Chương 93-95: Nuôi lớn bạo quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 93:

Lý cô cô bắt đầu lời trong lời ngoài thử Phù Gia, nhưng bộ dạng Phù Gia kiểu cây ngay không sợ chết đứng.

Hoàn toàn không có vẻ chột dạ gì cả, Lý cô cô cũng không thử được gì.

Có điều Lý cô cô đánh giá rất cao Phù Gia, máu của Phù Gia.

Phù Gia quan tâm chuyện khác hơn: "Hôm nay ta có được ăn no không?"

Lý cô cô gật đầu: "Được chứ, hạ nhân dưới quyền của ta đều được ăn no, song thức ăn không được tốt lắm."

Những người tới Dịch Đình, có một số là phạm sai lầm, tới đây để cải tạo lao động, thì sao mà có cuộc sống tốt lành được chứ.

Tất cả mọi người phải cam chịu. Dịch Đình chính là một nơi sung quân.

Phù Gia: "Vậy là tốt lắm rồi, có thể ăn lửng dạ là được."

Lý cô cô nhờ Phù Gia dìu mình xuống giường, bà ta ngồi lên ghế, chuẩn bị bắt đầu ăn sáng.

Đồ ăn của Lý cô cô rất tốt, đây là những thứ bà ta bỏ tiền ra mua. Chay mặn kết hợp, chất dinh dưỡng xanh, cháo sệt, bánh bột mì(1) bánh bao, một quả trứng gà, vài món điểm tâm sáng.

Cái này...cuộc sống trôi qua không tệ.

Lý cô cô đưa quả trứng gà cùng với bánh bao trắng mịn mềm mại cho Phù Gia: "Ăn đi."

Gần đây Phù Gia được ăn ngon, nên không quá thèm thuồng: "Cô cô ăn đi, cơ thể cô cô suy yếu, cần chất dinh dưỡng."

Lần này, Lý cô cô nhìn Phù Gia bằng ánh mắt ấm áp. Bà ta biết ở Dịch Đình thiếu ăn thiếu mặc, vì một miếng ăn, mà con người có thể làm tất cả mọi chuyện, vậy mà nha đầu này lại nhịn được.

Thật ngốc!

Lý cô cô vẫn là nhét cho Phù Gia một cái bánh bao: "Ăn đi."

Phù Gia nhìn bánh bao trong tay, cô mà ăn hết cái bánh bao này thì bị nghẹn đến hoảng sợ nha!

Lý cô cô thấy Phù Gia véo véo cái bánh bao, nhưng vẫn không ăn, không nhịn được thở dài một hơi, cho nàng một cái bánh bao thôi nàng đã coi nó như bảo bối, không nỡ ăn: "Ăn đi, sau này sẽ được ăn bánh bao nữa."

Phù Gia: "...Chốc nữa ta sẽ ăn."

Phù Gia thấy Lý cô cô ăn xong rồi, đỡ bà ta lên giường, Lý cô cô chần chừ một tý, hỏi: "Ta như vậy có cần điều trị nữa không?"

Phù Gia lắc đầu: "Không cần, nhưng độc tố đã tổn thương đến cơ thể của cô cô, cần phải tu dưỡng, không sao đâu."

Lý cô cô thở ra một hơi: "Vậy ta yên tâm rồi, trên bàn còn đồ ăn, ngươi cầm đi ăn đi."

Phù Gia:???

À, trong cung còn có thói quen ban đồ ăn, không phải là ban đồ mới, mà là đồ ăn còn thừa lại?

Đây là vinh dự sao?

Phù Gia thở dài, vẫn mang đồ ăn đi, cầm tới chỗ ăn cơm.

Bữa nay phòng ăn vô cùng sôi nổi, mọi người xì xào bàn tán, trên khuôn mặt chết lặng xuất hiện những biểu cảm sinh động, không thể tin, vui vẻ, sợ hãi, nghi ngờ...

Nhạn Trúc đã múc sẵn chén cơm cho Phù Gia, nàng rất phấn khởi, nhưng vẫn thấp giọng nói: "Cơm hôm nay thật sự rất ngon, với lại ma ma quản sự còn nói, mỗi năm sẽ có một ngày được ăn món mặn đó."

Phù Gia nhìn sơ qua, một cái bánh bao, một chén cháo, không phải là nồi cháo y như nồi nước nữa. Bên trong có gạo, nước gạo màu trắng đục, một dĩa rau xào nhỏ, lá cải thìa hơi vàng, không có nhiều dầu lắm, nhưng trông vẫn ngon hơn nhiều cái món dưa muối hôi chân kia.

Nhạn Trúc thấy cái đĩa trong tay Phù Gia, màu sắc còn ngon hơn nhiều, ngạc nhiên hỏi: "Cái này từ đâu ra thế?"

"Cô cô ban thưởng." Phù Gia đưa cái dĩa cho Nhạn Trúc, cô thà ăn dĩa rau vàng này, chứ nhất quyết không ăn đồ dư thừa của Lý cô cô.

Thế nhưng Nhạn Trúc lại ăn đến vui vẻ, có lẽ do bữa cơm này quá ngon đi, sau khi ăn uống no nê, đầu óc nàng mới bắt đầu phản ứng lại: "Tại sao cô cô lại ban thưởng đồ ăn cho tỷ chứ?"

Nhạn Trúc vừa nói lời này, những người trên bàn đều nhìn về phía Phù Gia, Phù Gia suy nghĩ một chút: "Chắc là do cô cô thích ta đó"

Mọi người:...

(1) Bánh bột mì (bánh mì hấp):

Sam: tự nhiên thấy hơi đói.

Chương 94:

Hệ thống cũng cảm thán: "Hóa ra ngươi tốt như thế, nếu vậy thì ngươi ở Dịch Đình cũng được chút danh vọng."

Vẻ mặt Phù Gia có hơi khó hiểu: "Chỉ là ta không tính lén lút ăn cái gì sau lưng họ thôi. Nếu mọi người đều được ăn như nhau, ta không cần phải trốn chui trốn nhủi, cũng chẳng sợ ai giành giật."

Cô tới đây là để sống, chứ không phải tới để giành giật thứ gì cả.

Nếu ngay cả thức ăn còn phải giành giật nữa, vậy thì chẳng có cách nào sống qua ngày. Ngày ngày đều có một đám người với ánh mắt đỏ bừng muốn cướp giật đồ ăn với cô, cuộc sống như vậy sao mà dễ chịu được.

Dù gì cũng không phải tiền của cô, là của Lý cô cô moi ra.

Trương ma ma biết nội tình, lòng có hơi nghi ngờ. Chẳng lẽ nha đầu này thật sự có thể chữa khỏi bệnh Lý cô cô?

Những ma ma quản sự khác cho rằng Lý cô cô sắp chết tới nơi, nên giờ chạy đi làm vài chuyện tốt. Lo sợ mình bị xuống địa ngục à?

Ở trong hoàng cung này, chẳng có tay ai là sạch cả, có làm chuyện tốt cũng vô dụng thôi.

Phù Gia không cần đi giã gạo, mà chuyển sang đi chăm sóc Lý cô cô. Bà ta muốn uống nước thì Phù Gia rót nước cho bà ta, muốn đi vệ sinh thì cô sẽ dìu bà ta xuống giường.

Công việc này còn nhẹ nhàng hơn giã gạo nhiều, có nhiều lúc Phù Gia còn dựa lên ghế ngủ. Lý cô cô tỉnh lại cũng không nói gì, cùng lắm là gọi Phù Gia dậy.

Một ngày cứ thế trôi qua, Phù Gia uể oải đứng lên, đến nỗi xương cốt còn vang lên tiếng "rắc rắc rắc".

Một ngày không làm việc nên cũng không đói bụng, Phù Gia không nghĩ sẽ đi ăn bữa ngon, thế là cô không ghé qua lãnh cung hoang tàn.

Dịch Yếm chờ cung nữ kia, trong lòng ôm nỗi chờ đợi không tên, sự chờ mong này khiến cho cuộc sống tối tăm của hắn xuất hiện một tia ánh sáng.

Chờ đợi, mong đợi, khiến cho cuộc sống u ám của hắn, cuộc sống phải chịu hành hạ có sự khác biệt.

Có lẽ đó là cô đơn...

Dịch Yếm ăn từng ngụm bánh bao mốc meo, đợi mãi đợi mãi, vẫn không nghe được tiếng mở cửa.

Nàng, nàng không tới sao?

Có lẽ sau này sẽ không tới nữa. Có lẽ nàng đã biết thân phận của hắn, từ nay về sau sẽ không tới gần hắn.

Dịch Yếm vân vê bánh bao, trong chăn không một chút độ ấm, lạnh buốt. Giữa cơn gió lạnh lẽo này, có lẽ hắn sẽ chết cóng khi ngủ.

Ở nơi hoang vắng như vậy, dù có chết cũng sẽ không có ai biết cả.

Ăn xong cái bánh bao lạnh ngắt, dạ dày cũng lạnh theo. Dịch Yếm kiên trì ăn xong, rồi cuộn mình trong chiếc chăn không chút ấm áp.

Tay chân hắn đều lạnh ngắt, không có hơi ấm.

Bên ngoài gió rét đìu hiu, đến lúc Dịch Yếm tỉnh lại, phát hiện bên ngoài cửa sổ đổ nát là một mảng trời băng đất tuyết, cả đêm rơi tuyết đã biến nơi này thành thế giới băng tuyết.

Dịch Yếm nghĩ, có lẽ hắn sẽ chết trong mùa đông, giữa cái thời tiết này, rất khó kiếm được thức ăn. Trời càng thêm lạnh, hắn không có quần áo và chăn đệm chống rét. Cho dù hắn không bị đói chết thì cũng bị lạnh chết.

Cung nữ tên Hồng Uyên kia chắc là sẽ không tới nữa.

Trong thời tiết như thế này, quả thật Phù Gia không muốn ra cửa, vừa ra cửa đã cảm nhận được gió lạnh gào thét, lạnh đến nỗi Phù Gia run cầm cập, ghét nhất là trời lạnh.

Phù Gia càng thích chui vô phòng Lý cô cô hơn, bên trong đốt than, rất ấm áp a~

Phù Gia nói với Lý cô cô: "Trời lạnh như vậy, sẽ rất dễ bị cảm lạnh đó, cô cô ơi, cho chúng ta thêm tấm chăn bông đi."

Tuy Lý cô cô hơi giận việc Phù Gia đòi hỏi nhiều, nhưng cũng hỏi: "Tại sao lúc nào ngươi cũng đòi đồ cho bọn họ vậy?"

Phù Gia: "Nếu mọi người đều có, ta mới có thể xài một cách hợp tình hợp lý chứ."

Lén lút xài chẳng có ý nghĩa gì cả, còn phải tìm cách xài sao để không bị phát hiện.

Lý cô cô:...

Có điều mỗi người vẫn nhận được một tấm chăn không cũ cũng không mới, không quá dày. Tuy Lý cô cô đau lòng tiền tích góp của mình, thế nhưng chút tiền đó chẳng là gì so với đống tiền tham ô vơ vét trong những năm qua, như con bò rụng cọng lông, như cây me rụng lá vậy ó.

Chương 95:

Mọi người ai cũng vô cùng vui vẻ, có thêm một chiếc chăn bông thì sẽ ấm áp hơn nhiều. Không khí toàn bộ Dịch Đình cực kỳ vui vẻ, sôi nổi, chỉ vì có thêm một tấm chăn bông.

Loại sức sống phơi phới mãnh liệt này, khiến Phù Gia cảm thấy Dịch Đình âm u cũng trở nên ấm áp hơn.

Cuối cùng Phù Gia cũng thấy Lý cô cô thuận mắt hơn nhiều, nói: "Cô cô, mọi người ai cũng nói cô cô là người tốt, là người tốt đó. Họ hy vọng cô cô mau khỏi bệnh, họ còn nói họ không thể sống thiếu cô cô được."

Bây giờ cuộc sống của một vài người ở Dịch Đình đã tốt lên nhiều, đương nhiên sẽ không mong có cô cô quản sự mới, bằng không những vật này sẽ bị tịch thu hết.

Hiện giờ người ở Dịch Đình hy vọng Lý cô cô mau hết bệnh. Cô cô quản sự mới tới, có thể sẽ tốt hơn, nhưng cũng có thể sẽ tệ hơn.

Mọi người càng muốn giữ chặt những thứ này, nếu không có được thì chẳng sao cả, nhưng nếu đã có, thì thật sự không thể chịu được cảnh mất đi.

Lý cô cô không để ý lắm. Tại hoàng cung này, sao mà có thật lòng chứ. Chẳng qua bọn họ thấy bà cho bọn họ chút đồ thôi. Nếu người khác cũng cho bọn họ đồ vật nào đó, thì bọn họ sẽ ước gì bà chết sớm chút, để trống vị trí cô cô quản sự.

Hiện thực là vậy đó.

Có điều tâm lý người bệnh lúc nào cũng dễ vỡ, nghe được những lời này, trong lòng Lý cô cô vẫn vui vẻ.

Ngược lại đám ma ma quản sự được bà đề bạt, từ lúc bà bị bệnh thì rất ít khi tới thăm bà, một bộ dạng cố gắng phủi sạch quan hệ với bà. Quả thực khiến Lý cô cô tức giận.

Ta còn chưa chết đâu, vậy mà các ngươi đã muốn chạy đi nịnh hót kẻ khác.

Lúc Phù Gia đi cùng ma ma quản lấy chăn, cầm nhiều hơn một tấm chăn bông, ngay lập tức ma ma quản sự nói: "Mỗi người chỉ được lấy một cái thôi."

Phù Gia: "Ta sợ lạnh, ta muốn lấy thêm một cái."

Ma ma quản sự thật sự không muốn gây xích mích với Phù Gia. Bây giờ Phù Gia hầu hạ bên người Lý cô cô, ngộ nhỡ nàng ta bép xép trước mặt Lý cô cô, còn chưa kịp chờ cô cô quản sự mới tới, thì bà ta đã gặp xui xẻo rồi.

Chẳng qua là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng*, đợi cô cô quản sự mới tới, cựu thần như ngươi sẽ bị thanh trừ.

*Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng: ỷ vào thế có lợi của mình mà hung hăng, bắt nạt người. (nguồn: )

Tổng cộng Phù Gia lấy hai tấm chăn. Vào ban đêm, cái mền dư kia cô bọc lại, kẹp ở nách, rồi lại gói một cái khác treo lên. Lúc nửa đêm canh ba, cô như một tên trộm lẻn vào lãnh cung hoang tàn.

Gió tuyết rất lớn, Phù Gia đón gió lạnh, từng bước từng bước đạp vào lớp tuyết xốp mềm, để lại dấu chân, rồi lại bị gió tuyết che phủ.

'Kẽo kẹt', cánh cửa đổ nát mở ra, giữa gió tuyết nghe không quá rõ, nhưng Dịch Yếm đang nằm trên giường nghe được tiếng mở cửa. Hắn còn tưởng là gió tuyết thổi bay cánh cửa rách nát kia.

Nhưng cơ thể hắn dường như không chịu sự kiểm soát của hắn, nhảy xuống giường. Bàn chân đầy vết nứt nẻ đạp lên sàn nhà lạnh buốt, hắn nhìn qua lỗ hỏng cửa sổ, dưới sự phản chiếu của ánh sáng băng tuyết, hắn thấy được trong sân có người đang đi tới.

Là nàng tới sao?

Trái tim Dịch Yếm đập dữ dội, thậm chí hốc mắt hắn bắt đầu hơi cay cay.

Hắn tự khinh bỉ chính mình, thật vô dụng.

Cung nữ này sớm muộn gì cũng rời đi hắn, giống như cách mà Phù Dung làm vậy.

Phù Dung, nàng là nha hoàn bên người mẫu phi, miệng nói trung thành và tận tâm với mẫu phi, sẽ chăm sóc hắn. Thế mà không chịu được ngày tháng trong lãnh cung, tìm mọi cách rời khỏi đây, nàng ta thà bị lão thái giám chơi đùa, cũng không muốn ngây ngốc ở đây.

Chỗ này chính là địa ngục nhân gian, đáng sợ hơn bất cứ thứ gì.

Phù Gia đứng dưới mái hiên lắc lắc đống tuyết trên người mình, mới đẩy cửa vào: "Tiểu tử, chết chưa?"

Trên người hắn không có sinh khí, ở cái thời tiết lạnh lẽo như vậy, rất dễ bị chết cóng.

Dịch Yếm:...

Một nha hoàn tốt như vậy, sao lại mọc thêm cái miệng làm gì.

--------------------------------------------

Sam: Nhân dịp 8/3, Sam chúc toàn thể chị em phụ nữ luôn hạnh phúc, luôn xinh đẹp, nụ cười luôn trên môi <333333


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro