù Gia, Phù Gia cũng không khách sáo cảm ơn một tiếng rồi ngồi xuống, đứng nói chuyện rất mệt mỏi.

Sau đó còn ban trà, ban điểm tâm, trái cây. Phù Gia thoải mái nhận lấy sự chăm sóc ân cần này, khiến Nhạn Trúc đứng bên cạnh vô cùng lo lắng.

Dung Thái Phi là người như thế nào chứ, giả nhân giả nghĩa. Nhiều năm như thế, nay đột nhiên gọi bọn họ tới, nhìn kiểu gì cũng thấy không có ý tốt.

"Ăn thêm đi, chỗ này của bổn cung không thiếu mấy cái này." Dung Thái Phi nói, mặc dù hiện giờ khắp nơi đều đang thiếu lương thực.

Khó trách Dung thái phi kiêu ngạo như vậy. Dù bây giờ hoàng hậu đã là thái hậu, nhưng cái chết của con trai khiến nàng chịu đả kích, hiện tại nàng vẫn còn đang ngồi ngốc ở am ni cô.

An quý phi bị đày vào lãnh cung, vĩnh viễn không được thả ra.

Còn Dung thái phi cuối cùng cũng sinh hạ được hoàng tử, khó khăn lắm mới sinh ra đứa bé. Kết quả lại gặp phải những chuyện này, sự tình phát triển theo hướng không ai ngờ được, Thần đế thì đang trên con đường hấp hối.

Đáng lẽ với thân phận của Dung thái phi mà nói, không chừng tương lai con trai mình có thể có cơ hội, nhưng Thần đế lại truyền ngôi vị cho con trai yêu quái.

Bây giờ, con trai yêu quái hành xử như thể tự tìm đường chết, một lần nữa đã mang lại hy vọng cho Dung thái phi.

Loại hành vi trực tiếp tàn phá, bất chấp lợi ích của mọi người, Dịch Hi chính là chú thỏ không thể mọc đuôi* được nữa.

*Thỏ không thể mọc đuôi: ý chỉ những người xấu xa không thể tồn tại được lâu.

Đứa con yêu quái nhất định phải bị lật đổ, có kết cục thảm thương. Sau khi hắn bị lật đổ, ngai vàng bỏ trống, cần có người ngồi lên.

Khả năng cao là những người kia sẽ bằng lòng để một đứa trẻ sơ sinh lên ngôi, đến lúc đó Dung thái phi sẽ là thái hậu nhiếp chính, ôm con lên triều.

Đây là thời khắc đạt tới đỉnh cao của quyền lực đối với nữ nhân.

Tin chắc rằng, các triều thần sẽ sẵn sàng để một đứa trẻ có thể nắm trong tay ngồi trên đó, hơn là một tên bạo quân tàn sát đến điên loạn.

Chỉ trong vài ngày, danh tiếng bạo quân Dịch Hi đã được truyền khắp thiên hạ. Nếu nói không có người như Dung thái phi thêm dầu vào lửa thì ai mà tin.

Đứa con yêu quái đối đầu với tất cả mọi người, có sự mâu thuẫn về mặt lợi ích. Hắn còn muốn sống hay là có kết cục tốt là chuyện chỉ có trong mơ.

Ánh mắt Dung thái phi thông suốt, trong mắt hiện lên một tia sáng ngời, cả người như chìm trong kích động và hưng phấn.

Nàng chìm quá sâu vào tương lai mình vừa vẽ ra, nhiệt huyết tràn trề, nàng sắp trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ này rồi.

Phù Gia thấy Dung thái phi nhìn mình chằm chằm, hỏi: "Thái phi nương nương, người còn có chuyện gì không? Nếu không có gì, nô tỳ còn phải trở về làm việc."

Dung thái phi thở dài nói: "Ta nghe nói bệ hạ là do một tay ngươi nuôi nấng, hắn làm ra loại chuyện như vậy, ngươi cũng nên đi thuyết phục một chút."

Tuy là chỉ cần đứa con của yêu quái chết đi, cơ hội con trai của nàng càng lớn, thế nhưng có một số chuyện cần đích thân nàng động tay.

Phù Gia:...

Đúng là kêu cô tới đây chỉ để nói mấy lời này. Dù sao thì lỗ tai Phù Gia cũng nghe mấy lời này đến chai sạn, đột nhiên cô cảm thấy điểm tâm trong miệng không còn thơm ngon nữa.

Dung thái phi không cho Phù Gia cơ hội đáp trả, nàng nói tiếp: "Nhìn vào ngày trước ta cứu ngươi một mạng, ngươi nhất định phải thuyết phục bệ hạ. Cho dù không thuyết phục được bệ hạ, thì cũng phải cân nhắc vì giang sơn Đại Tấn."

Phù Gia: ? ? ?

Nhạn Trúc: ! ! !

Nhạn Trúc không thể kiểm soát được vẻ mặt của mình. Cái gì mà ta đã cứu mạng ngươi?

Nhạn Trúc không nhịn được mà mắng chửi một trận ngay tại chỗ, trời ơi cai lon que gì vậy nè, cứu mạng là ý gì.

Dung thái phi còn trẻ, nhưng mặt lại dày như mặt đường, thật không biết xấu hổ, còn cho rằng mình đã cứu mạng bọn họ?

Khi đó Nhạn Trúc và Hồng Uyên là cung nữ làm việc nặng, quét dọn linh tinh. Bọn họ còn không có tư cách vào tẩm cung của Dung thái phi, sao có cơ hội hại chết đứa con trong bụng nàng ta được.

Chương 158

Editor: Hân

Beta: Sam

Các nàng làm việc cực lực, bởi vì địa vị thấp, nên dù có âm mưu quỷ kế gì cũng không tìm tới các nàng.

Kết quả là Dung thái phi sẩy thai, muốn dùng gậy đánh chết toàn bộ nô tài trong cung, bọn họ vô phương cầu cứu. Làm ơn đi, các nàng ngay cả tẩm cung còn chưa vào được.

Có điều là chỉ dùng gậy đánh chết đám nô tài hèn mọn thấp kém, tuy cuối cùng bọn họ tự cứu được mạng, nhưng vẫn bị đẩy đi Dịch Đình làm cu li. Vậy mà Dung thái phi còn dám nói rằng đã cứu bọn họ một mạng.

Này là ép buộc người ta trả ơn rồi, thứ gì á!

Nhạn Trúc bị dáng vẻ không biết xấu hổ của Dung thái phi chọc điên, thật quá vô sỉ. Hơn nữa Dung thái phi còn tỏ ra đó là chuyện đương nhiên, nàng ta thật sự cảm thấy mình đã cứu mạng Phù Gia, chiếu theo thân phận thấp bé của Phù Gia thì hẳn là nên biết ơn nàng ta.

Có thể làm phi tử hoàng đế thì gia thế không thể thấp, đối mặt với thân phận địa vị của Phù Gia, nàng ta nghĩ mình đã tỏ đủ thành ý, thậm chí còn hạ thấp thân phận của mình.

Phù Gia chớp chớp mắt hỏi: "Thái phi nương nương yêu cầu nô tì làm gì cũng được ạ."

Phù Gia hiểu rõ, dáng vẻ giả trân của Dung thái phi là đang nhờ cô giúp đỡ.

Dung thái phi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nhưng nàng cũng hiểu, dù sao nha đầu này cũng từng là nha hoàn làm việc nặng, đầu óc không quá nhanh nhạy, có thể gặp được, chăm sóc cho Dịch Hi đó là do nàng ta ăn may.

Nhưng sự may mắn này có một ý nghĩa đặc biệt trong lòng Dung thái phi.

Từ khi Dịch Hi lên ngôi, những người xung quanh hắn đều được điều tra rõ ràng. Trong đó có đại cung nữ Phù Gia bị người ta điều tra kỹ càng nhất.

Từ đứa con yêu quái không thấy được ánh sáng, bị vứt vào lãnh cung tự sinh tự diệt cho đến khi được Thần đế thừa nhận. Một đường thuận lợi đi lên, rồi cuối cùng trở thành đế vương

Ai cũng nói nàng ta vô cùng may mắn, sống chết bám theo, nhưng mấy ai có được may mắn như vậy.

Có điều bây giờ Dung thái phi thấy hơi hối hận, lúc đó nàng nên giữ lại Hồng Uyên này bên người.

Dung thái phi nói: "Ngươi là người bên cạnh hoàng đế. Những chuyện hắn đang làm bây giờ rất nguy hiểm, ngươi nên khuyên nhủ hắn một chút. Nếu có chuyện gì, ngươi có thể nói với bổn cung hoặc là Thái thượng hoàng. Bổn cung thay Thái thượng hoàng cảm ơn ngươi đã làm tất cả vì giang sơn Đại Tấn."

Phù Gia nhìn Dung thái phi, im lặng...

Chuyện này, chính là...

Kêu cô làm việc lại không cho cô gì hết, là cô không xứng được sao?

Phù Gia cứ vậy nhìn chằm chằm Dung thái phi, mặt đối mặt với nàng ta.

Sắc mặt của Dung thái phi không vui, mình đã coi trọng nàng ta như vậy, nàng ta còn không biết cảm ơn. Hiện giờ Dịch Hi là châu chấu đá xe, nàng đã cho nàng ta đường sống duy nhất.

Đúng là nha hoàn, tầm nhìn hạn hẹp, chỉ thấy cây mà không thấy rừng.

Dung thái phi thấy Phù Gia còn đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt trong veo, nhưng nhìn quá cmn ngốc, đành nói với nha hoàn bên người: "Đi bê cái tráp kia lại đây."

Nha hoàn thiếp thân lập tức đi vào phòng ngủ bên cạnh, bê ra một cái tráp.

Thị nữ đặt tráp trước mặt Phù Gia. Vẻ mặt của Dung thái phi có chút xót của, nhưng vẫn tỏ ra thờ ơ nói với Phù Gia: "Mở ra xem thử."

Phù Gia mở ra, trong tráp chứa đầy châu báu, có vàng có bạc, có ngọc thạch, có mấy viên ngọc trai to tròn, có thể nói là rất đáng giá.

Cái tráp này giá trị không thấp đâu nha.

Phù Gia: ...

Sao không đưa thẳng ngân phiếu nhỉ, mang cái đống này ra tiệm cầm đồ thế nào cũng bị phá giá, đưa tiền mặt tốt hơn nhiều.

Phù Gia không nói lời nào, Dung thái phi thấy Phù Gia say sưa nhìn chằm chằm cái tráp, trong lòng có chút hả hê. Một thô sử nha hoàn, sao mà thấy qua những bảo vật này chứ.

Chương 159

Editor: Hân

Beta: Sam

Dung thái phi không tin Dịch Hi sẽ cho một cung nữ nhiều thứ như vậy. Dịch Hi không hề có của cải, không có nhà mẹ đẻ. Mẫu phi của hắn chỉ là một sấu mã* được người khác tặng trong lúc Thần Đế cải trang vi hành mà thôi.

*Sấu mã: là các cô bé được mua từ nhỏ. Đến thời kỳ Minh - Thanh thì việc nuôi "sấu mã" đã trở thành mối đầu tư mang lại món lợi kếch xù, có rất nhiều kẻ chuyện làm nghề này. Trước bỏ vốn mua những cô bé xinh xắn từ gia đình nghèo khổ về dạy dỗ, dạy các nàng ca múa, cầm kỳ thư hoa, trưởng thành sẽ bị bán cho những người giàu có làm thiếp hoặc bán vào lầu xanh, kiếm lời từ đó. Lúc mua, giá một cô bé chỉ khoảng hơn mười quan tiền, đến lúc bán lợi nhuận khoảng một ngàn năm trăm lượng, vô cùng hời. Bởi vì các cô bé xuất thân nghèo khổ rất gầy yếu vì đói ăn mà cái danh "sấu mã" tức là "ngựa còm" cũng từ đó mà ra. (nguồn: bachngocsach.com)

Nàng ta rất đẹp, nhưng lại cản đường người khác, không kiếm chuyện với nàng ta thì kiếm chuyện với ai?

Bây giờ Dịch Hi cũng ngáng đường như vậy, chỉ còn một con đường duy nhất là bị hạ bệ.

Về phần tại sao Dịch Hi có thể lên ngôi hoàng đế, còn không phải là do cháy nhà hôi của à. Thái tử và tam hoàng tử càng đánh càng hăng, đến mức đồng quy vô tận, đúng là ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi*.

Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi: là một câu thành ngữ chỉ việc ngư ông được hưởng lợi từ việc hai con vật là con trai và con cò đánh nhau, trong khi chúng đánh nhau thì ông lão làm nghề chài lưới đã bắt được cả hai con mang về làm thịt một cách dễ dàng, qua đó nghĩa bóng muốn nói việc hai bên (hoặc 2 người) tranh giành xung đột nhau thì chỉ có lợi cho bên thứ ba (hoặc người thứ 3) (nguồn: lazi.vn).

Nếu lúc đó con của nàng lớn hơn một chút, ngai vàng cũng không đến lượt con trai yêu quái đâu.

Con người có tính tham lam, nhất là những người trong cung. Nếu muốn người ta làm việc cho mình, để người ta nghiêng về phía mình thì phải cho họ đủ lợi lộc.

Sắc mặt Nhạn Trúc thay đổi, nhìn về phía Phù Gia, nàng lo rằng Phù Gia sẽ động tâm.

Suy cho cùng, cái tráp vàng bạc châu báu này là thứ mà một cung nữ như bọn họ cả đời cũng không thể có được.

Dung thái phi nói: "Hồng Uyên, bổn cung có chuyện muốn nói riêng với ngươi."

Hồng Uyên lập tức nói với Nhạn Trúc: "Ngươi ra ngoài trước đi."

Nhạn Trúc không còn cách nào khác, đành phải đi ra.

Không có người ngoài, Dung thái phi lập tức tỏ ra vẻ đương nhiên ra lệnh cho Phù Gia: "Ngươi phải mật báo cho bổn cung cung, lúc cần thì cho thứ này vào đồ ăn của hoàng đế."

Dung thái phi nói xong, lấy ra một gói thuốc độc, trọng lượng cũng không nhẹ: "Đừng lo lắng, đây là độc ngấm từ từ, sẽ không chết ngay, cũng sẽ không liên luỵ ngươi."

Thấy đối phương do dự, Dung thái phi nói tiếp: "Ngươi·hải biết rằng, bây giờ hành vi trong triều của hoàng đế đã làm mất lòng học giả trong thiên hạ, đồng thời cũng làm mất lòng các thế gia."

"Hiện giờ dân chúng tan nhà nát cửa, thiên hạ mắng chửi hắn là bạo quân. Ngươi cũng phải tự tìm đường sống cho mình chứ, đúng không?"

Phù Gia im lặng nhận lấy gói thuốc, sau đó ôm cái tráp hành lễ với Dung thái phi: "Nô tỳ cáo lui."

Dung Thái Phi nhìn Phù Gia kẹp cứng cái tráp trong nách, trong lòng cảm thấy vừa khinh thường vừa kích động.

Chức mẫu nghi thiên hạ đang ở ngay trước mắt.

Nhạn Trúc thấy Phù Gia cầm cái tráp đá quý đi ra, sắc mặt thay đổi, "Hồng Uyên tỷ, chuyện này không được đâu. Không lẽ tỷ muốn phản bội bệ hạ thật sao?"

Phù Gia vỗ vỗ chiếc hộp nói: "Trước đây chúng ta gặp phải tai họa không đáng có, đây chỉ là đồ bồi thường thôi."

Nhạn Trúc thở phào nhẹ nhõm: "Ta còn tưởng Hồng Uyên tỷ muốn hợp tác với Dung thái phi chứ. Ta không thích Dung phi. Mọi người trong cung đều nói Dung thái phi lòng dạ Bồ tát nhưng ta lại không thấy như vậy..."

"Ta biết, trong cung không có ai tốt hết. A, đương nhiên là ngoại trừ Hồng Uyên tỷ. "

Phù Gia:...

Phù Gia trực tiếp kể chuyện Dung thái phi đưa cô thuốc độc cho Dịch Hi nghe. Đây vốn không phải là thuốc độc mạn tính, mà nó là một loại độc dược chí mạng, chỉ cần uống một lần là đi chầu Diêm vương ngay.

Dung thái phi vốn không coi Phù Gia là người của mình, mà muốn phóng trường tuyến, điếu đại ngư*, chỉ cần Phù Gia không chịu được sự cám dỗ, thì một lần là đủ.

*Phóng trường tuyến, điếu đại ngư - 放长线钓大鱼 : Hình dung khi làm việc gì thì tính toán về lâu dài, mặc dù có thể không thu được kết quả ngay, nhưng trong tương lai thu được kết quả lớn (nguồn: Hoa Ca)

Sau khi uống loại thuốc này, cho dù Dịch Hi chỉ uống một ít, thì cơ thể cũng sẽ nhanh chóng suy nhược.

Dịch Hi nhìn độc dược và hộp bảo vật, cất thuốc độc đi: "Hộp châu báu này tỷ cứ giữ lại, chuyện này ta sẽ xử lý."

Phù Gia thấy mặt Dịch Hi ngày càng gầy và xanh xao: "Ngươi ăn một chút gì đi. Sức khỏe rất quan trọng, trên người ngươi không thấy hơi ấm luôn đó. "

Dịch Hi mỉm cười:" Cảm ơn tỷ, ta biết rồi. "

Dịch Hi dừng lại một lúc, hỏi tiếp: "Tỷ tỷ, tỷ có cảm thấy ta quá tàn nhẫn không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro