Chương 98-99: Nuôi lớn bạo quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 98:

Lý cô cô nghi ngờ có phải mình không đủ hung ác không?

Thế nhưng Lý cô cô vẫn nở nụ cười. Khi thấy vừa mắt một người, thì người đó làm gì cũng thuận mắt, còn lúc không vừa mắt thì có làm gì cũng thấy ghét.

Huống hồ gì, Lý cô cô còn có nhu cầu về lợi ích với Phù Gia.

Sau hơn nửa tháng, Phù Gia khoan khoái đi một chuyến tới lãnh cung vào ban ngày.

Càng tới gần lãnh cung thì càng hoang vắng, càng ít người, đúng hơn là không có ai cả.

Mở cửa lãnh cung ra, Phù Gia đi vào, cô phát hiện vài điểm mới lạ. Cửa sổ ngày trước đổ nát đã được đóng lên vài tấm ván gỗ.

Bậc thang và hành lang dưới mái hiên đều được quét dọn qua.

Đứa nhỏ cầm chiếc chổi rách nát quét tuyết.

Phù Gia âm thầm vòng qua sau lưng đứa nhỏ, duỗi tay vỗ vai hắn, khiến Dịch Yếm sợ tới mức nhảy dựng lên, trông rất mắc cười, Phù Gia cười ra tiếng.

Dịch Yếm thấy Phù Gia thì ngây ngẩn một lúc, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây vào buổi sáng?"

Lần nào nàng cũng tới đây vào buổi tối, không có nến nên hắn không biết nàng trông như nào.

Bây giờ nhìn rõ, nàng trông cũng bình thường. Cũng đúng thôi, nếu nàng đẹp thì đã trở thành phi tử rồi.

Phù Gia: "Ta tới cho ngươi chút đồ ăn nè, đống đồ lúc trước chắc ăn hết rồi nhỉ."

Dịch Yếm lắc đầu: "Còn một ít." Hắn ăn rất tiết kiệm, nàng nói mùa đông nàng không muốn tới đây, nên những lúc hắn đói lắm, hắn mới ăn một ít.

Dịch Yếm hỏi: "Sao ngươi lại tới đây vào ban ngày." Người ở Dịch Đình làm việc không ngừng nghỉ, có vài kẻ kiệt sức mà chết, chết khi tuổi đời trẻ.

Không ăn, sẽ không có sức.

Dịch Yếm cho rằng mình sẽ chết rất sớm, chết vào một buổi tối yên tĩnh nào đó. Hắn có thể cảm nhận được cơ thể mình đang dần suy yếu.

Hắn không nghĩ cái chết có gì là đáng sợ cả. Ngược lại, sống mới đáng sợ, hiu quạnh, đói khát, giá rét, cùng với rất nhiều sự ác ý.

Phù Gia nói: "Ta tranh thủ qua đây một chút, phải nhanh chóng về rồi." Cô đặt đồ xuống, vội vàng chạy đi.

Cô nói với Lý cô cô mình đi nhà xí. Vì bị táo bón, nên sẽ mất thời gian khá lâu.

Dịch Yếm nhìn bọc đồ trong tay, cặp chân mày vừa non nớt vừa âm u nhíu chặt mang theo sự nghi ngờ. Hắn bắt đầu ngờ vực thân phận của cung nữ này.

Cung nữ này có vẻ khá tự do, những cung nữ khác khi làm việc đều có người trông coi, không thể nào mang theo bọc đồ mà chạy như vậy.

Vậy thì chắc chắn nàng thuộc nhóm người sống dễ chịu ở Dịch Đình, nếu không thì sao lúc nào cũng có đồ ăn?

Nhưng nếu là người có thân phận ở Dịch Đình, sao lại không biết thân phận của hắn chứ.

Biết rõ thân phận của hắn, còn muốn kết giao với hắn sao?

Dịch Yếm nghĩ đến nỗi đau đầu, nhưng vẫn là quyết định giữ im lặng. Dù sao thì chuyện này đối với hắn cũng có lợi, hắn có thể giả bộ không biết gì hết.

Phù Gia trở lại phòng Lý cô cô, thấy ở đâu lòi ra thêm vài vị thái giám. Trong phòng nồng nặc mùi nước tiểu khó tả.

Thái giám bị thiến, lúc đi vệ sinh sẽ dây chút nước tiểu lên người. Thế nên trên người bọn họ lúc nào cũng thoang thoảng mùi.

Phù Gia ngoan ngoãn đứng bên cạnh, mấy tên thái giám vác theo sắc mặt không tốt rời đi. Phù Gia rót ly trà cho Lý cô cô, Lý cô cô lải nhải vài câu, uống hết ly trà: "Thấy chưa, bọn họ tìm tới đây rồi."

Phù Gia tỏ vẻ khó hiểu.

Lý cô cô nói: "Ta đề cập tới tình hình đồ ăn bên này, khiến đám người bên kia nóng nảy, chọc mấy tên công công bất mãn."

Muốn cải thiện cuộc sống, đồng nghĩa phải chi thêm tiền, tiền chảy vào túi sẽ ít đi. Lý cô cô đã phá vỡ quy tắc bọn họ.

Chương 99:

Mọi người đã bàn kỹ là cùng nhau kiếm lời. Vậy mà bây giờ đột nhiên Lý cô cô kiếm ít đi, khiến người khác rất khó chịu.

Cũng khiến lòng những thuộc hạ của đám thái giám đó hoang mang, không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều. Cách vách sống dễ chịu, nhưng hiện giờ đối phương lại được ăn ngon.

Không thể được!

Đội ngũ như vậy rất khó dẫn dắt, Lý cô cô đã phản bội sự ăn ý giữa bọn họ.

Phù Gia nói thẳng: "Quan tâm nhiều như vậy làm gì. Lúc cô cô bị bệnh có ai tới thăm đâu, bây giờ tới tìm, cho dù có ầm ĩ lên cũng chẳng được gì."

Không dám nháo nhào, lại dám ở đây làm ầm làm ĩ. Đứng giữa trục lợi, bây giờ vì ăn được ít nên ầm ĩ, còn chưa biết kẻ bị xui xẻo là ai đâu?

Biết đâu Hoàng Hậu còn bị chọc cho tức chết.

Lý cô cô thấy dáng vẻ ngây thơ của tiểu nha đầu, lắc đầu nói: "Chuyện không đơn giản như vậy đâu." Người dưới tầng chót cấu xé nhau càng dữ dội hơn, ai đâu mà để ý chứ.

Phù Gia tỏ vẻ không sao cả: "Cô cô, dù thế nào đi chăng nữa mọi người cũng đứng về phía cô cô. Người sợ gì chứ, dù sao ai cũng nói cô cô là người tốt mà."

Lý cô cô không nhịn được, phì cười lắc đầu. Thật là ngây thơ, những người trong cung đều là cá, ai có nhiều mồi hơn thì cá sẽ mắc câu.

Bây giờ đừng thấy ai cũng nói cô cô tốt, cô cô tuyệt vời. Nhưng chỉ cần quay đầu lại, cho họ một chút lợi lộc là đã có thể khiến họ vứt bỏ tất cả.

Nhất là ở nơi như Dịch Đình.

Lý cô cô khuyên bảo Phù Gia: "Sau này ngươi đừng quá tin tưởng ai cả, ngươi tin tưởng bọn họ, nhưng biết đâu họ sẽ phản bội ngươi."

Phù Gia "a" một tiếng, hệ thống mở miệng nói: "Ngươi không cần phải để tâm những chuyện không cần thiết. Bây giờ ngươi nghĩ ngươi có thể sống phóng túng ở thế giới sau, nhưng nếu ngươi không thu thập đủ đồ, chúng ta sẽ phải ở lại thế giới này đó."

Phù Gia nghiêng đầu: "Chẳng phải ngươi luôn mong ta sống lâu trăm tuổi, thế giới nào cũng chết già sao? Sao lại không tốt chứ?"

"Bị giết chết, thì chúng ta chỉ có thể lang thang ở thế giới này, không thể thoát ra, cuối cùng chậm rãi biến mất. Ngươi chịu không hả." Hệ thống không khỏi gào thét.

Phù Gia nói với Lý cô cô: "Ta biết rồi."

Lý cô cô: "Có điều ngươi không cần quá lo lắng, ta sống trong cung lâu như vậy cũng không phải sống uổng phí."

Lý cô cô luôn tìm người hạ độc mình, nhưng mãi không có kết quả. Bà nghi ngờ là do mấy ma ma quản sự, nhưng bây giờ không phải là lúc động đến họ.

Vào mùa đông có ngày lễ quan trọng, đó là lễ mừng năm mới. Trong cung giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng.

Vào ngày này, chủ tử trong cung ban ân, sẽ được vài món có thịt. Có lẽ mấy món thịt này đối với những nô tài có cấp bậc khá cao thì chẳng là gì, nhưng đối với nô tài ở Dịch Đình, đã là món ngon khó có được.

Các phi tử trong cung đều nhận được quà trong ngày lễ, các hoàng tử cũng được Thần Đế phái người đưa quà. Dù là giấy, bút mực hay là cầm kỳ thư họa, tóm lại vẫn được hoàng đế nhớ tới.

Còn Dịch Yếm ở trong lãnh cung lại chẳng có ai nhớ tới. Cho dù có nhớ nhưng cũng coi như không có. Tại khoảnh khắc cả nước đang vui mừng, thì chẳng có ai nhớ tới hắn, cũng chẳng có ai ở bên hắn.

Phù Gia nhận được rất nhiều lễ vật, có túi thơm, có miếng độn giày, có sổ tay, toàn là những thứ nữ hài tử có thể sử dụng được. Tất cả đều là đám cung nữ chung phòng đưa, là quà tết.

Phù Gia ai da một tiếng: "Ta còn chưa chuẩn bị quà gì cho các ngươi đâu."

Các cung nữ đều xua tay: "Không sao cả, Hồng Uyên tỷ nhận lễ vật của chúng ta là tốt lắm rồi, cảm ơn Hồng Uyên tỷ luôn chiếu cố chúng ta."

Phù Gia cười nói: "Cảm ơn, các ngươi đều là các cô nương tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro