Chương 88-89: Nuôi lớn bạo quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 88:

Phù Gia về phòng, lắng nghe tiếng động trong phòng. Hiện giờ Phù Gia không đói bụng nữa, tự nhiên có cảm giác như đang ở một mình trong phòng.

Trạng thái bây giờ của cô, đừng nói là làm rạng danh tên tuổi, ngay cả những nhu cầu sinh lý cơ bản nhất còn không được thỏa mãn cơ mà.

Nhất là trong xã hội quyền lực thuộc về tay nhà vua, nữ tử như cô muốn lập công danh còn khó hơn nữa.

Hệ thống đưa ra suy nghĩ hão huyền với Phù Gia: "Hay là, chúng ta giết hoàng đế, rồi xưng nữ hoàng đi."

Phù Gia: "... Ý hay đó." Trên người cô còn dấu tích của Thiên Đạo ở thế giới trước, giờ còn leo lên vị trí nổi bật như vậy, xem ra hệ thống muốn chết rồi.

Hệ thống thấy vậy mà Phù Gia lại đồng ý, trong lòng cảm thấy hơi chột dạ: "Cái đó, vẫn là quên đi. Ở thế giới trọng nam khinh nữ này mà làm nữ hoàng thì rất cực nhọc đó, ngày ngày ứng phó với đám người cổ hủ, phiền phức lắm, còn chưa nói đến việc bọn họ có thực thi mệnh lệnh của ngươi không nữa."

Cho dù có bất kỳ sắc lệnh nào tốt cho dân chúng thì họ cũng sẽ không thực hiện nó. Vì hoàng đế là nữ nhân.

Khuất phục dưới người phụ nữ khiến họ cảm thấy khuất nhục.

Có điều nếu làm nữ hoàng, chắc chắn sẽ có rất nhiều danh vọng, chí ít rất nổi tiếng nha.

Hệ thống rất buồn bực, chẳng lẽ ở thế giới này nó không có công đức và danh vọng sao?

Mỗi lần tiến vào một thế giới, hệ thống đều vô cùng sầu não, tâm trạng cứ như đang đi tàu lượn siêu tốc vậy. Thấy Phù Gia bình tĩnh như vậy, hệ thống cảm thấy trái tim cô làm từ khúc cây hay gì.

Phù Gia nghe thấy hệ thống than thở, liền rất phiền: "Câm miệng, ta muốn ngủ."

Hệ thống hết sức tủi thân: "Hung dữ với người ta, trừng phạt cô bị sét đánh."

Một loạt dòng điện đánh vào cơ thể Phù Gia, Phù Gia nhíu mày, hệ thống như một kẻ biến thái: "Cô kêu đi, rên rỉ thành tiếng đi."

Cái hệ thống này thật càn quấy, vừa muốn người ta kính sợ nó, lại vừa muốn người ta yêu thương nó...

Nhạn Trúc vươn tay sờ sờ Phù Gia một chút, ngay tức khắc bị điện giật cho tê dại, lập tức thu tay lại: "Hồng Uyên tỷ?"

Phù Gia: "Sao vậy?"

"Có phải tỷ mới ra ngoài không. Lúc nãy ma ma tới, ta cuộn tròn lăn qua thế chỗ tỷ." Nhạn Trúc vẫn cảm thấy tay hơi tê, nhưng thấy Phù Gia không có cảm giác gì cả, không khỏi nghi ngờ cảm giác của mình bị sai.

Phù Gia: "Cô nương tốt."

Mấy ma ma quản sự đó rảnh đến điên hay gì. Đêm hôm khuya khoắt, trời còn lạnh như vậy, không ở trong phòng ngủ, mà hết lần này tới lần khác đến kiểm tra.

Ngay cả buổi tối còn phải kiểm soát như vậy, thật không thỏa đáng chút nào.

Nhạn Trúc xấu hổ cười cười: "Hồng Uyên tỷ, chúng ta vẫn ngủ với nhau chứ?"

Phù Gia: "Tới đây."

Ngày qua ngày Phù Gia vẫn mệt như chó, ngày ngày vẫn ăn đồ ăn bị mốc và dưa muối có mùi hôi chân, thỉnh thoảng buổi tối mới ra ngoài làm vài bữa ngon.

Tiện tay mang về một cái bánh ngọt cho tiểu nha đầu làm ấm giường, để nàng lén lút ăn trong chăn. Nhạn Trúc vô cùng vui vẻ, coi Phù Gia như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Thậm chí còn không hỏi Phù Gia lấy đồ ăn từ đâu ra.

Người khác thì không có điều kiện như Phù Gia. Đám cung nữ bước ra từ Cam Tuyền Cung với Phù Gia ngày trước, mặt ai nấy đều xanh xao, cảm giác họ mang theo vẻ sưng phù kỳ lạ, đây là biểu hiện của việc bị thiếu chất dinh dưỡng.

"Ai, ngươi có nghe gì không, Lý cô cô bị bệnh, bệnh đến nỗi không xuống được giường luôn đó."

"Thật hả, nếu Lý cô cô bệnh chết. Vậy có phải người bên trên sẽ lại phái người khác xuống không?"

"Chắc chắn sẽ, không biết cô cô chưởng sự mới có dữ hay không, ta chỉ hy vọng là được ăn bữa cơm no nê thôi."

Trên khuôn mặt chết lặng của bọn họ xuất hiện sự lo lắng, sợ hãi, thậm chí còn có người cười trên nỗi đau của người khác. Bọn họ có ác ý rất lớn đối với bệnh của Lý cô cô.

Chương 89:

Toàn bộ Dịch Đình như một ao nước đọng bốc mùi, không gợn nổi một tia sóng, nhưng chuyện Lý cô cô bị bệnh, lại khiến Dịch Đình nổi lên phong ba.

Tâm trạng tất cả mọi người rất phức tạp, họ hy vọng Lý cô cô sớm chết, rất trông chờ vào điều đó.

Cho dù Lý cô cô chết, cũng là bị cuốn chiếu xách ra cung, có người nhà còn đỡ, được người nhà mang đi, nếu không có người nhà thì sẽ bị ném vô bãi tha ma.

Kẻ có lòng tốt thì đào cho cái hố, còn không kiên nhẫn thì trực tiếp để ngươi phơi thây ngoài đồng hoang.

Cũng có người e sợ cô cô chưởng sự mới tới làm cho cuộc sống của bọn họ càng thêm khó khăn. Nhất là những ma ma quản sự, người mới tới nhậm chức, không biết đám cựu thần các nàng còn được quản sự nữa hay không.

Một nơi nhỏ bé như Dịch Đình còn phức tạp đấu đá nhau như vậy, thì nói chi toàn bộ hoàng cung.

Hoàng đế ở đỉnh kim tự tháp, bên dưới là hoàng hậu, phi tử thì được chia thành nhiều cấp bậc khác nhau, dưới nữa là nô tài, nô tài cũng chia thành đủ loại, tạo thành một cái kim tự tháp to lớn.

Lòng người ở Dịch Đình thấp thỏm lên xuống, Phù Gia hỏi ma ma quản sự: "Thái y có tới khám cho cô cô chưa?"

Ma ma quản sự cáu kỉnh nói: "Lo làm cho tốt việc của ngươi đi, đây không phải là chuyện ngươi nên lo, thái y chỉ khám bệnh cho quý nhân thôi."

Đâu mà tới phiên đám nô tài bọn họ chứ, đừng thấy Lý cô cô ở Dịch Đình oai phong như vậy, nhưng ở trong cung chả là cái thá gì cả.

Ngay lập tức Phù Gia Mao Toại tự đề cử* bản thân: "Ma ma, ta biết chút y thuật, hay là để ta tới xem cô cô thử."

*Mao Toại tự đề cử: Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn.

Ma ma quản sự không tin nha đầu này sẽ biết y thuật, nhất định là nàng muốn tới trước mặt Lý cô cô ra vẻ.

Có điều bệnh của Lý cô cô thật sự rất nghiêm trọng, có thể tốt lên không còn chưa biết, muốn tới nịnh hót một chút còn không biết sẽ có kết cục gì nữa.

Đến lúc đó cô cô chưởng sự mới tới, người đầu tiên bị xui xẻo là những người thân tín trước đây.

Thế nhưng ma ma quản sự vẫn mang theo tâm lý chữa ngựa chết thành ngựa sống, mang Phù Gia tới trước mặt Lý cô cô.

Vừa tới gần phòng của Lý cô cô, đã nghe thấy mùi thuốc, ngoài cửa phòng có nha hoàn đang sắc thuốc.

Phù Gia đi vào phòng, mùi thuốc càng thêm nồng nặc trộn lẫn mùi cứt đái.

Không còn cách nào, bệnh đến nỗi không thể xuống giường, mọi thứ đều phải giải quyết trên giường, không khỏi dính chút mùi.

Một người bị bệnh, ở hoàng cung thờ ơ này, chính là đồ vô dụng, sẽ bị vứt bỏ.

Hai má Lý cô cô hóp vào, dưới mắt đen thui, sắc mặt vàng vọt, hơi thở mỏng manh, giống như sẽ tắt thở ngay tức khắc vậy.

Lý cô cô nghe thấy tiếng động, khó khăn mở mắt, đôi mắt bà đục ngầu, qua lúc lâu mới thấy rõ hai người trước mặt.

Lý cô cô chất vấn ma ma quản sự: "Nàng ta là ai?"

Nhưng giọng của bà nhỏ như tiếng muỗi kêu, không hề oai phong như lúc Phù Gia mới tới Dịch Đình.

Ma ma quản sự thấy Lý cô cô như vậy, trong lòng thở dài một hơi, bệnh nặng như vậy xem ra sống không được bao lâu nữa, trong giọng nói có phần thờ ơ: "Tiểu nha đầu này nói mình có thể khám bệnh, nên ta dẫn nàng đến, thử xem có dùng được không."

Lý cô cô thấy gương mặt trẻ tuổi mộc mạc. Loại nha đầu này sao mà biết y thuật được chứ. Không lẽ ma ma quản sự muốn giết chết bà, xong tìm một người tới chịu tội thay.

Trong lòng Lý cô cô sốt ruột, bắt đầu ho khan, lồng ngực vang lên từng tiếng hí, tựa như chú chim đang hấp hối.

Ma ma quản sự thấy Lý cô cô như vậy, sự khinh thường trong mắt càng thêm rõ ràng. Sống không được, vậy thì bà bắt đầu phải lo liệu cho cuộc sống tương lai rồi, nhanh đi hỏi thăm xem ai là cô cô chưởng sự mới mới được, sớm tạo quan hệ.

Ma ma quản sự bắt đầu phách lối quan sát căn phòng, xem trong phòng có đồ gì đáng giá không.

------------------------------------

Sam: mấy nay bận việc bên team nên lơ là bên này, rất xin lỗi mng :<< 

Hôm nay 1/3 chắc đa phần mng đi học lại rồi nhỉ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro