Chương 160-162: Nuôi lớn bạo quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 160

Editor: Hân

Beta: Sam

Dịch Hi trong triều độc ác, tàn bạo, giết người không chớp mắt, thường xuyên rơi nước mắt cá sấu, càng khiến hắn lộ ra vẻ điên cuồng.

Y như tên thần kinh.

Nhưng trước mặt Phù Gia, hắn lo lắng không yên như một đứa trẻ mắc lỗi.

Hắn quan tâm, để ý cái nhìn của nàng...

Nếu nàng sợ hắn, Dịch Hi không biết phải làm sao.

Khi Phù Gia đối mặt với câu hỏi này, cô chỉ có thể giả ngu, "Lão nô không biết, không hiểu gì cả, lão nô chỉ là một ma ma, sao hiểu được mấy chuyện quốc gia đại sự này."

"Bệ hạ làm vậy là có lý do của mình."

Dịch Hi bật cười thành tiếng, như trăm hoa đua nở: "Tỷ tỷ nghĩ vậy thật sao."

Phù Gia gật đầu: "Chứ gì nữa."

Dung thái phi vẫn đang chờ tin vui hoàng đế băng hà, nhưng tin tốt còn chưa có thì đã thấy thị vệ xông thẳng vào cung của nàng.

Dung thái phi run rẩy trong lòng, bỗng có linh cảm xấu, nàng quát lớn đám thị vệ: "To gan, sao các ngươi dám xông vào tẩm điện của bổn cung mà không được phép."

Thị vệ trưởng hành lễ với Dung thái phi: "Thái phi nương nương, Thái thượng hoàng rất nhớ người nên đã đặc biệt cho gọi người qua đó bầu bạn."

Vẻ mặt Dung Thái Phi vô cùng khó coi, ai muốn đi bầu bạn với một lão già gần đất xa trời chứ. Hiện giờ nàng đang sống trong mộng đẹp, chuẩn bị làm mẫu nghi thiên hạ, Thái hậu nhiếp chính.

Nàng đã hầu hạ Thần đế nhiều năm như vậy, chịu đủ cảnh dè chừng khắp nơi, ngày ngày phụ họa hùa theo hắn. Giờ còn phải đi hầu hạ hắn.

Nghe nói Thần đế bây giờ nằm trên giường, hít thở khó khăn, nàng nhìn không muốn nhìn.

"Oa oa oa..." Tiếng khóc của đứa trẻ vang lên, mặt Dung thái phi biến sắc: "Ngươi muốn làm gì, không được làm tổn thương con ta."

Lúc này Dung thái phi đã hiểu được, con tiện nhân Hồng Uyên kia đã phản bội nàng, nhận đồ của nàng, quay đầu liền bán đứng nàng.

Hoàng đế muốn giết em trai mình.

Thị vệ nói: "Điện hạ cũng đi theo bầu bạn với Thái thượng hoàng. Hoàng thượng nói, để cho Thái thượng hoàng tận hưởng cảm giác hạnh phúc gia đình."

Sắc mặt Dung thái phi tái nhợt, cả người run bần bật, nỗi tuyệt vọng lan toả. Bị hoàng đế biết được âm mưu, nàng muốn làm gì cũng khó khăn hơn.

Rất khó truyền tin ra ngoài cung. Có thể nói, Dung thái phi gần như là niềm hy vọng cuối cùng, nhưng nàng đã thất bại, kết quả của việc thất bại vô cùng nghiêm trọng.

Nàng không thể hiểu được, là do nàng cho quá ít đồ sao. Nếu không thì tại sao con tiện tì đó lại thà chết cùng đứa con yêu quái, cũng không muốn mở rộng tiền đồ của mình?

Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân...

Dung thái phi giận đến mức méo mặt, nhưng đó chỉ là một loại điên cuồng không thể làm gì được. Nàng khăn gói đưa con trai tới tẩm cung của Thái thượng hoàng.

Ngay khi Dung thái phi bước vào tẩm cung của Thái thượng hoàng, nàng liền ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, cùng hơi thở cận kề cái chết của người già.

Dung thái phi sợ hú hồn khi thấy Thần đế, hắn vô cùng gầy yếu, cả người chỉ còn da bọc xương, hai má hóp lại, giống như cương thi.

Ngày trước Thần đế là hoàng đế, ngồi tít trên cao, khiến người khác nhìn thôi đã sợ, vô cùng uy nghiêm. Nhưng bây giờ, lại chật vật như một con chó chết.

Dung thái phi không muốn nhìn nữa, xoay người rời đi. Đứa nhỏ bị dọa sợ khóc lớn, tiếng khóc của đứa trẻ vang vọng cả tẩm cung.

Dung thái phi sốt ruột dỗ dành đứa trẻ, ra lệnh vú em nhanh chóng dỗ dành nó.

Dung thái phi ngàn lần không chấp nhận được, mưu tính lâu như vậy, cuối cùng nàng lại kẹt ở đây với một lão già đần độn.

Trước đây, nàng muốn ở bên cạnh Thần đế, nhưng bây giờ thì không, nàng ghê tởm hắn.

Sam: Lúc đọc bản cv mình khá ấn tượng nhân vật Dịch Hi. Nhưng khi bắt tay vào edit, beta thì mình mới thật sự thích nhân vật này. 

Chương 161

Editor: Sam

Chuyện này diễn ra trong bảy ngày, triều thần ngây người trong đại điện bảy ngày. Lúc rời khỏi, ánh mặt trời bên ngoài vô cùng chói mắt.

Trong mắt nhiều người chảy ra nước mắt, có thể nói sự tra tấn trong bảy ngày này, là điều mà cả đời bọn họ không thể quên được.

Cả đám vô cùng thảm hại, đầu tóc bù xù, thần sắc uể oải, giống như vừa đại chiến bảy ngày bảy đêm.

Sóng ngầm bên ngoài bắt đầu khởi động, máu gột rửa ngoài hoàng cung.

Lúc bọn họ rời hoàng cung, bước chân vội vã như thể phía sau có lệ quỷ dí tới.

Mấy ngày qua, cả thiên hạ thay đổi, có cảm giác biển xanh biến thành nương dâu*.

*Biển xanh biến thành nương dâu: chỉ những thay đổi lớn lao trong cuộc đời.

Việc thu lương thực từ các thế gia thoáng đã làm quốc khố đầy lên, biểu cảm Dịch Hi tựa tiếu tựa phi*: "Bắt bá tánh trên người chỉ có hai lạng thịt nộp thuế, đám thế gia vọng tộc này càng phải cần nộp thuế hơn."

*Tựa tiếu tựa phi: cười như không cười, không lộ rõ cảm xúc.

Đặc quyền của giai cấp quý tộc đó là không cần nộp thuế, nhưng trong tay bọn họ có rất nhiều đất đai, thâu tóm không ít ruộng đất.

Thôn tính đất đai, người dân sẽ không thể sống. Vậy họ phải làm gì bây giờ, chỉ còn cách tạo phản. Tiếp đến họ bắt đầu từ từ thâu tóm đất đai, của cải của tầng lớp phía trên đã tích lũy. Sau đó, họ sẽ bắt đầu chia lại quyền lợi, tài phú một lần nữa.

Đống lương thực đó đương nhiên là dùng để cứu tế, nhưng không phải cho miễn phí, mà sẽ giới hạn số lượng. Giá của lương thực sẽ được giữ nguyên như cũ.

Hiện giờ thị trường khan hiếm lương thực, có rất nhiều thương nhân đầu cơ tích trữ lương thực. Thức ăn trên thị trường không có bao nhiêu, mà giá cả thì bị đẩy lên cao.

Nếu muốn bình ổn giá cả, phải giết thêm một đợt nữa. Số lương trong tay đám thương nhân, mấy người muốn đôn giá bao nhiêu thì đôn.

Bây giờ Dịch Hi giết người tới điên. Ngay cả giới quý tộc hắn còn giết, thì nói gì tới thương nhân. Sĩ nông công thương, thương nhân ở dưới cuối, đương nhiên phải giết đã tay đám dê béo này rồi.

Có rất nhiều thương nhân bị giết, số lương thực tích trữ bị tịch thu. Những thương nhân khác thấy vậy, bị dọa đến tiểu ra quần. Bọn hắn chưa thấy qua ai thô bạo, điên khùng như vậy.

Được rồi, ngươi nói hạ giá thì hạ giá. Tuy so với giá cũ thì có hơi cao, nhưng dân chúng vẫn chấp nhận được.

Trong lúc nhất thời, bá tánh kinh thành reo hò nhảy nhót. Đáng lẽ phải giết những tên thương nhân tham lam đó từ sớm.

Hoàng đế là một vị vua tốt. Về phần những câu ca dao xướng Dịch Hi là bạo quân ngu ngốc, bá tánh hoàn toàn không thèm quan tâm.

Bọn họ là đơn giản như vậy, ai cho bọn họ ăn no, thì người đó chính là vị vua tốt.

Còn những nơi nổi lên bạo loạn chờ Dịch Hi đến dẹp, Dịch Hi cũng không phái binh đi đàn áp, tất cả lực lượng đều tập trung ở kinh thành. Dịch Hi điên nhưng không có ngu, hắn cũng biết có rất nhiều người muốn hắn chết.

Cho nên tất cả binh lực đều bố trí bảo vệ kinh thành.

Dịch Hi còn thông báo lên bảng vàng, đó là ở trong Đại Tấn, không cần biết là ai, nhà nào, chỉ cần biết là lén nuôi dưỡng tư binh, với lại chiếm quặng sắt làm của riêng, sẽ bị tính vào tội mưu phản. Hoan nghênh bá tánh tới tố cáo, nếu là thật, sẽ được khen thưởng 30 cân lương thực.

30 cân lương thực không phải là số ít. Đặc biệt là bây giờ, một hộ gia đình mỗi tháng chỉ được mua 20 cân lương thực. Lương thực làm lay động không ít lòng người.

Rất nhanh đã có người đi tố cáo, có một vài quặng sắt bị thế gia hoặc là người có thân phận đặc thù nắm giữ. Bây giờ bỗng nhiên có người đi báo tin, sau đó có một đoàn binh tới tiếp quản những mỏ sắt này.

Còn những nhà nuôi dưỡng tư binh, Dịch Hi cũng nói, hoặc là giải tán tư binh, chúng ta nói chuyện vui vẻ với nhau, hoặc là đánh nhau một trận.

Vốn dĩ các thế gia còn định liên minh lại lật đổ tên hoàng đế khùng điên này. Nhưng giờ hoàng đế bất ngờ ra đòn, những quặng sắt được giấu kỹ đều bị đưa ra ánh sáng.

Một đám dân đen, tiện dân, chỉ vì 30 cân lương thực.

Chương 162

Editor: Sam

Vì 30 cân lương thực mà mặc kệ tất cả. Bọn họ không sợ thế gia vọng tộc trả thù sao?

Có điều những người này muốn trả thù, nhưng mọi người đều nặc danh tố cáo, được triều đình bảo hộ những người tố giác.

Càng ngày có càng nhiều bá tánh yên tâm đi báo tin. Vì lương thực, đồng thời cũng vì cảm giác đặc biệt được tham gia, cái cảm giác này thì khỏi phải nói.

Lần đầu tiên dân chúng Đại Tấn được trải nghiệm. Vả lại vì thức ăn mà chó cùng rứt chậu cũng đáng.

Bình thường, những chính sách của quốc gia, hay là quốc gia đại sự cũng không liên quan đến dân chúng. Nhưng giờ, bọn họ cảm thấy, mình cũng là một phần của quốc gia.

Bây giờ thế gia vọng tộc cực kỳ giận dữ, đồng thời cũng trào lên cảm giác tủi thân, ngột ngạt.

Lần nào tên hoàng đế điên khùng này cũng đi trước bọn họ một bước. Phần lớn những thương nhân bị giết đều là người của gia tộc. Họ phụ giúp gia tộc kinh doanh, tích góp của cải, và tất cả đều bị chém thẳng tay không thương tiếc.

Giờ chịu hay không chịu cũng phải lật đổ hoàng đế. Kết quả, quặng sắt với tư binh đều không giữ được.

Kẻ điên không đáng sợ, kẻ điên nhưng vẫn giữ được tỉnh táo mới là đáng sợ nhất. Một tên điên có suy nghĩ, là kẻ cực kỳ đáng sợ.

Mọi người nghĩ đến hoàng đế ngồi trên long ỷ rơi nước mắt, sắc mặt càng thêm khó coi.

Phù Gia cười hỏi: "Sao bệ hạ nghĩ ra được cách này?"

Dịch Hi nói: "Tỷ tỷ có nói, phải chiếm được lòng dân."

Phù Gia ngẫm nghĩ một hồi: "Lão nô có nói hả." Cô không nhớ gì hết.

Dịch Hi chọn bỏ qua cái tự xưng lão nô: "Tỷ tỷ có nói qua, những gì tỷ tỷ nói ta luôn nhớ rõ."

Phù Gia: "...Không cần phải vậy đâu."

Dịch Hi nhìn Phù Gia thắm thiết: "Có, rất cần là đằng khác. Có phải tỷ tỷ từng theo đại nho học tập không?"

Phù Gia lắc đầu: "Không có, lão nô chữ to chữ nhỏ còn không biết, chỉ là một bá tánh bình thường thôi. Những quý tộc đã quen sống cao quý, sao có thể để dân chúng thấp hèn vào trong mắt chứ."

Vẻ mặt Dịch Hi thâm trầm nhìn Phù Gia, một lát sau nói: "Ta tin tưởng tỷ tỷ."

Dịch Hi thượng triều, nhưng trên triều vắng tanh, không ai tới.

Mặc dù ngươi là hoàng đế, nhưng không có người giúp ngươi quản lý quốc gia, ta xem ngươi làm gì được.

Tất cả quan viên thống nhất không lên triều, một đống thư từ chức bay vào cung như những đóa hoa tuyết.

Dịch Hi tùy tiện in con dấu lên đống thư. Đồng ý cho ngươi từ chức, ngươi thích làm gì thì làm.

Các gia tộc nhận được hồi âm từ hoàng đế, mặt ai nấy đều xanh như tàu lá chuối. Bọn họ làm vậy là vì muốn uy hiếp hoàng đế, nhưng giờ hoàng đế đồng ý thật, khiến bọn họ mất hết mặt mũi, không để lại chút gì, bị vả mặt cực kỳ đau.

Rất nhanh, một đám quan viên trẻ tuổi tiến vào trong quan trường. Một đám người trẻ tuổi, tư thế hào hùng, tinh thần rạng rỡ, nhanh chóng thay thế vị trí của những triều thần.

Trong nháy mắt, các triều thần cuống cuồng lên, bọn họ vất vả đọc sách, cố gắng bò lê, lết lên được vị trí như ngày hôm nay, bỗng đùng một cái bị người khác thay thế.

Bọn họ bắt đầu nhao nhao dâng thư, nói quan viên tuổi còn trẻ chưa vượt qua khoa cử, sao có thể làm quan được...

Dịch Hi nói một câu: "Các vị đã từ quan, liên quan gì tới các vị chứ."

Có người lải nhải gì mà, đó là cách thức của tổ tiên, rồi gì mà giang sơn Đại Tấn. Dịch Hi thấy phiền phức, đày người đó ra biên cương. Hiện giờ tiết trời giá lạnh, thường xuyên xảy ra bạo loạn, đây là đi dâng mạng a~.

Điên thật rồi, đúng là một tên điên tâm địa rắn rết!

Dịch Hi giống như đóa hoa anh túc, mê hoặc lòng người nhưng lại tràn ngập nguy hiểm.

Thái thượng hoàng biết được hành động này của nhi tử, tiếp tục phun ra một ngụm máu sẫm màu. Thần sắc càng thêm mệt mỏi, nét mặt như quỷ ma, khiến Dung thái phi ghê tởm tới buồn nôn.

Nàng còn phải nhịn xuống sự ghê tởm lau vết máu ngay miệng hắn. Quá kinh tởm, quá hôi thối. Nếu đau khổ như vậy, sao còn chưa chịu chết nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro